Phó Quân Hạo nhìn đôi môi đỏ mọng vì kinh ngạc của Du Giai Ý hơi hé mở, đôi mắt hạnh nhân mở to, không khỏi thấp giọng cười. 

Nếu cô không thể làm cho anh cảm thấy tốt hơn, thì anh cũng sẽ khiến cô không được thoải mái. 

Cô càng không muốn gặp anh, anh càng muốn lảng vảng trước mặt cô. 

Khi từ chối hợp tác với Thẩm Quốc Hùng anh đã nghĩ xong phương án đối phó rồi, nhất định sẽ bị người ngoài công kích khi những chuyện dơ bẩn trong quá khứ của cha mẹ anh nổ ra, tạm thời biến mất trước mặt mọi người, với anh chính là một phương án tốt. 

Vừa hay lúc đó anh sẽ có rất nhiều thời gian, có thể theo đuổi Du Giai Ý. 

Du Giai Ý bị nụ cười của Phó Quân Hạo làm cho cô có chút khó chịu, nhớ tới vừa rồi anh đã cưỡng hôn cô, nên lập tức giơ tay đẩy anh: "Anh thích làm gì thì làm, mau về nhà của mình đi." 

Sau khi cô đẩy anh vài lần mà dường như Phó Quân Hạo không di chuyển, sau đó cúi người xuống đè cô rồi hôn tiếp. 

Đối với những thứ như nụ hôn, khi đã có lần đầu, thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, và một khi đã hôn, người ta sẽ muốn nhiều hơn nữa, Phó Quân Hạo bây giờ đang có tâm trạng như vậy. 

Muốn nhiều hơn nữa, thực sự muốn nhiều hơn nữa. 

Du Giai Ý bị nụ hôn của Phó Quân Hạo lấn át, theo bản năng đưa tay ôm lấy cổ Phó Quân Hạo. 

Và hành động của cô, tương đương với việc đồng ý với Phó Quân Hạo, Phó Quân Hạo lại càng siết lấy môi cô mãnh liệt hơn. 

Du Giai Ý từ từ nhắm mắt lại, đành phải bất lực mà thừa nhận rằng, cô không từ chối sự tiếp xúc thân mật như vậy với Phó Quân Hạo. 

Trong một khoảnh khắc, cô như nhìn thấu được điều gì đó, cô nghĩ, việc cùng một người đàn ông như Phó Quân Hạo phát sinh dục vọng, có lẽ cũng coi như là một loại hưởng thụ. 

Vì vậy, khi đôi môi của Phó Quân Hạo đang cố gắng đi xuống, cô đã nắm lấy tay anh và thở hổn hển nói: "Phó Quân Hạo, chúng ta nói chuyện đã" 

Phó Quân Hạo thực sự không muốn nói chuyện, anh chỉ muốn tiếp tục việc trước đó. 

Anh cảm thấy rằng cô không phản kháng trước sự thân mật của anh kinh khủng như trước nữa, và nếu anh tiếp tục, anh sẽ có được cô đêm nay. 

Nhưng cuối cùng anh vẫn lựa chọn tôn trọng nguyện vọng của cô, dần buông lỏng eo cô, kiềm chế bản thân hỏi cô: "Em muốn nói chuyện gì?" 

Du Giai Ý hít một hơi thật sâu, nhìn vào mắt Phó Quân Hạo và nói: "Chúng ta không nói chuyện yêu đương, chúng ta không nói chuyện kết hôn, chúng ta chỉ có quan hệ thể xác không có tình yêu, như vậy có được không?" 

Phó Quân Hạo gần như ngất đi vì tức giận: "Em coi anh là cái gì vậy chứ?" 

Chỉ đơn giản là vì dục vọng? 

Hóa ra cô cũng có thể nói những lời táo tợn như vậy! 

Du Giai Ý Bích mở mắt ra vẻ mặt lạnh lùng nói: "Nếu không muốn thì bỏ đi, cũng đã muộn rồi, anh có thể đi về được rồi" 

Bây giờ cô tuyệt đối không thể có tình cảm với Phó Quân Hạo, nếu không phải do anh cứ sống chết bám lấy cô, thì cô cũng sẽ không phát sinh ham muốn dục vọng với anh. 

Du Giai Ý đã nghĩ về điều đó trước đó, có lẽ Phó Quân Hạo chỉ muốn ngủ với cô mà thôi, sau khi xong chuyện có lẽ anh cũng chẳng nhớ nhung gì cô nữa, vì vậy nên cô mới đề xuất điều này. 

Du Giai Ý còn có một mục đích khác nữa, Phó Quân Hạo là một người vô cùng kiêu ngạo, nhã khi cô đề nghị rằng chỉ có quan hệ thể xác không có quan hệ tình cảm, hẳn Phó Quân Hạo sẽ đã cảm thấy rất nhục nhã, anh chắc chắn sẽ nổi cơn thịnh nộ về sau cũng chẳng để ý tới cô nữa, như vậy cô coi như là được giải thoát. 

Sau khi bị cô đuổi đi không thương tiếc, bàn tay trên eo của Phó Quân Hạo lại đột nhiên siết chặt lại, như muốn cắt đứt eo của cô. 

Không tình yêu, không hôn nhân, đây có lẽ là điều đáng xấu hổ nhất mà Phó Quân Hạo đã từng nghe trong nhiều năm nay. 

Nếu vậy thì anh con mẹ nó khác gì mấy thằng trai bao trong hộp đêm ? 

Lòng tự trọng của Phó Quân Hạo bị chà đạp hơn bao giờ hết, đến nỗi dưới cơn tức giận, anh nhìn Du Giai Ý một cách gay gắt, đứng dậy bỏ đi và đóng sầm cửa nhà Du Giai Ý một cách mạnh mẽ. 

Du Giai Ý bị anh bỏ rơi trên ghế sô pha, liền thở phào nhẹ nhõm. 

Kế hoạch đã thành công, cuối cùng cô đã có thể thoát khỏi anh. 

Nếu không, nếu anh thực sự nghỉ phép rồi quấy rầy cô cả ngày, cô sẽ bị làm phiền chết mất. 

Sau khi chỉnh lại y phục, Du Giai Ý quay người để đi lên lầu nằm. 

Khi cô chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì đột nhiên có tiếng động từ ban công, cô có kinh nghiệm lần trước Phó Quân Hạo từ ban công lẻn vào nhà cô, cô khóa cửa kính đi từ ban công vào phòng ngủ từ bên trong, vì vậy rằng Phó Quân Hạo sẽ không thể lén đột kích cô được nữa. 

"Mở cửa!" Giọng nói lạnh lùng của Phó Quân Hạo từ bên ngoài truyền đến, Du Giai Ý bối rối đứng dậy đi tới mở cửa cho anh. 

Không phải anh đã bỏ đi trong cơn giận dữ sao? 

Tại sao lại đột nhiên xuất hiện? 

Cửa vừa mở ra, Du Giai Ý đã bị Phó Quân Hạo ôm vào lòng, khiến Du Giai Ý sợ tới mức kêu lên: "Anh làm gì vậy?" 

Phó Quân Hạo nhìn cô chằm chằm với đôi mắt sâu thẳm và trả lời: "Đề nghị vừa rồi của em, anh chấp nhận" Du Giai Ý: ". ." 

Bây giờ thì cô phải làm thế nào đây? 

Cô vốn tưởng rằng Phó Quân Hạo sẽ không thể chịu đựng được sự sỉ nhục này, nhưng bây giờ anh nói rằng anh chấp nhận ... 

Và ngay khi cô ấy đang choáng váng sững sờ, Phó Quân Hạo đã đạp cửa, ném cô ấy lên giường rồi đè cô xuống. 

Hình như anh quay về là để đi tắm, cả người anh toát ra mùi hương nam tính. 

Khi môi anh hơn tới, Du Giai Ý vội vàng run rẩy giơ tay muốn đẩy anh: "Nhưng mà, nhưng tôi không có nói tối nay sẽ bắt đầu" 

Du Giai Ý bây giờ chỉ cần trốn được một lúc là sẽ trốn, Phó Quân Hạo khẽ nói: "Đêm còn dài, sao đêm nay không thể bắt đầu?" 

Nói xong, anh không cho Du Giai Ý cơ hội tranh cãi giãy giụa nữa, trực tiếp ép cô xuống giường như đóng đinh cô trên đó, khiến cô không còn sức lực phản kháng. 

Du Giai Ý không biết cô đã trải qua một đêm như thế nào, cô chỉ biết rằng cô hoàn toàn sụp đổ. 

Trong khoảng thời gian đó, cô đã nhiều lần cầu xin anh, nhưng lần đầu tiên thì anh đáp lại là: "Nếu chỉ là về thể xác, vậy thì anh nhất định phải khiến em cực kỳ thỏa mãn" Câu trả lời thứ hai: "Xin hãy tha thứ cho sự điên rồ của một người đàn ông đã kiêng khem hơn một năm, anh tạm thời không thể dừng lại được" 

Du Giai Ý thực sự muốn giết quách anh đi cho rồi. 

Sau một đêm nóng bỏng và điên cuồng, Du Giai Ý đã không thức dậy cho đến ngày hôm sau khi mặt trời đã lên cao. 

Cô khẽ nhúc nhích muốn lật người, nhưng cơn đau trong người khiến cô rít lên một tiếng đau đớn. 

Ngoại trừ lần đầu tiên với Phó Quân Hạo năm đó, cô chưa từng trải qua lại chuyện này, lần đó là do cả hai đều uống thứ gì đó bị bỏ thuốc mê nên điên cuồng đến mức không thể kìm chế được. 

Nhưng còn đêm qua thì sao? 

Đêm qua họ đều tỉnh táo và lý trí, nhưng Phó Quân Hạo thì không khác gì kẻ điên. "Em tỉnh rồi à?" Du Giai Ý giật mình bởi giọng nam đột ngột phát ra từ ban công. 

Sau đó, cô định thần lại, Phó Quân Hạo đang ngồi trên ban công phơi nắng. 

Du Giai Ý không muốn nói chuyện với anh, cô nhắm mắt lại và tiếp tục giả vờ ngủ. 

Thứ nhất, cô không biết phải đối mặt với mối quan hệ của mình với Phó Quân Hạo như thế nào, vấn đề là cô nảy ra ý nghĩ tồi tệ này, hiện tại cô không cách nào biện minh được nữa. 

Thứ hai, cô cũng giận anh vì đêm qua đã hành hạ cô đến mức như thế. 

Du Giai Ý trong lòng như muốn phát điên, anh muốn làm chết cô trên giường sao? 

eyJpdiI6IlBvNHJ0SVQ5XC9HUWFnYlwvUnVGQ1RZQT09IiwidmFsdWUiOiJhcG1Vd1pwZ21jOEJMYml5RmhFV3J1aGZEM1FnTUFOc1g5ZWJwclVIVmJYXC84QXFBNm5XanVlbHozSkFwM1BxM2gyQkVCVW5HMDFHSmErT1wveDBGUmVtdnpMVThNT2RKZU1SbDlkam9WVSsxMTNQSVdDRzROZ0w4bTNqWE1veDhhUndaRzlxazYzbFMxck80a3JxK3ZxYlB1RitZRTZEZ044SnVFaDgwN3FmN0Q3TlpFZGV6NFE3RzZiZjBiZmkweHBOTTQxeHN4bGtob0hJYVptZGM5aWl1TDlkS2hvczZyRnBSNHA3NERNY1RwR2tqYXpZRGZwVlcyWFwveDJ2dVVqUVZtK3hOWFpTcGkrS1lhRWVaQ1Q4MDJKQUREM1RQbDdFWFYwRWs5XC9jUHI0VkdFN3Bpb1BZRHpPM3ptQW9QeklIbll3STd3WkRJUDUxaHdMRjM5ZHN2UG1oYWRZVGpqY2JOYlNMaUJXd0xjNXA4XC9kSk9zQTV4OVlUejFYUHBSUiIsIm1hYyI6IjkwY2RkYjcwYTQxNGU5ZGIyOWM4MGZmYTIyOTgwNzFlY2UwNmRiMjI0OWRjMjBjOWVmYTljYzlmY2NlNDBkYjkifQ==
eyJpdiI6Ill0QW5URTZKQkE2VHE4SGlWclRidGc9PSIsInZhbHVlIjoiMVo4bHZGQm5xS21MZ0g3eSt5aUNpNmsyS0lnc0NscHF1OVpZWUZmOTlzNDVyTmpJNW5jd1p3UG5Yc240NlVJWDhyXC9jaDZPTXFyOThkQlYzU2xxYTZkTTZ6Y0hJeHRlTXdLZ2RXMEV0dTJWOHI5WVNkQ1RWTWMwQlwvQU1Mc3lIK0kyT2ttWng0ZGVjbFJiY0pEckd5WGJNWGdVdk1xQnp2TUExNmFBdVpKTHJGWWtNQVhPRUZRN2prRjRWUGI0Y0didFN1dTJWbmJaWlR2XC9HQVlFRFdyUmU4dW1XN1lpcmRRRVlYbUpLSkRPaWtDUDRzZCtINUw5VzJxRUlNOVlPR1kzUjRDVnNVbUplMzFqanNaMENtXC85dHdCQ29EWGI4YmpcL0c1WE9qcGVXbFB2WW9JWVJBdFVGSnR3SFwvODgzZjRnTTdKNWZVTVFPZXBhakVxVW9YdVV2UlJcL2psOXdDOUpqVW1RXC81XC9CaVoyYkJlQzhCNTJmR1pLNTkwaVQ5bmg3VWZxZUJIOStWSW12TVV3UFZGV0xKUlhUZk5cL200YVNhMFgrd1loa3BYc0YyR0tKTjcwVVl5bjVCMVFIY3R3Z21FQ2VDQ0ZcL0Z5VjVZMkUzZ0RXK0phQ3hNMHBmSVJRcGhkZjNPQ3dHMTNFaFJcL2oxZzhsRkI2Y2xNUU4zRHRPcEFjckFSQWxWT3BKNXRzTzFBR1pqSStEK0hhZTFXWEQwT01CeTFsWDJRYldtYTFHNllaXC96SnlaRlpaY3FiUXdzcWdiUGhHandhdEkwU2pSdDNCdkxhS2RzelRFeGltdU5EblwvWllORmJtQXdiMDdnMEcrTHZnVnRqYVFUMzVhT2hTIiwibWFjIjoiZTAxZGNiMjYzODkxMzRjZDMzMWRhYWQwOTZlZWMzNjgyZjMwZmU4NjdiNmUzYzEyNzYzNWQ3NjRhMDBlMTQ5MyJ9

Du Giai Ý. ". "

Ads
';
Advertisement
x