Phó Quân Hạo không ngờ rằng, có một ngày cha mẹ anh người mà anh đã chăm sóc chu đáo, lại ở sau lưng anh bày mưu tính kế.
Hiện tại nhớ tới Thẩm An Ngưng ngồi ở bên cạnh anh trong bữa tiệc tối chắc chắn là cố ý, dây váy đột nhiên đứt cũng là cố ý, anh liền cảm thấy mình đúng là một tên ngốc.
Sau khi anh kể lại ngắn gọn lại mọi chuyện, Dịch Thần Hạo cũng rất ngạc nhiên: "Tôi phải nói rằng tôi cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng tôi không ngờ rằng đó là do họ cố tình sắp xếp" Trước đây Dịch Thần Hạo không biết về Thẩm An Ngưng và Đổng Thư Nhã, nhưng gần đây sau khi xảy ra quá nhiều chuyện, anh ta cũng đã nhìn rõ con người họ.
Đây là sự nhạy cảm của những người kinh doanh, Dịch Thần Hạo và những người khác đã nhắc nhở Phó Quân Hạo thử đi điều tra xem, không ngờ là họ đã thực sự đã đoán đúng.
Dịch Thần Hạo nhìn thấy Phó Quân Hạo chán nản, giơ tay vỗ vai anh an ủi: "Bỏ đi, đừng buồn, trên đời này có những bậc cha mẹ luôn quan tâm đến con cái, cũng có những bậc cha mẹ chỉ quan tâm đến bản thân họ, thì coi như là cậu xui xẻo, nên mới gặp phải cha mẹ như thế này.". "Tôi với cậu coi như là đồng cảnh ngộ, cha của tôi cũng như thế, vì lợi ích mà bày mưu tính kế." Khi Dịch Thần Hạo nói những lời này, trong lời nói ngoài tự cười nhạo chính mình ra thì không có một chút nào gọi là thương cảm.
Anh ta từ lâu đã coi thường những thứ gọi là quan hệ gia đình này, chẳng qua là hình thức lợi dụng lẫn nhau dưới lớp cái vỏ bọc quan hệ huyết thống mà thôi.
Ban đầu nhà họ Dịch đày anh ta và mẹ ta ra nước ngoài, sống chết không ai quan tâm, hiện tại bà chủ nhà Dịch hiện tại không sinh được con trai nên đành đưa đứa con trai riêng là anh ta quay về, để anh ta tiếp quản gia nghiệp dòng họ.
Mà người Dịch gia tự nói một cách hoa mỹ là nói nhận tổ quy tông, kỳ thực chả qua là không muốn gia nghiệp kinh doanh của gia tộcrcơi vào tay người ngoài, cho nên chỉ có thể đưa thu nhận anh ta.
Lời nói của Dịch Thần Hạo khiến Phó Quân Hạo nhếch mỗi tự giễu cười một cái, sau đó lại ngẩng đầu uống sạch một cốc rượu.
Đúng vậy, lòng người có muôn hình vạn trạng, chỉ là anh không may mắn, không gặp được một cặp cha mẹ thật sự quan tâm đến con cái.
Nếu sau này anh có hai đứa con, anh sẽ không bao giờ để chúng rơi vào hoàn cảnh đau khổ như này, anh nhất định sẽ ôm chúng vào lòng, cho chúng những điều tốt đẹp nhất trên đời, để chúng có được gia đình hạnh phúc nhất trên đời.
Mười giờ tối, Du Giai Ý sau khi tắm liền lên giường chuẩn bị đi ngủ.
Những ngày qua cuộc sống của cô ấy tương đối bộn bề, nên giờ đây đây cô cần được ngủ ngon một giấc để nghỉ ngơi.
Nhưng khi cô vừa nằm xuống, thì chuông cửa vang lên.
Du Giai Ý nghi hoặc mặc quần áo và đi xuống lầu, khi nhìn thấy Phó Quân Hạo đứng ngoài cửa, Du Giai Ý không biết phải nói gì.
Có lẽ cô nên cảm ơn, vì lần này anh không trèo qua cửa sổ, mà đã biết gõ cửa.
"Muộn như vậy rồi, anh—" Sau khi mở cửa, cô muốn hỏi anh muộn như vậy có chuyện gì, nhưng Phó Quân Hạo đã tiến đến rồi ôm chầm lấy cô.
"Du Giai Ý, anh cảm thấy khó chịu lắm" Giọng anh u ám và lạc lõng.
Ý nghĩa đầu tiên của Du Giai Ý anh lại bị cảm "Anh sao vậy? Anh lại sốt à?" Du Giai Ý cũng ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người anh, đột nhiên tức giận nói: "Phó Quân Hạo, bệnh cảm của anh chưa khỏi mà anh vẫn dám đi uống rượu như vậy, như vậy không khó chịu mới lạ đó?".Du Giai Ý nói xong, đột nhiên cảm thấy bả vai cô hơi ướt, khiến cô sững người tại đó.
Phó Quân Hạo - anh ấy không thể khóc, phải không?
Nếu không, thì bờ vai đang ướt này của cô là sao?
Tóc cô đã được sấy khô trước khi cô ra khỏi phòng tắm rồi, và cô cũng không thể tự làm ướt quần áo của mình.
"Phó Quân Hạo, anh—" Du Giai Ý nhất thời không biết nên nói gì, cũng không biết dùng từ gì để diễn tả cảm xúc của mình.
Cô có thể cảm nhận được tâm trạng của Phó Quân Hạo lúc này vô cùng chán nản, nên cũng không lựa chọn đuổi anh đi mà nhẹ nhàng nói: "Hay là, anh vào trong ngồi một lúc" Hai người cứ ôm nhau ở trước cửa thế này cũng không hay, nên Du Giai Ý chỉ đành để anh đi vào trong nhà.
Phó Quân Hạo khi nghe thấy cô nói vậy liền buông cô ra, rồi sải đôi chân dài của mình bước vào nhà.
Du Giai Ý thực sự bị sốc, khi nhìn thấy quầng đỏ dưới mắt anh.
Phó Quân Hạo thực sự đã khóc?
Cô nghĩ rằng anh là bất khả chiến bại, không gì có thể làm tổn thương anh.
Sau khi Phó Quân Hạo vào phòng, anh ngồi xuống chiếc ghế sô pha trong phòng khách của cô, nhưng lại đưa tay lên che mắt và dựa vào lưng ghế sô pha, Du Giai Ý không thể nhìn ra cảm xúc của anh lúc này, sau khi cô đóng cửa đã đi rót cho anh một ly nước ấm đưa cho anh.
"Cám ơn em" Phó Quân Hạo đưa tay ra đón lấy cốc nước, thấp giọng cảm ơn cô.
Sau một khoảng thời gian, tâm trạng của anh tựa hồ cũng bình tĩnh hơn rất nhiều, những giọt nước ẩm ẩm nơi khóe mắt cũng không còn thấy nữa.
Du Giai Ý nhỏ giọng hỏi anh khi anh đang uống nước: "Chuyện gì vậy?" Mặc dù cô ấy luôn cố không lo lắng cho Phó Quân Hạo, nhưng tình hình của anh tối nay có vẻ rất tệ, với tư cách là hàng xóm và là bạn bè bình thường, hoặc là đối tác tại nơi làm việc, nên cô vẫn nên quan tâm đến anh.
Phó Quân Hạo không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô, mà ngước mắt lên nhìn cô thật sâu và hỏi: "Nếu một ngày anh không còn gì nữa, không còn là tổng giám đốc Phó nữa, em có còn yêu anh không?" Du Giai Ý: "...." Câu hỏi này của anh dường như là một cái bẫy, anh hiện là tổng giám đốc của tập đoàn Phó Thị, và cô cũng chưa bao giờ nói rằng cô yêu anh.
Cô có yêu anh hay không, chưa bao giờ liên quan đến việc anh có phải là tổng giám đốc của Phó Thị hay không.
Đó là lý do tại sao cô cảm thấy rằng những gì anh nói là một cái bẫy, rằng anh muốn lừa cô nói rằng cô yêu anh.
Mặc dù bây giờ trông anh có vẻ dễ bị tổn thương, nhưng sức uy hiếp của anh lên cô vẫn mạnh mẽ như mọi khi.
Đương nhiên là cô muốn tránh chủ đề này, vì vậy cô hỏi anh, "Công ty của anh xảy ra chuyện gì sao?" Phó Quân Hạo mím môi im lặng.
Du Giai Ý cho rằng điều đó chắc không đúng, Phó Quân Hạo có năng lực hơn người, luôn làm việc tận tâm, không thể có chuyện để cho cơ nghiệp Phó Thị gặp rắc rối. Đột nhiên, trong đầu cô hiện lên một khả năng xấu khác, lập tức lo lắng hỏi anh: "Chẳng lẽ Thẩm Quốc Hùng muốn nhắm vào anh sao?" Phó Quân Hạo đặt ly nước trong tay xuống, ngữ khí cô đọng: "Nếu chỉ là mỗi việc như vậy, anh sẽ không trở nên như thế này đâu." Anh xưa nay chưa bao giờ biết sợ là gì, huống chi là sợ mục tiêu của Thẩm Quốc Hùng nhắm đến là anh.
Điều khiến anh ấy vô cùng buồn tối nay, chính là sự che giấu và tính toán của Phó Thanh Trung và Đổng Thư Nhã đối với anh ấy.
Phó Quân Hạo sau đó kể cho Du Giai Ý nghe về câu chuyện năm đó và cả chuyện giữa anh và Thẩm An Ngưng, sau khi nghe xong Du Giai Ý đã không thể bình tĩnh trong một
thời gian dài.
Du Giai Ý không bao giờ ngờ rằng Phó Thanh Trung và Đổng Thư Nhã lại bức hại người ta đến chết vào thời điểm đó. Nhưng nghĩ đến sự tra tấn không ngừng của Đổng Thư Nhã bây giờ đối với cô, thì cũng có thể tưởng tượng được dáng vẻ bức hại người khác của Đổng Thư Nhã khi đó.
Điều mà Du Giai Ý không ngờ tới là hai người họ còn cố tình gắn ghép Phó Quân Hạo và Thẩm An Ngưng lại với nhau.
Cô còn tưởng rằng, Phó Quân Hạo và Thẩm An Ngưng thực sự yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên trong bữa tiệc tối, yêu đến mức chết đi sống lại, đến mức nếu không phải là Thẩm An Ngưng thì Phó Quân Hạo sẽ không bao giờ chấp nhận...
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất