"Tôi không đồng ý là một chuyện" Diệp Văn nhìn Phó Quân Hạo và nhấn mạnh "Ý Ý không còn yêu cậu nữa, đó mới là điều quan trọng nhất" 

Phó Quân Hạo nhìn Diệp Văn và nói: "Tôi không tin rằng cô ấy không còn yêu tôi nữa, chỉ là tôi làm tổn thương cô ấy nên cô ấy không muốn yêu tôi nữa chứ không phải là không còn yêu tôi nữa." 

"Cô ấy không phải là người coi tình cảm là trò đùa nên sẽ không dứt bỏ tình cảm dành cho tôi nhanh như vậy" 

Diệp Văn hừ một tiếng nói: "Nếu cậu biết nó là người nghiêm túc thì cậu càng phải biết nó quyết định rời đi cũng là nghiêm túc" 

Phó Quân Hạo nói với Diệp Văn một cách kiên quyết: "Vì vậy tôi hy vọng sẽ được ông giúp đỡ" 

Diệp Văn còn cho rằng bản thân nghe nhầm, không tin hỏi: "Cậu nói cái gì, cậu muốn tôi giúp cậu?" 

Phó Quân Hạo gật đầu một cách trịnh trọng: "Vâng." 

Diệp Văn tức giận đến mức hét lên: "Cậu có phải bị sốt tới mức não có vấn đề không? Tôi hận không đánh gãy chân cậu vậy mà cậu lại dám nhờ tôi giúp?" 

Đây là chuyện cười hài hước nhất mà Diệp Văn từng nghe, Phó Quân Hạo chắc chắn có thể cảm nhận được sự ghét bỏ của ông ấy đối với anh ấy vậy mà lại nhờ ông ấy giúp theo đuổi con gái ông ấy, không phải não có vấn đề thì là gì! 

Phó Quân Hạo vẫn bĩnh tĩnh như cũ: "Tôi thừa nhận trước đây tôi không trân trọng cô ấy, là tôi mù quáng nhưng người đã làm sai cũng nên có cơ hội để sửa sai chứ?" "Nếu cô ấy có thể cho Hà Vĩ Niên một cơ hội tại sao cô ấy lại không thể cho tôi một cơ hội?" 

Diệp Văn cười nhạt nói: "Cậu còn có mặt mũi so với Hà Vĩ Niên?" 

Dựa vào việc Phó Quân Hạo cậu ta làm tổn thương Du Giai Ý đã có thể kết án tử hình rồi vậy mà cậu ta còn dám xin một cơ hội. 

Nghĩ đến đây Diệp Văn căm ghét nói: "Nếu bỏ lỡ cũng là bỏ lỡ rồi!" 

Diệp Văn chỉ hận bản thân đã không nhận ra sự tồn tại của Du Giai Ý đứa con gái này sớm hơn, nếu không ông ấy làm sao có thể cho phép cô kết hôn với một người đàn ông 

không yêu cô, không coi trọng cô. 

Bây giờ ông ấy có cơ hội chọn lại người bạn đời cho cô ấy đương nhiên phải vô cùng thận trọng. 

Thái độ của Diệp Văn nằm trong dự đoán của Phó Quân Hạo vậy nên những lời nói châm chọc của Diệp Văn cũng không làm anh ấy tổn thương, cho dù thái độ của Diệp Văn với anh không tốt thì anh ấy vẫn kiên định với quyết định của mình. 

Thấy dáng vẻ cố chấp của anh ấy, Diệp Văn hai tay chống eo hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh sau đó quay người lại tiếp tục mắng: "Chưa nói tới chuyện cậu đối xử với nó tệ như thế nào cậu xem gia đình cậu đối xử với nó ra sao?" 

"Những chuyện trước đây tôi có thể không nhắc tới nhưng với đức hạnh của ba cậu, mẹ cậu và em gái cậu cho dù nó làm lành với cậu thì cậu có nghĩ rằng họ sẽ chấp nhận nó sao?" 

Diệp Văn cười nhạt: "Phó Quân Hạo, tôi không thể để con gái bảo bối của tôi gả vào một gia đình như vậy, không thể để nó phải tiếp tục chịu đựng ánh mắt của cả nhà cậu, có rất nhiều đàn ông xuất thân từ gia đình tốt trong thủ đô đang đợi cô ấy chọn lựa" 

"Mặc dù nó đã từng kết hôn nhưng may mắn là hai người không có con, nó vẫn còn trẻ và còn có sự bảo vệ của Diệp gia thì việc nó gả cho một người đàn ông ưu tú khác cũng không thành vấn đề" 

Câu cuối của Diệp Văn khiến cho Phó Quân Hạo buồn bã ủ rũ, con cái vấn đề này vậy mà lại là lỗi đau khó mà diễn tả được ở trong lòng anh ấy. 

Người có tuổi như Diệp Văn mà lại lấy chuyện đứa trẻ ra để nói, Diệp Văn cũng thật là. 

Đúng vậy, họ không có con nên có ít ràng buộc hơn. 

Nếu anh ấy có chút thả lỏng thì cô ấy liền có thể thuộc về người khác rồi. 

Nếu như, nếu như ban đầu họ có một đứa con thì anh ấy đã không phải khó khăn như bây giờ. 

Nhưng khi đó chính anh là người ngày đêm dùng biện pháp tránh thai và kiên quyết không có con với cô ấy. 

Bầu không khí trong phòng rơi vào im lặng, Phó Quân Hạo không nói chuyện Diệp Văn cũng không thèm để ý đến anh ấy. 

Có tiếng gõ cửa lanh lảnh kèm theo giọng nói của Du Giai Ý: "Ba, con vào được không?" 

"Vào đi" Diệp Văn đáp lại. 

Du Giai Ý đẩy cửa bước vào, không nhìn Phó Quân Hạo mà trực tiếp nói với Diệp Văn: "Ba, con có thể phải quay về Giang Thành trước, tổng giám đốc Chung nói với con tình tiết phim có một vài vấn đề cần phải thảo luận" 

Du Giai Ý cũng vừa mới nhận được điện thoại của Chung Bảo Nam và bị gọi trở về. 

Diệp Văn hiểu công việc của Du Giai Ý mặc dù rất không nỡ nhưng ông ấy chỉ có thể chấp nhận: "Vậy thì quay về đi công việc cũng quan trọng" 

Diệp Văn vừa dứt lời, Phó Quân Hạo nói với Du Giai Ý: "Anh sẽ đi cùng em." 

Du Giai Ý liếc anh ấy một cái nhưng cũng không nói gì, cô vốn định nói anh ấy vừa hạ sốt nên dừng giày vò bản thân nhưng lại nghĩ sức khỏe của anh ấy liên quan gì tới cô ấy chứ, anh ấy không biết trân trọng thì thôi. 

Sau đó Phó Quân Hạo quay lại khách sạn lấy hành lý, Diệp Văn thì nhìn Du Giai Ý do dự không nói nên lời, Du Giai Ý cười và nói: "Ba, con biết ba muốn nói gì, ba yên tâm con tự biết chừng mực." 

Diệp Văn thở dài và nói: "Vốn dĩ ba muốn con tiếp xúc với Vĩ Niên nhiều hơn, ba thật sự rất thích cậu ấy. 

Du Giai Ý thầm nghĩ may là bị Chung Bảo Nam gọi quay về nên cô ấy không cần gặp mặt Hà Vĩ Niên nữa. 

Nhưng cô ấy vẫn nói: "Con không ngờ sẽ có tình huống bất ngờ" 

Hai người đang nói tạm biệt thì Hà Vĩ Niên gọi điện tới. 

Vốn dĩ Hà Vĩ Niên hôm qua hẹn Du Giai Ý cùng đi xem triển lãm vào hôm nay, Du Giai Ý nói chuyện cô ấy tạm thời phải quay lại Giang Thành thì Hà Vĩ Niên nhất quyết muốn đưa cô ấy đến san bay, Du Giai Ý khó mà từ chối nên chỉ đành đồng ý. 

Trên đường đến sân bay Du Giai Ý nghĩ đi nghĩ lại vẫn là nói thật với Hà Vĩ Niên: "Anh Hà, thật ra tôi tạm thời vẫn chưa nghĩ đến việc kết hôn, cảm ơn anh đã quan tâm đến tôi trong những ngày này" 

Hà Vĩ Niên mỉm cười và nhẹ nhàng đáp: "Tôi biết. 

Du Giai Ý ngạc nhiên: "Anh biết?" 

Hà Vĩ Niên nói: "Em không thích tôi đôi mắt em không biết lừa dối, tôi cũng biết em đi cùng tôi cũng chỉ là muốn chú Diệp yên tâm thôi." 

Du Giai Ý không ngờ rằng Hà Vĩ Niên lại có cái nhìn thấu đáo như vậy, cô ấy thấy rất áy náy nói: "Xin lỗi." 

Hà Vĩ Niên trông có vẻ bình tĩnh: "Không có gì phải xin lỗi cả, chuyện tình cảm là do hai bên đều tình nguyện" 

Du Giai Ý thấy thái độ thẳng thắn của Hà Vĩ Niên trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. 

Cô ấy chân thành nói: "Nếu anh đã hiểu ý của tôi vậy về sau chúng ta đừng liên lạc với nhau nữa, đừng lãng phí thời gian của anh" 

Hà Vĩ Niên bất lực nói: "Tôi chỉ nói em không thích tôi nhưng tôi không có nói tôi không có cảm giác gì với em, tôi thích em nên tôi bằng lòng tiếp xúc với em, hy vọng sau này em sẽ cho tôi nhiều cơ hội để hiểu em hơn" 

Du Giai Ý ngạc nhiên đến không nói nên lời. 

Cô và Hà Vĩ Niên chỉ mới quen nhau, anh ấy đã thích cô ấy, điều này khiến cô ấy bất ngờ. 

Trước đây Chung Bảo Nam và Chu Tuấn Hải cũng tỏ tình với cô ấy nhưng cô ấy dù sao cũng đã quen họ một thời gian đặc biệt là Chung Bảo Nam đã quen biết được vài năm. 

Còn Hà Vĩ Niên thì... 

Hà Vĩ Niên dường như thấy được sự ngạc nhiên của cô ấy liền nói: "Em không phải cũng từng gặp tiếng sét ái tình sao?" 

Du Giai Ý ho nhẹ. 

eyJpdiI6ImthSThmZXU2ZzJcL0xpZFp2WUVkN0dBPT0iLCJ2YWx1ZSI6InNuZHBcL0c4WGo5bjl0VVNablZvXC9EVTFldmRJRFFpMGtNdUVYZ05cL0VQRVdxSFZKbkFHd1BQQUREY096OVU5cGhTeThuOFpseFZQVXdyTlNpSFdpZTVlMTFhRGJoVVluenZQT2xONlhYTjk5b0ZIY0t5cG5ub3VITEtiVmxrSnV4czM4MmxqanJNY1R0TTQ5MFpoaFBtZ1dXQzBJUnpBYVBqcG5KTDRpc3RGWlllQ1R6V3lYUUkxTDdQbDB5XC8zXC90cGI5dzVKczF1Qmxwa2N0UjZTN3hSUHBlZVhybkZmajZkSGVXZVA3Z1pwQjBsVmJpNFpuMGlnV1RPMnN4ODZxa1VMRnRxUnkrWXRUQnhaWmpBSWlVRmhETFA3dGh4OTFsdDUyMjJIMitLZFU9IiwibWFjIjoiYWVhM2QwMGU1YTVlZWMwYWZmODNmNWUwOWI5N2Y4YmJmMzYyNDljOGU2ZmNjYTE5ZTdiYmRjYTYyMzAzZDRmYSJ9
eyJpdiI6ImFYYUJJXC9FZ281M0UxRkhSQVpRdExnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IklcL1I5WXgzVVMyakJFYTByeVh3XC85MTBHSGpLekFyMUtKSFAxOWNcL1NpdUY4RVl6c2xGZ1wvT3dHWWR3U0dFYXlcL1Ftdnp0SHFBRzJIRUdIVmxPalF1VmtqVmtRRHNTb3lLM1NsZ1RzTzFNYVVmenFkdUQxR2NxZzgyUFFvUFVvNkxDblZMczdsenZadnVBQkxKSTBBN0xINmlzUmhRNDhkYXN1UmE4NWtTTWJFPSIsIm1hYyI6IjAzOWM4NmUzZGUyY2ZmY2I0ZTU5YzNjNzJlNjFiMGEyMjMxZTNkNWQxMmM0NGU3MTU5YTAyNzU5Zjc4YWEwNzAifQ==

Cô ấy ban đầu đối với Phó Quân Hạo là tiếng sét ái tình về sau càng ngày càng hiểu con người anh ấy thì càng mê mẩn hơn.

Ads
';
Advertisement
x