Thấy Du Giai Ý hồi lâu không nói chuyện, Tô Thiên Bội lại vội vàng an ủi cô: "Cậu không muốn cùng anh ấy bắt đầu lại cũng không sao, không cần tạo quá nhiều áp lực cho bản thân, dù sao cứ để anh ta theo đuổi, cứ để anh ta làm loạn, xem anh ta có thể bày trò gì.
Theo như Tô Thiên Bội nói, nếu Phó Quân Hạo thực sự có lòng muốn theo đuổi lại Du Giai Ý, chắc chắn sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Tô Thiên Bội lại nói thêm: "Xem như là cậu tiếp tục thử thách anh ta đi."
Vu Ân thấp giọng nói: "Thực ra, tôi không muốn ông ấy lãng phí thời gian với tôi, sức khỏe của ông nội anh ấy không tốt lắm, chắc chắn rất hi vọng sớm thấy anh ấy có một gia đình hạnh phúc"
Chuyện ông cụ nhập viện mấy ngày trước vẫn còn in đậm trong tâm trí Du Giai Ý, mặc dù chỉ là dọa một phen nhưng ông cụ cũng có tuổi rồi.
Tô Thiên Bội trả lời cô ấy bằng một tiếng thở dài trên messenger, cũng không biết nói gì nữa.
Dáng vẻ cô chấp của Phó Quân Hạo rõ ràng không phải có thể nghe lời khuyên của người khác mà từ bỏ Du Giai Ý, nếu đã như vậy, từ nay về sau đủ loại mùi vị trên con đường này, anh ấy chỉ có thể tiếp nhận từng cái.
Cơn sốt của Phó Quân Hạo giảm dần, trong thời gian đó anh ấy lẩm bẩm muốn uống nước hai lần.
Lần cuối cùng Du Giai Ý cho anh uống nước, đã chuẩn bị cho anh một chiếc cốc khác đặt ở đầu giường rồi dự định trở về phòng nghỉ ngơi.
Ai ngờ khi vừa muốn quay người lại bị Phó Quân Hạo kéo lấy tay, Du Giai Ý vùng vẫy mấy lần nhưng anh không chịu buông ra.
Thấy anh vẫn là một bệnh nhân đang sốt, Du Giai Ý nghĩ một chút cũng không tiếp tục tính toán với anh nữa, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường, sau đó cô thực sự buồn ngủ quá liền cứ như vậy mà nằm bên cạnh giường ngủ thiếp đi.
Khi đang mê mê màng màng chìm vào giấc ngủ, Du Giai Ý nghĩ, buồn ngủ thì ngủ thôi, dù sao chỉ là nằm cạnh giường.
Ai nghĩ rằng sáng hôm sau khi bị tiếng gõ cửa đánh thức, cô đột nhiên phát hiện mình đang ôm Phó Quân Hạo, đêm qua sau khi cô ngủ say, không biết từ lúc nào đã bị người bế lên giường!
Du Giai Ý đột nhiên phút chốc từ trên giường ngồi dậy, tức giận nhìn chằm chằm vào thủ phạm trên giường.
Phó Quân hạo sớm đã dậy rồi, đôi mắt anh nhìn trong veo và dường như không còn bị sốt nữa.
"Anh.." Du Giai Ý tức gần chết, cũng xấu hổ muốn chết.
Cô ấy và Phó Quân Hạo làm vợ chồng được ba năm, đương nhiên hiểu rõ phản ứng chân thực nhất của cơ thể người đàn ông, vừa rồi khi cô tỉnh dậy trong vòng tay Phó Quân Hạo, Phó Quân Hạo anh ấy...
Giọng nói của Diệp Văn vang lên ở bên ngoài: "Ý Ý, con ở trong phòng Phó Quân Hạo à?"
Du Giai Ý bị giọng nói của Diệp Văn làm thức tỉnh, cũng không quan tâm tức giận gì Phó Quân Hạo, vội vàng xuống giường, chỉnh sửa quần áo và bước tới mở cửa. Diệp Văn ngay lập tức bước vào, không thể tin được mà hỏi Du Giai Ý: "Con đã qua đêm ở đây sao?"
Vu Ân vội vàng bao biện: "Tối hôm qua con không cẩn thận ngủ quên trên sofa.."
Cô cố ý nhấn mạnh rằng cô ngủ trên ghế sofa, tránh Diệp Văn lại tức giận.
Diệp Văn thực sự rất tức giận, vừa rồi ông đến phòng của Du Giai Ý gõ cửa, kết quả Du Giai ý cả đêm không về phòng, ông ngạc nhiên vội vàng đến phòng Phó Quân Hạo, không ngờ cô thực sự lại ở đây.
Tâm Trạng của Diệp Văn lúc này, thực sự có thể hiểu được sâu sắc câu nói trên mạng, cải thảo nhà trồng bị lợn ăn mất khiến đau lòng và tức giận.
Cho dù lúc này Du Giai ý giải thích là ngủ trên ghế sofa, ông ấy cũng không thể ngừng tức giận, có điều ông ấy vẫn chưa mở miệng Phó Quân Hạo đã cảm ơn ông ấy trước với thái độ chân thành: "Ông Diệp, tối qua cảm ơn ông đã cho tôi ở lại."
"Nếu đã hạ sốt, thì hãy mau chóng cút đi cho tôi!" Diệp Văn hét lên như vậy, sau đó mang theo Du Giai ý quay người rời đi.
Diệp Văn có ý định muốn nói với Du Giai ý mấy câu, cô ấy quá là rộng lượng rồi, cứ như vậy mà ngủ cùng một phòng với Phó Quân Hạo, bị anh ấy dễ dàng chiếm được thì phải làm sao, nhưng lại không nỡ nói Du Giai Ý, cuối cùng chỉ có thể thở dài bỏ qua.
Sau khi Diệp Văn mang theo Du Giai ý rời đi, Phó Quân Hạo cũng từ giường dậy, bảo mẫu mang cho anh bộ quần áo tối qua đã được giặt sạch, sấy khô và ủi.
Sau khi Phó Quân Hạo thay đồ, tắm răng rửa mặt xong ra khỏi phòng.
Mặc dù cổ họng vẫn còn đau âm ỉ, nhưng đã không còn ảnh hưởng đến hành động của anh ấy nữa.
Đêm qua ôm Du Giai Ý ngủ, khiến tinh thần anh sảng khoái, cũng càng khiến anh chắc chắn rằng anh không thể sống thiếu Du Giai Ý.
Diệp Văn, Thư Hiểu còn có Du Giai Ý đang chuẩn bị dùng bữa trong nhà ăn, sau khi nhìn thấy Phó Quân Hạo, Thư Hiểu nhã nhặn chào anh: "Cậu Phó, qua đây ăn sáng đi"
Phó Quân Hạo liếc nhìn cô gái xinh đẹp và thanh tú trên bàn ăn, điềm tĩnh nói: "Không cần đâu, tôi qua đó ngồi sợ sẽ khiến tâm trạng mọi người không tốt, tôi đợi ở phòng khách một lúc là được."
Anh ta tự nhận thức được như vậy, trái lại khiến Diệp Văn đã nghĩ ra những lời mắng mỏ trở nên vô ích.
Du Giai Ý, người chưa từng ngước mắt lên nhìn Phó Quân Hạo, lúc này nhìn anh và cau mày nói: "Anh nên đến ăn đi, kẻo đến lúc đó đau dạ dày rồi lại phát sốt" Phó Quân Hạo: "."
Luôn cảm thấy lời này của cô ấy là đang có ý ghét bỏ anh ấy, chê anh sức khỏe không tốt.
Và lời nói tự nhận thức được vừa rồi của anh ấy, thực ra là đang lấy tiến làm lùi, cô ấy thì hay rồi, chỉ vài câu đã khiến anh ấy nghẹn họng không nói nên lời.
Phó Quân Hạo không tin cô không hiểu ý định lấy tiến làm lùi của anh ấy, cô ấy đang cố ý làm anh ấy khó xử.
Thật là ác.
Nghĩ đến hồi đó cô ấy là một cô gái nhỏ hiền lành và ngây thơ, nhưng bây giờ đâm chọc anh khắp nơi, đang yên đang lành khiến anh xấu hổ.
Diệp Văn ở bên cạnh vốn là người rất khó chịu khi nhìn Phó Quân Hạo, nhưng bây giờ nhìn thấy Phó Quân Hạo chịu thua, lập tức tâm trạng tốt lên, không nhịn được mà dành cho Du Giai ý ánh mắt tán thưởng.
Diệp Văn vốn luôn cho rằng Du Giai Ý sẽ rất yếu thế khi ở trước mặt Phó Quân Hạo, không ngờ rằng cô ấy chỉ dùng mấy câu tác động nhẹ đã khiến Phó Quân Hạo cạn lời, thật sự vui sướng hả dạ.
Sau khi Phó Quân Hạo ngồi xuống, Diệp Văn cũng không làm khó anh nữa, bốn người ăn một bữa sáng yên bình nhà nhã hiếm có.
Nhưng sau khi ăn xong bữa sáng, Diệp Văn liền gọi Phó Quân Hạo đi, cả hai đến phòng đọc sách của Diệp Văn.
Diệp Văn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Tôi khuyên cậu từ bỏ theo đuổi Ý Ý đi, tôi sẽ không đồng ý, vả lại con bé cũng không muốn cùng cậu bắt đầu lại từ đầu đâu.
Lần này khi Du Giai Ý đến thủ đô ở cùng Diệp Văn, Diệp Văn bắt đầu gọi Du Giai Ý một cách thân thiết là "Ý Ý", cảm thấy như vậy không xa lạ bằng trực tiếp gọi thẳng tên Du Giai Ý.
Diệp Văn cũng đã thảo luận với Du Giai Ý về việc đổi họ, nhưng Du Giai Ý không có bất kỳ ý kiến gì, Diệp Văn cảm thấy tạm thời không đổi cũng không sao, ông ấy cũng không để tâm họ cô ấy là gì, chỉ cần là con gái của Diệp Văn là đủ rồi.
Diệp Văn chủ yếu là sợ Du Giai Ý sẽ không quen với việc đột ngột thay đổi họ, và còn rất nhiều thủ tục phải làm, rất rườm rà, liền tạm thời gác lại, ưu tiên hàng đầu bây giờ của ông ấy là vun đắp tình cảm cha con.
Trong một lúc, Diệp Văn không biết nên tức giận vì sự mặt dày của anh ấy, hay nên đồng tình với sự không có đường lui của anh ấy.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất