Sau khi Du Giai Ý dứt lời, Phó Quân Hạo ở bên trong vẫn không phản hồi, cô chỉ nghe thấy tiếng nước chảy róc rách.
Du Giai Ý không nhịn được mà gọi tên anh ấy: "Phó Quân Hạo?"
Du Giai Ý thầm nghĩ, anh ấy không phải là dầm mưa quá lâu, vì vậy mà ngất rồi không?
Vậy thì tình huống bây giờ sẽ rất ngại ngùng, anh ấy tắm ngất trong đó, cô ấy làm sao có thể cứu anh đây?
Nghĩ đến đây, Du Giai Ý chỉ đành gõ cửa gọi: "Phó Quân Hạo, anh không sao chứ?
Tiếng nước bên trong bỗng nhiên ngừng lại, tiếng nói khàn khàn của đàn ông lại vang lên: "Không chết được đâu"
Du Giai Ý bị lời này của anh chọc tức, lời nói của anh ấy tang thương như vậy là cố ý làm ra bộ dạng này để cô thấy sao?
Không muốn nói chuyện với anh chút nào, Du Giai Ý quay người rời khỏi phòng tắm.
Khi ngồi trên ghế sofa bên ngoài đợi Phó Quân Hạo, Du Giai Ý không nhịn được mà phàn nàn với Tô Thiên Bội về hành động quá khích của Phó Quân Hạo tối nay trên
messenger.
Tô Thiên Bội sau khi nghe xong đã gửi cho cô ấy một vài biểu tượng cảm xúc gây cười, sau đó lại nói: "Mưa hôm nay thật lớn, lớn giống như khi Phó Quân Hạo đến Diệp gia để tìm Du Giai Ý"
Du Giai Ý có chút không nói nên lời, cô biết trò đùa này, cái gì mà hôm nay trời mưa thật lớn, lớn như Y Bình về Lục gia để lấy tiền sinh hoạt, lớn như ngày Mộ Dung Vân Hải chia tay Sở Vũ Kiền.
Du Giai Ý không ngờ rằng Tô Thiên Bội sẽ dùng trò đùa này cho Phó Quân Hạo, khi cô ấy nghĩ đến dáng vẻ tự làm khổ mình khi dầm mưa của Phó Quân Hạo, cô liền tức giận: "Anh ấy không phải là phiền phức bình thường! Ấu trĩ!"
Vừa phàn nàn xong về Phó Quân Hạo thì nghe thấy tiếng mở cửa, Phó Quân Hạo mặc quần áo và sấy khô tóc bước ra.
Du Giai Ý vừa nhìn đã hơi cau mày, vì khuôn mặt của Phó Quân Hạo rõ ràng đỏ hơn bình thường.
Cô đứng dậy đi tới hỏi anh: "Mặt của anh sao mà đỏ vậy?"
Cô vừa dứt lời, Phó Quân Hạo đột nhiên giơ tay ôm lấy cô, má của người đàn ông đẹp trai áp vào cổ cô, nóng như lửa đốt.
"Du Giai Ý, anh thực sự không thể sống thiếu em." Giọng anh nghe rất đau buồn, lúc này Du Giai Ý mới hiểu ra, sở dĩ giọng anh ấy rất khàn là vì đang bị sốt.
"Phó Quân Hạo, anh bị sốt rồi!" Du Giai Ý không thèm nghe anh nói, vội vàng giơ tay đẩy anh, để nhìn rõ dáng vẻ của anh.
Phó Quân Hạo bị cô đẩy, người bị sốt cao như anh có chút đứng không vững, ngã xuống chiếc ghế sofa bên cạnh, dọa Du Giai Ý giật mình một phen: "Phó Quân Hạo!"
Diệp Văn và Thư Hiểu vội vã đến hỏi thăm cũng không ngờ sẽ xảy ra tình huống như vậy, Thư Hiểu quay lại dặn dò bảo mẫu: "Gọi điện cho bác sĩ gia đình, bảo anh ta đến nhà khám bệnh"
Bên ngoài trời mưa rất to, không có cách nào đưa Phó Quân Hạo đang sốt cao đến bệnh viện, chỉ có thể làm phiền bác sĩ gia đình.
Diệp Văn giúp Du Giai Ý dìu Phó Quân Hạo vào giường trong phòng khách nằm, Du Giai Ý lấy khăn thấm nước rồi đắp lên trán Phó Quân Hạo để hạ nhiệt trước.
Sau khi lăn đi lăn lại như vậy, Diệp Văn nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang mê man vì sốt cao trên giường, tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể làm gì được.
Ông ấy vốn định đợi Phó Quân Hạo thay quần áo đi ra, ông sẽ cho dạy dỗ nghiêm khắc Phó Quân Hạo một trận rồi đuổi anh đi, ai biết được bây giờ Phó Quân Hạo lại phát sốt, ống ấy dù có muốn đuổi người đi cũng không được.
Bác sĩ gia đình rất nhanh đã đến, sau khi kiểm tra xong chẩn đoán Phó Quân Hạo đã mệt mỏi vì đường sá xa xôi cộng thêm dầm mưa lúc nửa đêm dẫn đến cảm lạnh và phát sốt, nên đã cho uống thuốc hạ sốt và kê đơn thuốc cảm.
Diệp Văn ở bên cạnh bất mãn nói: "Một người đàn ông trẻ tuổi cường tráng, dầm mưa một chốc liền phát sốt, thể lực sức khỏe này còn không bằng tôi!"
Đừng nói Diệp Văn không hiểu, đến Du Giai Ý cũng không thể hiểu nổi.
Cô ấy đã chung sống với Phó Quân Hạo ba năm, và không ai biết rõ hơn cô ấy về thể chất của Phó Quân Hạo tốt như thế nào, ngoại trừ việc dạ dày không tốt do công việc bận rộn và tiếp khách, anh ấy một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày gần như không bị ốm.
Cô hoàn toàn không hiểu tại sao lần này Phó Quân Hạo dầm mưa liền cảm lạnh và phát sốt.
Họ làm sao mà biết được, không có gì đáng buồn hơn cái chết tâm, Phó Quân Hạo đã hoàn toàn bị hủy hoại về tinh thần, cơ thể của anh ấy tự nhiên cũng sẽ không thể chống đỡ nổi.
Từ lúc anh ấy biết Du Giai Ý và Hà Vĩ Niên đã dành gần như cả buổi sáng trong quán cà phê để nói chuyện sôi nổi, cho đến khoảnh khắc anh ấy nhìn thấy Hà Vĩ Niên nắm tay Du Giai Ý, trái tim anh ấy đã chết.
Không còn luyến tiếc điều gì.
Cũng có thể nói cơn giận tấn công vào tim nên liền phát sốt.
Du Giai Ý đút thuốc cho Phó Quân Hạo, vừa định đứng dậy khỏi giường thì bị Phó Quân Hạo nắm lấy tay, lòng bàn tay của người đàn ông nóng như lửa đốt, nóng đến mức khiến trái tim Du Giai Ý đập loạn nhịp.
Cô muốn rút tay về, nhưng Phó Quân Hạo đã nắm chặt lấy cô, thì thầm: "Đừng đi."
"Đừng rời xa anh, Du Giai Ý" Mặc dù cả người đang mê man, nhưng theo bản năng anh vẫn muốn giữ cô lại.
Diệp Văn tức giận đến mức bước tới đập mạnh vào tay Phó Quân Hạo, sau đó kéo tay Du Giai Ý ra khỏi lòng bàn tay anh.
"Đã phát sốt thì yên tĩnh chút giúp tôi, đừng cho rằng như vậy thì có thể lợi dụng cô ấy.
Thư Hiểu không kịp ngăn cản Diệp Văn đánh Phó Quân Hạo, Thư Hiểu cũng có chút bất lực, bà ấy trước giờ không hề biết Diệp Văn còn có một bộ mặt như vậy, xem ra thái độ của người cha đối với con gái quả nhiên rất khác.
Du Giai Ý liếc nhìn mu bàn tay của Phó Quân Hạo bị Diệp Văn đánh đỏ bừng, quay sang nói với Diệp Văn và Thư Hiểu: "Đã muộn rồi, hai người về nghỉ ngơi trước đi, con ở lại chăm sóc anh ấy"
Diệp Văn không đồng ý: "Không được, mọi người đi nghỉ ngơi đi, tôi ở lại"
Diệp Văn rất sợ nếu Du Giai Ý ở lại một mình, một lát Phó Quân Hạo hạ sốt sẽ ức hiếp Du Giai Ý.
Nhưng làm sao Du Giai Ý có thể để Diệp Văn, một người lớn tuổi ở lại để giúp chăm sóc Phó Quân Hạo, cô khăng khăng kêu Diệp Văn và Thư Hiểu đi nghỉ ngơi, sau đó Thư Hiểu kéo Diệp Văn đi.
"Bất luận như thế nào, hai người họ cũng cần có một không gian riêng" Thư Hiểu an ủi Diệp Văn bằng cách này, "Đợi Phó Quân Hạo hạ xuống, hãy để hai người họ nói chuyện với nhau, sau đó chúng ta sẽ hỏi"
Diệp Văn cũng chỉ có thể nghe lời Thư Hiểu, hai người trở về phòng nghỉ ngơi trước.
Du Giai Ý ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn ở góc phòng khách, vừa quan sát tình hình của Phó Quân Hạo vừa trò chuyện với Tô Thiên Bội.
Phó Quân Hạo uống thuốc hạ sốt, nếu qua một lúc hạ sốt thì không có gì đáng ngại, bác sĩ nói nếu không hạ sốt thì rất phiền phức, có nguy cơ phát triển thành viêm phổi, lúc đó nhất định phải đưa đến bệnh viện.
Sau khi Tôi Thiên Bội biết Phó Quân Hạo bị sốt cao, cô không nhịn được mà tặc lưỡi: "Tớ không thể không bội phục, lần này đến ông trời cũng đang giúp anh ta, đây hoàn toàn là tiết tấu tiến dần từng bước"
Du Giai Ý đầu đau muốn chết: "Chúng tớ cũng không thể thấy chết không cứu, cậu nói xem anh ấy rốt cuộc muốn cai gì?"
Tô Thiên Bội nói: "Anh ấy chính là muốn bắt đầu lại từ đầu với cậu, không thì hai người sống chung với nhau một lần nữa đi"
"Nói ra thì, hai người căn bản chưa từng yêu đương bình thường, vừa lên thì đã ngủ, sau đó liền kết hôn, trình tự tiến hành của yêu đương bình thường hai người đều hoàn toàn đi ngược lại"
Nếu cô lại bị anh làm tổn thương một lần nữa, trái tim cô chỉ sợ cả đời này sẽ tan vỡ.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất