Tô Thiên Bội quay đầu nhìn Du Giai Ý một cái, ra hiệu cho cô yên tâm, sau đó quay sang tiếp tục nói chuyện với hai người họ.
Du Giai Ý không lo lắng rằng Tô Thiên Bội sẽ nói quá nhiều, bởi vì cô biết rằng Tô Thiên Bội chắc chắn sẽ không có mưu đồ hại cô, nhưng cô chỉ không hiểu tại sao Tô Thiên Bội lại đột nhiên tiết lộ cho họ thông tin rằng Phó Quân Hạo đang theo đuổi lại vợ cũ.
"Vợ cũ?" Một người trong số hai người họ nghe xong thì kinh ngạc há hốc mồm.
Người còn lại thì nói: "Theo đuổi lại vợ cũ? Thật thú vị".
Tô Thiên Bội chậm rãi nói: "Nghe nói năm đó anh ấy không biết trân trọng cô vợ cũ này, giờ biết rằng cô ấy là người tốt, liền bất chấp tất cả không ngừng quấy rầy cô ấy, y như là chó không bằng"
Một người tiếp lời: "Khi cô nói điều đó, tôi dường như nhớ rằng tôi cũng đã tham dự ngày kỷ niệm của Phó Thị, vị mợ chủ Phó đã mặc một chiếc váy đỏ và ném vào mặt Tổng giám đốc đơn thỏa thuận ly hôn."
Người này nói xong không khỏi thở dài: "Thật đáng tiếc khi đó tôi không có đủ tiếng tăm, chỉ được ngồi ghế ở mấy hàng cuối cùng, tôi không nhìn thấy mặt của mợ chủ Phó, nhưng nhìn từ xa, đường nét của lông mày và đôi mắt của cô ấy khí chất đúng thật tuyệt vời ".
Tô Thiên Bội gật đầu mạnh mẽ: "Lúc đó tôi ở ngay trước mặt, tôi nhìn rất rõ, mợ chủ Phó đúng thực sự là tuyệt sắc nhân gian"
Đối với lời khen ngợi quá mức của Tô Thiên Bội dành cho mình, Du Giai Ý đã xấu hổ đến mức suýt cắn vào lưỡi mình khi đang ăn.
Trong tương lai, cô nên trao danh hiệu người bạn tốt nhất nước T cho Tô Thiên Bội, có thể miêu tả cô tới mức tuyệt sắc nhân gian như vậy, chắc chắn là tình yêu đích thực rôi.
Hai người đó chắc chắn tin lời Tô Thiên Bội, không khỏi chậc lưỡi: "Nếu như lời cô nói là thật, vậy tôi rất muốn hỏi Tổng giám đốc Phó, bây giờ anh bất chấp tự tát vào mặt mình theo đuổi vợ cũ, liệu có thấy đau không??"
Nói xong lời này, Tô Thiên Bội cùng hai nữ diễn viên đều không nhịn được cười.
Du Giai Ý ở một bên nghe không nổi nữa, giơ tay kéo áo Tô Thiên Bội, Tô Thiên Bội quay đầu lại thì thầm với cô: "Bây giờ cậu và Phó Quân Hạo thân thiết như vậy, có lẽ một ngày nào đó cậu sẽ bị chụp ảnh rồi bị lộ ra bên ngoài, tớ sẽ truyền vấn đề này qua miệng họ trước, coi như làm bước chuẩn bị cho những người hóng chuyện.
"Cám ơn.." Du Giai Ý không ngờ Tô Thiên Bội lại vì cô chuẩn bị chu đáo như vậy, cảm động đến vành mắt đỏ lên.
Tô Thiên Bội rất thẳng thắn nói: "Cậu vui, thì tới vui được"
Tô Thiên Bội vừa dứt lời, Du Giai Ý đã thấy một trong hai nữ diễn viên đang nhìn chằm chằm vào cô, cô hơi bối rối, chẳng lẽ là nhìn ra cô trông giống vợ cũ của Phó Quân Hạo
sao?
Quả nhiên, người đó nói với cô: "Biên kịch Vi Lương, sao tôi cảm thấy... đường nét lông mày và mắt của cô hơi giống vợ cũ của Tổng giám đốc Phó?"
Du Giai Ý khẽ cười: "Cô suy nghĩ nhiều quá rồi, tôi chỉ là một biên kịch nhỏ vô danh, làm sao có thể kết giao với một người như Tổng giám đốc Phó." Tô Thiên Bội giúp cô giải vây: "Đúng vậy, tối hôm đó mợ chủ Phó có trang điểm, tẩy trang xong ai biết dung mạo của cô ấy như thế nào đâu"
Du Giai Ý. ". "
Tô Thiên Bội thực sự là một người bạn tốt nhất của nước T, cô ấy khi khen đúng là khen không ngớt, mà khi muốn dìm thì cũng nhẫn tâm vô cùng.
"Cũng phải" Cả hai đều là diễn viên, và họ nhận thức rõ khoảng cách rất lớn giữa phụ nữ trước và sau khi trang điểm, vì vậy họ không còn liên tưởng Du Giai Ý với Phó Quân
Hạo nữa.
Ngược lại, lúc này Du Giai Ý nhận được tin nhắn của Chung Bảo Nam, Chung Bảo Nam hỏi cô: "Hay là mời Tổng giám đốc Phó đến?"
Một nhóm ngồi ở một chiếc bàn dài, để tránh bị nghi ngờ, Du Giai Ý và Tô Thiên Bội ngồi cách xa Chung Bảo Nam, vì vậy Chung Bảo Nam đã liên lạc bằng cách gửi tin nhắn cho cô ấy.
Du Giai Ý ngước mắt lên và liếc nhìn Chung Bảo Nam, suy nghĩ một lúc trước khi trả lời: "An là người chủ trì bữa tiệc hôm nay, vì vậy anh có quyền quyết định
Chung Bảo Nam trả lời: "Đúng tôi là người chủ trì, nhưng tôi quan tâm đến cảm xúc của em. Nếu em cảm thấy không thoải mái khi Tổng giám đốc Phó đến, thì tôi không mời anh ấy đến nữa."
Lời nói của Chung Bảo Nam vừa thẳng thắn nhưng cũng vừa không ra rõ ràng, mặc dù họ đã chia tay mối quan hệ bề ngoài, nhưng trong lòng anh ta không hề cắt đứt tình bạn
với cô.
Du Giai Ý không còn lựa chọn nào khác ngoài việc trả lời: "Vậy thì đừng mời anh ấy qua
Chung Bảo Nam hiểu ra: "Vậy tôi sẽ qua và nâng ly chúc mừng anh ấy"
Sau khi trả lời Du Giai Ý, Chung Bảo Nam nói với mọi người và đi tìm Phó Quân Hạo trong phòng riêng bên cạnh với ly rượu trên tay.
Phó Quân Hạo thực sự ở bên cạnh, anh ấy và Dịch Thần Hạo đã có một bữa ăn rất cô quạnh.
Dịch Thần Hạo hoàn toàn là do Phó Quân Hạo lôi kéo để hỗ trợ tình hình, nếu không Phó Quân Hạo sẽ phải ăn một mình trong căn phòng riêng rộng lớn, xấu hổ biết bao.
Dịch Thần Hạo phàn nàn một cách không khách khí: "Đồ ăn rất khó ăn quá, cậu toàn gọi món gì vậy? Nhà hàng dưới trướng của tôi không ngon sao?"
Dịch Thần Hạo cực kỳ kén chọn đồ ăn, nếu không anh đã không thành lập nhà hàng của riêng mình và tuyển những đầu bếp giỏi nhất để thỏa mãn cơn thèm ăn của mình. Phó Quân Hạo mắng anh: "Thức ăn có ngon đến đâu, gần tuyệt bằng gần người phụ nữ mình yêu không?"
Dịch Thần Hạo đáp lại anh ta bằng một nụ cười lớn: "Hôm nay tôi đã hiểu, thế nào gọi là trọng sắc khinh bạn"
Kể từ khi Phó Quân Hạo nhìn rõ trái tim của anh dành cho Du Giai Ý, anh ta không bao giờ nhìn thấy những người anh em này trong mắt anh nữa.
Khi Chung Bảo Nam gõ cửa và bước vào, chỉ thấy Phó Quân Hạo và Dịch Thần Hạo ngồi trong phòng, khiến anh ta muốn cười.
Chung Bảo Nam đã đoán được lý do tại sao Phó Quân Hạo đến đây ngay từ lần đầu tiên, biết rằng Du Giai Ý tham dự bữa tiệc, anh cũng không tiện tham gia, vì vậy anh chỉ có thể đợi ở phòng bên cạnh, đúng là có chút đáng thương.
Tuy nhiên, anh ta vẫn bình tĩnh bước vào với một ly rượu: Tổng giám đốc Phó, Tổng giám đốc Dịch, tôi biết Tổng giám đốc Phó đang dùng bữa ở đây, vì vậy tôi đến đây để nâng cốc chúc mừng"
Phó Quân Hạo và Dịch Thần Hạo nâng ly với Chung Bảo Nam và nhấp một ngụm, Dịch Thần Hạo nói thẳng: "Hay là anh đưa chúng tôi qua bên kia đi, để chúng ta cùng nhau vui vẻ?"
Chung Bảo Nam có chút bối rối, anh ta vừa hứa với Du Giai Ý sẽ không mời Phó Quân Hạo đến, nhưng Chung Bảo Nam không ngờ rằng chỉ có Phó Quân Hạo và Dịch Thần Hạo bên cạnh, anh ta nghĩ rằng Phó Quân Hạo có cuộc hẹn với một doanh nghiệp cộng sự...
Cuối cùng, anh ta chỉ có thể nói: "Nếu như hai người không chê, vậy thì chúng ta cùng đi"
Dịch Thần Hạo ngay lập tức rời đi với ly rượu của mình, để lại Phó Quân Hạo và Chung Bảo Nam, hai người đàn ông cao lớn, đẹp trai, xuất chúng nhìn nhau, rồi rời đi.
Chung Bảo Nam đưa Phó Quân Hạo và Dịch Thần Hạo trở lại phòng để giới thiệu ngắn gọn, nói rằng hai người họ cũng đến tham gia bữa tối, và bầu không khí trong cả căn phòng ngay lập tức bùng cháy.
Du Giai Ý ngây người luôn rồi.
Tuy nhiên, Dịch Thần Hạo hoa bướm đó đã đi đến gần cô với một ly rượu và cố tình ngồi xuống, và nói với một nụ cười thân thiện: "Biên kịch Vi Lương, tôi có được vinh hạnh được ngồi bên cạnh cô không?"
Trước mặt nhiều người như vậy, Du Giai Ý còn có thể nói gì đây?
Cô chỉ có thể nói với một nụ cười hào phóng, "Đó là niềm vinh hạnh của tôi"
Sau khi Du Giai Ý nói xong, Dịch Thần Hạo giơ tay chào Phó Quân Hạo: "Lão Phó, lại đây ngồi đi."
Cô thật sự sợ Phó Quân Hạo, nếu biết anh cố chấp như vậy, không bằng cô đi về đối mặt với anh.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất