Về phần Bao Lộ, lần đầu tiên hắn khiêu khích Lâm Huyền, Lâm Huyền không quan tâm lắm.
Vốn dĩ Lâm Huyền muốn giữ thể diện cho Vương Khang, nhưng những hành động khiêu khích lặp đi lặp lại của Bao Lộ khiến Lâm Huyền không muốn nhẫn nại thêm nữa.
Lâm Huyền cho người mang Sát uy bổng đến, hắn muốn đích thân dạy dỗ Bao Lộ.
Nhóm đan sư vây quanh đó đều nhìn về phía Vương Khang.
Bao Lộ là đệ tử của Vương Khang, giống như muốn đánh chó cũng phải nhìn chủ của nó.
Lâm Huyền nhìn Vương Khang, hắn muốn xem Vương Khang sẽ đưa ra quyết định như nào.
Mặt Bao Lộ lúc này xám như tro, hắn thân là đan sư của hiệp hội chứng nhận đan sư, đương nhiên biết rõ quy tắc của hiệp hội.
Lấy hạ phạm thượng, va chạm đan sư cấp cao, là tội nặng.
Hiện tại Lâm Huyền cao hơn hắn một cấp, theo quy định của hiệp hội cho dù hắn được miễn tội chết thì cũng phải ăn vài gậy Sát uy bổng.
Nhưng dù sao hắn cũng là đệ tử của Vương Khang, nếu Vương Khang không mở miệng, ai dám đánh hắn?
"Sư phụ..."
Giọng của Bao Lộ như đang khóc, hắn muốn cầu xin Vương Khang tha tội cho mình.
Vương Khang trừng mắt nhìn Bao Lộ, chuyện này vốn là do Bao Lộ gieo gió gặt bão.
Đương nhiên ông có thể mở miệng tha tội cho Bao Lộ, nhưng như vậy chắc chắn sẽ đắc tội với Lâm Huyền.
Đắc tội một đan sư cấp ba thì không sao, nhưng nếu đắc tội một kẻ tài giỏi, đan sư cấp ba duy nhất vượt qua bài khảo hạch lên cấp kể từ khi thành lập hiệp hội đan sư của liên minh trăm nước đến nay, là không sáng suốt!
Mà Lâm Huyền lại vừa muốn khảo hạch lên đan sư cấp bốn!
Ngoài ra, nếu có thể luyện ra Hộ Tâm Đan theo đan phương ban nãy Lâm Huyền trả lời, thì ông sẽ nợ Lâm Huyền một ân huệ rất lớn!
Không thể đắc tội!
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, sắc mặt Vương Khang lộ vẻ lạnh lùng.
"Các ngươi làm sao vậy! Không nghe thấy Lâm đan sư muốn Sát uy bổng sao?"
Sắc mặt Bao Lộ tái nhợt, hắn đã hiểu ra, sư phụ cuối cùng cũng không bảo vệ hắn.
Hắn chắc chắn sẽ ăn trọn Sát uy bổng này.
Vương Khang nói xong, Sát uy bổng nhanh chóng được mang đến.
Lâm Huyền cầm lấy Sát uy bổng, nói với Bao Lộ.
"Còn không nằm xuống?"
Bao Lộ vô cùng tức giận, hắn chỉ tay vào Lâm Huyền.
"Tiểu tử, ngươi đừng có kiêu ngạo, nếu hôm nay ngươi dám đánh ta... ai da!"
Bao Lộ chưa nói hết câu, Sát uy bổng trong tay Lâm Huyền đã đập tới.
Thực lực của Bao Lộ không hề yếu, lại có Tụ Khí cảnh tầng bảy, nhưng Lâm Huyền đã đột phá Hóa Nguyên cảnh, cho dù hắn chỉ dùng 10% sức lực, Bao Lộ cũng không thể chịu đựng được.
"Bốp!"
Sát uy bổng đập vào đùi Bao Lộ, đầu gối hắn mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống đất.
Trong nháy mắt, trên trán Bao Lộ xuất hiện mồ hôi to bằng hạt đậu, một gậy của Lâm Huyền khiến hắn mất khả năng phản kháng.
"Nếu ngươi còn dám đánh ta, ta nhất định sẽ giết ngươi... a!"
Lại một gậy đập xuống, lần này gậy đập vào lưng Bao Lộ, hắn lập tức nằm sấp xuống đất, giống như một con chó gặm bùn vậy.
"Nói nhảm nhiều quá!"
Lâm Huyền đập xuống hết gậy này đến gậy khác, đập vào mông Bao Lộ, vết gậy in vào da thịt.
Một lúc sau, mông của Bao Lộ đã rướm máu, vết đánh tạo thành hoa nở rộ.
Ban đầu Bao Lộ còn mở miệng uy hiếp, nhưng chỉ sau vài gậy của Lâm Huyền, hắn không chịu được nữa, phải khóc lóc van xin.
"Lâm Huyền... Lâm Đan sư... ôi! Lâm gia gia, cháu biết sai rồi, xin hãy dừng tay... ôi!"
Lâm Huyền vờ như không nghe thấy lời van xin tha thứ của Bao Lộ, hắn đánh tổng cộng 100 gậy thì mới chịu dừng lại.
Bao Lộ ngoẹo đầu, ngất đi.
Mặt Vương Khang lạnh lùng, có thể thấy Lâm Huyền đã nhẹ tay rồi, bằng không với thực lực thật sự của Lâm Huyền, chỉ sợ Bao Lộ không tránh khỏi mà mất mạng.
Lâm Huyền ném Sát uy bổng đi, nói với Vương Khang.
"Vương Khang trưởng lão, giờ khảo hạch đã kết thúc, ta xin phép cáo từ trước."
Vương Khang cũng không tiện giữ hắn lại nên đành gật đầu.
"Ta đi tiễn ngươi."
Trên đường ra khỏi hiệp hội, Vương Khang hỏi.
"Ta nghĩ đây là lần đầu tiên ngươi đến Húc Nhật thành. Ngươi đến đây làm gì?"
Lâm Huyền không hề giấu giếm.
"Ta đã là người mạnh nhất Đế Quốc Long Đằng. Ta muốn ra ngoài, tiếp tục cải thiện sức mạnh của mình."
Trong lòng Vương Khang đã ngầm đoán được thực lực của Lâm Huyền, hắn rất kinh ngạc, sao Lâm Huyền trẻ vậy mà đã đột phá Hóa Nguyên cảnh.
So với Lâm Huyền, không nói đến các đế quốc khác, thậm chí các thiên tài của gia tộc lớn ở Húc Nhật thành khi đứng trước mặt Lâm Huyền, phần lớn đều sẽ bị lu mờ.
Lâm Huyền hỏi: "Vương Khang trưởng lão, ngươi có biết nơi nào thích hợp cho ta luyện tập không?"
Vương Khang trầm tư một lúc, đưa ra cho Lâm Huyền hai lựa chọn.
"Nếu ngươi muốn tự tập luyện, có hai nơi tuyệt vời để ngươi lựa chọn."
"Đầu tiên là trở thành khách của Minh Chủ phủ. Khách của Minh Chủ phủ có nhiều đặc quyền, còn có thể nhận được tài nguyên tu luyện mà những võ giả bình thường không dám nghĩ đến."
Lâm Huyền hơi sửng sốt: "Minh Chủ phủ?"
"Đương nhiên là minh chủ của liên minh trăm nước, cũng là chủ nhân của Húc Nhật thành."
Minh chủ của liên minh trăm hoàng đế đương nhiên rất có quyền thế, nắm trong tay tài nguyên không thể tưởng tượng nổi.
Tuy nhiên, nếu muốn làm khách của Minh Chủ phủ, đương nhiên hắn phải làm mọi việc Minh Chủ phủ, trời sinh tính cách Lâm Huyền không muốn bị trói buộc, hắn cũng không định vào Minh Chủ phủ.
"Vậy nơi còn lại?"
"Tiêu Dao lâu."
Tiêu Dao lâu?
Đây là lần đầu tiên Lâm Huyền nghe thấy cái tên này.
Vương Khang giải thích.
"Tiêu Dao lâu là thế lực lớn thứ hai ở Húc Nhật thành, chỉ đứng sau Minh Chủ phủ."
"Tiêu Dao lâu là một nơi rất tự do, ngươi có thể tùy ý ra vào."
"Tiêu Dao lâu là một sòng bạc, cứ ba ngày sẽ tổ chức cuộc thi lớn một lần."
"Khán giả có thể đặt cược vào trò cờ bạc, võ giả thắng cuộc có thể chia sẻ một phần mười lợi nhuận của nhà cái."
"Rất nhiều võ giả, đặc biệt là những võ giả thấp kém, sẽ chọn vào Tiêu Dao lâu để trau dồi bản thân và kiếm nguyên thạch thông qua chiến đấu."
Lâm Huyền hiểu rằng cái gọi là tham gia Tiêu Dao lâu, tức là trở thành một võ sĩ trong Tiêu Dao lâu, chiến đấu với những người khác trong đấu trường để làm hài lòng khán giả.
Chém giết sao?
Điều này rất phù hợp với mong muốn trau dồi bản thân của Lâm Huyền.
Vương Khang trầm giọng nói.
"Tuy nhiên, khi gia nhập Tiêu Dao lâu, ngươi phải có giấy chứng nhận sinh tử. Dù sao đao kiếm cũng không có mắt, cả hai bên trên đấu trường chém giết đến đỏ mắt. Rất khó dừng lại được."
Lâm Huyền không quan tâm chuyện này, muốn giết hắn cũng khó như lên trời.
Vương Khang gợi ý: "Nếu ngươi trở thành đan sư cấp ba, chỉ cần ngươi trở nên nổi tiếng, sẽ có rất nhiều võ giả đến nịnh bợ ngươi, mời ngươi mua linh đan."
"Nếu ngươi chỉ thiếu linh thạch, cho dù gia nhập Minh Chủ phủ hay Tiêu Dao lâu, cũng đều không tốt bằng ở lại Hiệp hội đan sư nhanh chóng kiếm tiền."
Lâm Huyền biết rằng Vương Khang đang cố gắng giữ hắn lại, hắn cười nói.
"Đa tạ Vương Khang trưởng lão giữ lại. So với nguyên thạch, thứ ta thiếu chính là luyện võ công!"
"Cáo từ!"
Lâm Huyền rời đi, hắn đã có quyết định rồi.
Hắn sẽ đến Tiêu Dao lâu!
Nhìn bóng lưng Lâm Huyền rời đi, Vương Khang trưởng lão không biết đang suy nghĩ gì, ngay sau đó, ông cũng vội vàng rời khỏi hiệp hội.
"Lâm Huyền, ta nhất định sẽ khiến ngươi phải trả giá đắt!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất