Ai ngờ, sau khi Du Giai Ý đưa ra câu trả lời, Phó Quân Hạo vẫn đứng bất động dưới mưa, rõ ràng là không hài lòng với câu trả lời của cô.
Du Giai Ý nổi giận hét lớn: "Phó Quân Hạo, anh bị điên à? Anh làm như vậy có là muốn ép tôi phải nói yêu anh sao?"
Làm gì có ai như vậy, dùng cách tự hành hạ mình để ép cô ấy nói yêu anh.
Hơn nữa liên quan đến chuyện cô yêu anh, cô đã nói rất nhiều lần với anh rồi, lúc đó anh ấy lại không tin, chẳng những không tin, mà còn hở ra là mỉa mai châm chọc cô, nói cô giả dối, tham giàu sang.
Bây giờ anh lại đội mưa bắt cô phải nói, sao anh có thể ức hiếp người như vậy?
Du Giai Ý nghĩ đến đây, đôi mắt cũng ấm ức mà đỏ lên.
"Anh thích dầm mưa thì cứ dầm mưa đi!" Cô nói xong mở của chạy vội vào sân, nước mắt cũng theo đó rơi xuống.
Lúc này Diệp Văn vừa hay bật ô đi ra, Du Giai Ý vội vàng giơ tay lên lau mặt, may mắn là cô cũng bị mưa ướt, như vậy Diệp Văn sẽ không nhìn thấy cô khóc.
Diệp Văn vừa nhận được một cuộc gọi từ Hà Vĩ Niên, nói rằng anh ấy đã đưa Du Giai Ý đến cổng nhà nhưng Phó Quân Hạo đang đứng đợi ở đó, Diệp Văn sợ Du Giai Ý sẽ lại bị Phó Quân Hạo ức hiếp, đợi một lúc không thấy Du Giai ý quay vào liền vội vã đi tìm.
Sau khi đưa Du Giai Ý vào nhà Diệp Văn hỏi: "Phó Quân Hạo còn ở bên ngoài sao?" Du Giai Ý gật đầu đáp: "vâng"
Diệp Văn cực kỳ khó chịu: "Bây giờ lấy cái đức hạnh đau đớn này ra có tác dụng gì?"
Có điều bây giờ ông ấy cũng không quan tâm đến Phó Quân Hạo nữa, chỉ vội vàng dặn dò Du Giai Ý: "Con đi tắm nước nóng và thay quần áo đi, đừng để bị cảm lạnh"
Du Giai Ý trả lời và về phòng của mình, khi đứng dưới vòi hoa sen ấm áp Du Giai ý bất giác nghĩ đến Phó Quân Hạo đang ướt sũng đứng dưới cơn mưa lớn bên ngoài, trong lòng bỗng nôn nóng, cũng không biết anh ấy đã về hay chưa, nếu mãi dầm mưa sớm muộn cũng xảy ra chuyện.
Sau khi vội vàng tắm rửa và thay quần áo, cô lấy điện thoại gọi điện cho Phó Quân Hạo, nhưng không có ai bắt máy.
Vào lúc này Du Giai Ý mới phát hiện, điện thoại của cô cũng có rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ Phó Quân Hạo, trước đó cô đang cùng Hà Vĩ Niên xem phim, điện thoại đã cài sang chế độ im lặng.
Trên đường về sau khi xem phim xong, cô và Hà Vĩ Niên luôn nói về ấn tượng của họ sau khi xem phim, vì vậy họ không có thời gian để nhìn vào điện thoại, không ngờ Phó Quân Hạo lại gọi cho cô nhiều lần như vậy.
Du Giai Ý nhìn thời gian của cuộc gọi đầu tiên, đến khi cô vừa trở lại, Phó Quân Hạo chắc chắn đã đợi ngoài cửa rất lâu rồi.
Du Giai Ý rủ mắt xuống, không biết trong lòng là loại cảm giác gì.
Khi Du Giai Ý đến phòng khách, đúng lúc nghe thấy Thư Hiểu nói chuyện với Diệp Văn: Vừa rồi dì ra ngoài nhìn, Phó Quân Hạo vẫn chưa đi, hay là chúng ta kêu cậu ta vào nhà trước đi."
Diệp Văn không tán thành với lời của Thư Hiểu: "Bà đừng có mềm lòng với cậu ta"
Thư Hiểu thở dài nói: "Không phải là tôi mềm lòng, nếu trời không mưa cậu ta thích đứng bao lâu thì đứng, nhưng bây giờ bên ngoài mưa rất to, cứ tiếp tục dầm mưa như vậy sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện"
Diệp gia dù gì cũng là danh gia vọng tộc ở Thủ đô, ngộ nhỡ Phó Quân Hạo xảy ra chuyện, lẽ nào muốn giới truyền thông đưa tin tổng tài Phó Thị nửa đêm nửa hôm bất tỉnh trước cửa nhà họ sao?
Nhìn thấy Du Giai Ý đi ra, Thư Hiểu vội vàng bưng bát canh gừng đặt trên bàn cho cô: "Mau uống bát canh gừng này trước đi, kẻo bị cảm.
Sự chu đáo của Hiểu khiến trái tim Du Giai Ý rất ấm áp, sau khi cảm ơn, cô ấy cầm lấy và uống cạn.
Đợi sau khi cô uống xong bát canh gừng, Diệp Văn chau mày hỏi cô: "Con muốn cho cậu ta vào không?"
Du Giai Ý liếc nhìn ngoài cửa sổ mưa càng lúc càng lớn, bất đắc dĩ nói: "Con đã nói rất nhiều lần kêu anh ấy đi về rồi, ai ngờ anh ấy lại cố chấp không đi"
Diệp Văn tâm trạng không tốt nói: "Cậu ta làm vậy là đang dùng khổ nhục kế với con, con đừng để mắc lừa, nếu con mềm lòng cho cậu ta vào, con sẽ thua đó" Du Giai Ý mím môi suy nghĩ một chút, vẫn quyết định nói: "Hay là cho anh ấy vào trước đi, anh ấy cứ dầm mưa như vậy, cũng không tốt cho gia đình chúng ta"
"Con không phải là mềm lòng, cũng không phải là thương hại anh ấy, chỉ là cảm thấy cứng rắn như vậy cũng không giải quyết được vấn đề" Du Giai Ý sợ Diệp Văn sẽ tức giận với quyết định của mình nên giải thích.
Đây quả thật là suy nghĩ thật của cô, Thư Hiểu rất đồng tình với lời cô nói: "Đúng vậy, ảnh hưởng không tốt"
Thư Hiểu nói xong, liền dặn dò dì giúp việc ra mở cửa cho Phó Quân Hạo, nhưng Du Giai Ý đã ngăn lại và nói: "Hay là để con đi cho"
Thư Hiểu muốn ngăn cô lại, cô vừa nóng người lại muốn ra ngoài, đừng để bị cảm lạnh.
Du Giai Ý cầm ô đi ra mở cửa cho Phó Quân Hạo, cô vừa thay quần áo xong, nhưng vì gió to và mưa to nên người lại bị ướt.
Sau khi mở cửa, Du Giai Ý vừa nhìn đã thấy Phó Quân Hạo vẫn đang đứng dưới trời mưa gió.
Bộ vest đắt tiền của người đàn ông từ lâu đã bị mưa ướt sũng không thành hình dáng, người đàn ông này vốn dĩ là người khí chất cao quý, lạnh lùng, kiêu ngạo, bây giờ lại thành ra nhếch nhác như chuột lột.
Du Giai Ý liếc nhìn anh ấy, trong đáy lòng không nén nổi cảm khái nói: Người này thực là kỳ quái, bất kể anh ta hiện tại có nhếch nhác như thế nào, khuôn mặt của anh ấy vẫn rất đẹp trai.
"Anh vào trước đi." Du Giai Ý đứng dưới mái hiên lạnh nhạt nói với anh.
Phó Quân Hạo ánh mắt thâm tình nhìn cô, không nói lời nào, bước chân theo sau cô vào cửa.
Vì người anh ấy đều ướt sũng nên bảo mẫu dẫn anh ấy vào phòng tắm ở chái nhà, Du Giai Ý lấy một bộ quần áo ở nhà mới tinh từ Thư Hiểu đến và đưa cho Phó Quân Hạo.
Diệp Văn rất khó chịu, vừa kêu Phó Quân Hạo đi tắm vừa đưa quần áo mặc ở nhà cho anh ấy, điều này chẳng khác gì để Phó Quân Hạo ở lại qua đêm sao? Gia đình ông ấy chưa bao giờ cho một người đàn ông xa lạ không thân chẳng quen như vậy ở lại, hơn nữa còn vì con gái ông mà đến!
Vốn dĩ anh ấy nghĩ nếu muốn ở lại qua đêm thì cũng sẽ chỉ ở cùng bạn đời sau này của Du Giai Ý, không ngờ đến hôm nay Phó Quân Hạo lại từng bước tiến vào đây, anh ấy thật sự chọn đúng thời điểm!
Ở chỗ của Diệp Văn, Phó Quân Hạo sớm đã bị gạch tên khỏi danh sách con rể tương lai của ông.
Thư Hiểu ở bên cạnh an ủi ông ấy: "Cậu ta đã ướt sũng cả người rồi, chúng ta thật sự không thể để cậu ta ướt sũng mà nói chuyện được."
Diệp Văn hít một hơi thật sâu, cố gắng hết sức để bình tĩnh lại cảm xúc của mình.
Bây giờ ông ấy thực sự nghi ngờ Phó Quân Hạo cố ý để bị ướt sũng, sau đó đoán chắc người nhà họ sẽ nhân từ mà kêu anh ấy bước vào nhà.
Du Giai Ý đặt quần áo sạch ở cửa phòng tắm, sau đó nói với người bên trong: "Quần áo sạch tôi đã để ở bên ngoài, anh đưa tay ra là có thể lấy được.
"Cảm ơn.." âm thanh khàn khàn của đàn ông từ bên trong phòng truyền ra, dường như có chút yếu ớt.
Du Giai Ý suy nghĩ một lúc, vẫn là rút lại lời hỏi thăm về tình hình sức khỏe của anh ấy, lạnh nhạt nói: "Phó Quân Hạo, có vài câu tôi muốn tuyên bố trước với anh" "Tối nay tôi cho anh vào, chỉ là vì có ảnh hưởng không tốt"
Người bên trong không có động tĩnh, Du Giai Ý vẫn cứ dặn dò: "Vì vậy đợi đến chốc nữa anh đừng nói xằng nói bậy trước mặt ba tôi."
Trái tim cô sớm đã không còn đau vì anh nữa.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất