Liếc nhìn sự đau đớn của Phó Quân Hạo tràn đầy trong đôi mắt anh, Du Giai Ý an ủi anh: "Mọi chuyện đã là quá khứ rồi không phải sao? Điều cấp bách nhất bây giờ là nghĩ cách đối phó với việc Thẩm Quốc Hùng sẽ làm bại lộ chuyện này" "Chuyện đã quá khứ rồi?" Quân Hạo trừng đôi mắt đỏ hoe nhìn cô, nói, "Chuyện đó trở thành quá khứ từ lúc nào?" "Bởi vì sự ích kỷ của bọn họ, mà hôn nhân của anh với em không kéo dài được lâu. "Nếu bọn họ không nhất quyết muốn gắn ghép anh với Thẩm An Ngưng, nếu như không phải vì muốn đuổi em đi mà tìm mọi cách làm khó làm dễ em khắp nơi, thì chúng ta cũng không đến mức phải trở thành như bây giờ." Dù nói rằng cuộc sống của hai người thì hai người họ trải qua, nhưng nếu họ có cha mẹ đáng tin tưởng làm trung gian giữa họ giúp điều chỉnh về mối quan hệ của họ, thì anh có thể thay đổi quan điểm của mình về Du Giai Ý sớm hơn. 

Nhưng Phó Thanh Trung và Đổng Thư Nhã hai người họ, một người thì quanh năm sống ở nước ngoài, một người thì luôn cùng Phó Như Ngọc tìm mọi cách ức hiếp Du Giai Ý, lúc đầu anh bởi vì những lời trách mắng về Du Giai Ý của Đổng Thư Nhã mà từ đó anh sinh ra cảm giác chán ghét Du Giai Ý. 

Du Giai Ý cụp mắt xuống không nói gì. 

Đổng Thư Nhã và Phó Như Ngọc nói đủ thứ điều không hay về cô trước mặt Phó Quân Hạo cả ngày, cô biết tất cả những điều này. 

Lúc đầu, cô cố gắng giải thích với Phó Quân Hạo rằng cô không phải loại người như Đồng Thư Nhã và những người khác đã nói, nhưng sau đó cô cũng chán không muốn giải 

thích nữa. 

Nhưng suy cho cùng, chuyện này cũng là do cô, người mà Thẩm Quốc Hùng phải muốn giải quyết là cô và Diệp Văn, vì vậy cô lại ngước mắt lên nói với Phó Quân Hạo: "Nếu không thì chúng ta hãy vạch rõ ranh giới với nhau đi, chúng ta hãy chấm dứt mọi quan hệ hợp tác, điều họ muốn là tôi không còn đất sống ở Gianh Thành, vậy cũng không sao, cùng lắm thì tôi rời Gianh Thành đến Hải Bắc sinh sống " Du Giai Ý nói những lời này sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, vì vậy vẻ mặt của cô cùng giọng nói đều vô cùng bình tĩnh. 

Trước hết, vụ Phó Thanh Trung và Đổng Thư Nhã hại chết người khác, dù đã nhiều năm trôi qua, thì vẫn là một sự việc cực kỳ tồi tệ, một khi bị bại lộ, nhất định sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của nhà họ Phó. 

Phó Quân Hạo cùng Phó Thị để có được ngày hôm nay vốn cũng chẳng dễ, có thể người ngoài ghen tị sẽ luôn ghen tị với vẻ ngoài hào hoa của anh, nhưng trong 3 năm chung sống với Phó Quân Hạo, cô đã chứng kiến anh nhiều đêm phải làm việc không ngủ. 

Thứ hai, cô và Phó Quân Hạo đã hợp tác với nhau tổng cộng hai dự án, bộ phim "Dung Phi Truyện" cũng đã bắt đầu quay, có lẽ Thẩm Quốc Hùng cũng không còn cách nào để ép đoàn phim thay đổi kịch bản do cô viết. 

Còn bộ phim mới của Diệp Văn, việc Phó Quân Hạo chấm dứt hợp tác với cô cũng không ảnh hưởng gì đến ông ấy, Diệp Văn chắc chắn sẽ không tiếp tục hợp tác với Phó Quân Hạo nữa, cùng lắm thì cô và Diệp Văn sẽ tìm một công ty khác để đầu tư. 

Còn việc, Thẩm Quốc Hùng và Thẩm An Ngưng muốn đuổi cô ra khỏi Giang Thành, nhưng việc cô có sống ở Giang Thành hay không thực sự không quan trọng. 

Nếu là đổi lại là năm xưa tứ cố vô thân không chỗ nương tựa, thì khi đối mặt với tình cảnh bị đuổi ra khỏi Giang Thành, nhất định sẽ khóc lóc thảm thiết, nhưng bây giờ nếu cô rời khỏi Giang Thành, thì cô có thể đến Hải Bắc đoàn tụ sống với Diệp Văn, nên cũng chẳng có hại gì tới cô. 

Có chăng, là cô sẽ thường nhớ Tô Thiên Bội người bạn thân của cô, và thỉnh thoảng nhớ các loại đồ ăn vặt ngon ở Giang Thành mà thôi. 

Thế nên, Du Giai Ý cảm thấy rằng Phó Quân Hạo không nên mạo hiểm đối đầu với Thẩm Quốc Hùng, thân là tổng giám đốc Phó Thị thì trách nhiệm và nghĩa vụ của anh, là phải giữ cho Tập đoàn Phó Thị không rơi vào cảnh hỗn loạn. 

"Không được!" Du Giai Ý vừa dứt lời, Phó Quân Hạo trong mắt đầy lửa giận gầm lên. 

Sau khi hét lên, anh trừng mắt nhìn Du Giai Ý một cách hằn học: "Em đang muốn chọc tức anh sao? Phó Quân Hạo anh, từ lúc nào lại cần em hy sinh nhiều như vậy cho anh?" Du Giai Ý nhỏ giọng giải thích: "Tôi không có hi sinh gì vì anh cả, tôi thấy đến sống ở Hải Bắc cũng tốt... 

"Có phải em đã muốn sống ở Hải Bắc từ lâu rồi phải không?" Phó Quân Hạo vừa nghĩ đến từ nay về sau cô sẽ sống ở Hải Bắc, cách anh một khoảng cách rất xa thì cả người đều cảm thấy vô cùng khó chịu. 

Anh nghiến răng nghiến lợi dần từng chữ một: "Em đừng có mơ! Cho dù em có đến Hải Bắc, thì tôi cũng sẽ đi theo em." 

Du Giai Ý bị anh chọc tức điên lên, anh ấy vẫn định làm âm hồn bất tán ám theo cô sao? 

Hít một hơi thật sâu, cô cố hết sức thuyết phục anh: "Anh không quan tâm đến những ảnh hưởng của việc này sẽ ảnh hưởng ra sao với nhà họ Phó sao?" 

"Thì sao?" Phó Quân Hạo tức giận hừ một tiếng, "Dù sao cũng chẳng phá sản, mà cho dù phá sản cũng không sao. 

"Anh điên à!" Du Giai Ý bị lời nói bốc đồng của anh làm cho giật mình, tức giận giơ tay đánh vào ngực Phó Quân Hạo mấy cái. 

Anh không quan tâm đến tương lai của Phó Thị, điều này thực sự chọc tức cô đến đỏ cả mắt. 

Nếu anh vì cô mà bất cần đời như vậy, nhất định mọi người sẽ nói cô là hồng nhan họa thủy, cô không bao giờ muốn bản thân mình mang tiếng xấu như vậy. 

Phó Quân Hạo để cô đánh cô vài cái, rồi bất ngờ nắm lấy tay cô, lợi dụng tình thế đè cô lên tay vịn của ghế sô pha, cúi đầu hôn cô thật mạnh. 

Sau khi uống rượu, lại bị những lời thuyết phục chia tay của cô chọc phát cáu, nên hôn cô vô cùng mạnh tựa như đang giày xéo cánh hoa không chút tiếc thương. "Cái tên khốn nhà anh..." Du Giai Ý khó khăn lắm mới có thể thở ra một hơi, liền giận dữ mắng mỏ anh. 

Kết quả là giây tiếp theo, anh lại chặn miệng cô lại, không cho cô thốt ra tiếng nào, cho dù cô có thốt ra, cũng sẽ bị nuốt lại trong cổ họng trong nháy mắt. 

Sau khi dữ dội một hồi như vậy, hơi thở của cả hai đều rối loạn, quần áo của Du Giai Ý cũng trở nên xộc xệch. 

Phó Quân Hạo hoàn toàn không buông Du Giai Ý ra, vẫn dùng sức đè cô xuống dưới người mình, nhìn chằm chằm vào mắt cô nghiêm túc nói: "Trước hết, anh sẽ không bao giờ thỏa hiệp với Thẩm Quốc Hùng, nên càng không có chuyện vạch rõ ranh giới với em" 

Nói đến đây, Phó Quân Hạo lạnh lùng hỏi Du Giai Ý: "Trong mắt em anh là kẻ bất tài sao? Bất tài đến mức hy sinh một người phụ nữ như em để bảo vệ công ty?" 

Du Giai Ý còn chưa kịp nói gì, anh đã nheo mắt lại, trầm ngâm nói: "Em sẵn sàng hy sinh nhiều như vậy vì anh, có phải trong lòng em vẫn còn có anh không?" 

Du Giai Ý không muốn nói gì với anh nữa, cô nói rằng cô không phải muốn vật hy sinh gì cả, hai người họ có vạch rõ ranh giới thì cô cũng chẳng tổn hại gì, nếu anh cứ như vậy thì cô cũng hết cách. 

Lại còn nói trong lòng cô vẫn còn anh, anh cũng tự tin quá mức rồi. 

Từ biểu cảm của cô cũng có thể nhìn ra rằng bản thân mình đang tự mình đa tình, vì vậy Phó Quân Hạo đã không tiếp tục chủ đề này nữ. 

Sau đó anh lại nói với cô: "Thẩm Quốc Hùng chẳng thể nào uy hiếp được anh đâu" 

"Ngay cả khi không còn tập đoàn Phó Thị nữa, thì anh vẫn sống tốt hơn Thẩm Quốc Hùng gấp nhiều lần, anh và Dịch Thần Hạo bọn họ vẫn còn có công ty khác, và quy mô thậm chí còn lớn hơn tập đoàn Phó Thị rất nhiều. 

Du Giai Ý thực sự ngạc nhiên về điểm này, bởi vì cô chưa bao giờ nghe Phó Quân Hạo và Dịch Thần Hạo đề cập đến nó, bảo sao khi anh có thể nói một cách tự tin rằng anh sẽ không thỏa hiệp với Thẩm Quốc Hùng. 

Nhưng dường như cô không có gì để nói, nên chỉ thản nhiên đáp lại: "Ờ" Phó Quân Hạo: ".." 

Anh nói nhiều như vậy, cô chỉ đáp lại anh một câu? 

Đúng là phải thừa nhận rằng, cô thực sự rất có khả năng chọc giận anh. 

Tất nhiên, anh cũng chẳng dễ dàng bị chọc tức như vậy. 

Ngay lập tức, anh siết chặt cổ tay cô, nhìn cô chằm chằm nói: "Nếu Thẩm Quốc Hùng làm bại lộ chuyện này, anh sẽ tạm dừng mọi công việc rồi đi nghỉ phép. 

"Nếu anh nghỉ phép thì anh cũng có nhiều thời gian dành cho em hơn. 

eyJpdiI6IndKcFlqbXFmWllWclI5dXFOY21QM3c9PSIsInZhbHVlIjoiZ0xFVFRVTUdmMWpQOU9QSlBIbVJ0Q2ZDdHQ0dlRCcUo3MHd4RGpwTDA1SU9wd2ZNR2Z1ZUlST0MydHZ4M1ZKaG1nVmdLRkV0Uk5cL0NpMTJRanhhckdoaFwvMnpJUUU1MjNvSnVkU0tXQzhXS2pURG4wdUl0OU80NUZNdjJweTE5R2ZJNVlRU3JoNTZJTDJJclRuS1wvM2VrYnJJQTNkTTJUR3kwQW4rM2FpSmU3c21SalRlMG9uNzB2RjZ4STlWN2JTQ0FwODViR2JGYTVvMzBCUDR5MmlqQT09IiwibWFjIjoiY2NiNjIyMWE4NTI5YTIwNmZlMzljMjllZWNkNTRmODBiNjUxNjg5ZjgzNjdiMzhjMmVmNzRlOTkzYjE1N2JmMiJ9
eyJpdiI6ImdCa3lSc2lscEd5cnBvRnJ0ZUtUUmc9PSIsInZhbHVlIjoiK3dDb1FtMkRzZ1RNMU8wUitHdGFYdGNqTFJDcUlJOUVGOTNwZTlvcDlzeWxEeVwvUmJQbmVkQkhhWDNJRjhFQ1pLXC9NTHg5aDN2Zlozb21FaXVYdWRPajBoZXV0azEwdmxXelwvelpmbUtnNGc2M2ZIOGd4QWZJWk5kNk10bFB2eWs2c21WNllLRURXeHhua1FVZlRic1IrdjFhNHNGUVl2OFwvOEJpXC9hOWgxQ0Mwd2RKcTZYaDlzZjJqdkFKZTRIaVpucmkzMm1PeWtyK0VrcFFueG5yNkE3MStINmszb1BBOFQrTEhJRGVpanRRMzlMUDBZVjBJXC9MblFySnJYaFZYdXNcL2dkbzVHU25nbFwvTzlBUTNZeTBYSmE1TDlvVVlzQmxnSTA3aFwvNG1SbzFJREFicUphUEcxMStnSWl1QmVXZlZnQnZMWDdGYkpBQzg2bk9VWVhUUXhkWDVjUlY5T0E4eGdcLzl0ZGxabEVtbmR6UVA3cTlDYWhZUzZMXC9nV003Tk80VjJ1YUpGUUdjOXQwWUNrdDZEUFdsZDlVMzg1UEZqXC9mbXp1MGZWcXI4YlBtYTJjY20xZlFmUlc3d2FxXC9jU1h5QVYyVEl2N0lxQ09zOFB2TW4rVUl6WGN5NmRwYW05TERNRmthXC9TbGRNTWNsZTVXTmxvTHVsVUgweEJcL0JOTUlrenhiRWdxYU1YUEFJbEo3c3NnNUhJQ1lOenFlczg5WlAwNVdrdkduY1Q4PSIsIm1hYyI6IjAzYzFkNWI2NzQ5ODE3ZDY4ZWIxMDQzZmY3NTdhNjA2MTk3M2NiZTZhZDVlMzlhNTUzYjgxZWQ5NDBiYjNhNTcifQ==

Hi vọng anh đừng đi nghỉ phép, xin anh đấy.

Ads
';
Advertisement
x