Du Giai Ý về muộn như vậy là vì sau khi ăn tối xong Hà Vĩ Niên đề nghị đi xem phim. Bộ phim này là bộ mà Du Giai Ý luôn muốn xem nhưng không có thời gian để xem, tình cờ là Hà Vĩ Niên lại mời nên Du Giai Ý đã đồng ý. 

Chủ yếu là bộ phim này rất ít người xem, Du Giai ý cảm thấy ngoài Hà Vĩ Niên ra có thể cô không tìm được người thích hợp để xem, mặc dù Tô Thiên Bội là một diễn viên, nhưng cô ấy không thích xem phim thể loại này, có lúc Du Giai Ý kéo cô ấy đi xem phim, cô ấy liền ngủ thiếp đi. 

Rất hiếm có một người như Hà Vĩ Niên có thể cùng xem cùng tán chuyện, Du Giai Ý rất vui. 

Khi cô và Hà Vĩ Niên vừa đi qua, vì lo lắng trời sắp mưa nên họ đi rất nhanh, mà con đường trước tứ hợp viện đều lát đá xanh không bằng phẳng lắm, Du Giai Ý đi vài bước thì bị trẹo chân, Hà Vĩ Niên đã dìu cô ấy. 

Sau khi dìu cô đến nơi, Du Giai Ý vốn muốn nói với Hà Vĩ Niên có thể buông tay rồi, nhưng Hà Vĩ Niên lại nói: "Con đường phía trước cũng không mấy bằng phẳng, để anh tiếp tục dìu em đi, trời sắp mưa rồi, chúng ta mau quay về thôi" 

Vừa nói, anh vừa tiếp tục dìu cô đi về phía trước, vốn dĩ tay anh đang nắm lấy cổ tay cô, nhưng càng đi thì tay anh ấy lại thành nắm lấy tay cô, lúc đầu Du Giai Ý không nhận ra, bị đôi mắt đỏ của Phó Quân Hạo nhìn chằm chằm, lúc này cô mới ý thức được điều này. 

Phó Quân Hạo không trả lời câu hỏi của Du Giai Ý là tại sao anh lại ở đây, lúc này não anh đã bị đốt cháy bởi sự ghen tuông, phải đến khi Du Giai Ý rút tay khỏi tay Hà Vĩ Niên, anh mới lấy lại được vài phần lý trí. 

Hà Vĩ Niên vẫn là người mở lời trước, lễ phép chào hỏi Phó Quân Hạo: "Tổng giám đốc Phó" 

Du Giai Ý không khỏi ngạc nhiên hỏi Hà Vĩ Niên: "Hai người quen nhau à?" 

Hà Vĩ Niên mỉm cười nói: "Mấy năm trước anh tôi đã gặp tổng giám đốc Phó tại một số sự kiện. 

Phó Quân Hạo lức này mới nhìn Hà Vĩ Niên, thờ ơ trả lời: "Hà Vĩ Niên, lâu rồi không gặp." 

"Tổng giám đốc Phó đây là...?" Hà Vĩ Niên với vẻ mặt khó hiểu hỏi Phó Quân Hạo câu này. 

Phó Quân Hạo không có thiện ý, tiến đến tức giận nói: "Hà Vĩ Niên, cậu đã theo đuổi Du Giai Ý mà còn không biết tôi là ai sao? Còn có thể không biết mục đích tôi đến đâu là gì sao?" 

Du Giai Ý kinh ngạc nhìn Phó Quân Hạo, con người này bị làm sao vậy? 

Hà Vĩ Niên người ta khách khí nói chuyện với anh ấy, anh ấy thì hay rồi, một câu thốt ra là có ý muốn cãi nhau với người ta, có giống nói chuyện không? 

Hà Vĩ Niên ngược lại không để ý đến vẻ mặt lạnh lùng của Phó Quân Hạo, chỉ lãnh đạm nói: "Tôi thực sự không biết tổng giám đốc Phó có mục đích gì, dù sao thì cũng không có ai nhắc đến tổng giám đốc Phó với tôi." 

Lời nói gai góc này của Hà Vĩ Niên, ám chỉ rằng Phó Quân Hạo hiện tại đối với Du Giai Ý và người Diệp gia mà nói, không quan trọng chút nào, vì vậy căn bản không có ai nhắc với anh ấy về Phó Quân Hạo. 

Sau khi Hà Vĩ Niên nói xong lại nói thêm một câu: "Hơn nữa, khi tôi gặp tổng giám đốc Phó vào mấy năm trước, người phụ nữ bên cạnh tổng giám đốc Phó hình như là một nữ diễn viên nổi tiếng, lẽ nào tổng giám đốc Phó bây giờ đã chia tay với nữ diễn viên nổi tiếng đó rồi, lại có quan hệ gì với Du Giai Ý sao? 

Những lời này của Hà Vĩ Niên suýt chút chọc giận Phó Quân Hạo, Hà Vĩ Niên rõ ràng đã biết rõ thân phận của anh ấy, nên mới cố ý đề cập đến mối quan hệ của anh ấy với Thẩm An Ngưng, nhấn mạnh mối quan hệ mập mờ giữa anh ấy và Thẩm An Ngưng vào thời điểm đó. 

Lúc đó anh và Du Giai Ý vẫn còn là vợ chồng, đây có lẽ là chuyện mà Du Giai Ý không muốn nhắc đến. 

Quả nhiên, liền thấy Du Giai Ý cụp mắt xuống, mím môi nhẹ. 

Phó Quân Hạo nheo mắt nhìn Hà Vĩ Niên, người đàn ông này chắc chắn là một cao thủ tâm cơ giở trò, chỉ vài câu nói thôi đã khiến Du Giai Ý có khúc mắc với anh ấy. 

Trên bầu trời lại có một tiếng sấm nữa vang lên, một cơn gió lạnh hơn vừa nãy quét qua thổi bay những chiếc lá rụng trên mặt đất, Du Giai Ý quấn chặt quần áo trên người, 

nhìn Hà Vĩ Niên và nói một cách ấm áp: "Thời tiết không tốt, anh nên về trước đi, tối nay cảm ơn anh đã mời tôi ăn cơm, cũng cảm ơn anh đã mời tôi xem phim 

Phó Quân Hạo nghiến răng, bọn họ đã đi xem phim rồi sao? 

Một nam một nữ tối đêm đi xem phim, không phải mờ ám bình thường, cũng là cách thiết thực nhất để bồi dưỡng tình cảm nam nữ. 

Sau khi Du Giai Ý nói chuyện với Hà Vĩ Niên xong, quay đầu lại nhìn Phó Quân Hạo, giọng điệu có phần xa cách hơn so với khi nói chuyện với Hà Vĩ Niên: "Tổng giám đốc Phó, anh cũng mau về đi" 

Du Giai ý nói xong định mở cổng vào nhà trước, kết quả là Phó Quân Hạo đã ngăn cô lại, người đàn ông nhìn cô chằm chằm thật sâu: "Anh đến tìm em có chuyện" "Hôm nay đã quá muộn rồi và thời tiết cũng không tốt, có chuyện gì thì để mai nói đi" Du Giai Ý cũng là vì suy nghĩ cho Phó Quân Hạo nên mới nói như vậy. 

Khi cô quay lại Phó Quân Hạo đã đợi sẵn ở cổng, rất rõ ràng là Diệp Văn không muốn cho Phó Quân Hạo vào cổng. 

Du Giai Ý cũng có thể cảm nhận được Diệp Văn không thích Phó Quân Hạo, bây giờ Phó Quân Hạo có chuyện tìm đến cô, lễ nào muốn đứng ngoài cổng nói chuyện với anh ấy trong khi trời đang mưa dông. 

Ai mà biết được Phó Quân Hạo không chịu từ bỏ: "Anh chỉ nói vài câu thôi" 

Du Giai Ý chưa kịp mở lời, những hạt mưa lớn đột nhiên rơi xuống, cô kêu lên cảnh báo rồi trú trong mái hiên, sau đó nói với hai người: "Trời mưa rồi, hai người mau đi trước 

đi." 

Hà Vĩ Niên liếc mắt nhìn Phó Quân Hạo bên cạnh, không tiếp tục ở lại, ung dung từ tốn nói với Du Giai Ý: "Ngày mai gặp lại" 

Sau đó quay người rời đi. 

Mưa càng lúc càng lớn, Hà Vĩ Niên đã về rồi, Phó Quân Hạo vẫn cứ bất động đứng ở đó, nước mưa trong nháy mắt đã khiến anh ướt sũng. 

Du Giai Ý cảm thấy Phó Quân Hạo chính là một tên thần kinh, cô giận dữ trừng mắt nói: "anh có chuyện gì thì mau nói đi" 

Nếu anh ấy đã không chịu đi, vậy thì mau chóng nói cho xong đi. 

Tình hình của Du Giai Ý dưới mái hiên tốt hơn, mưa sẽ không trực tiếp rơi vào người cô, nhưng vì gió quá mạnh nên cô vẫn bị mưa làm ướt một chút. 

Phó Quân Hạo tiến lên một bước và đứng ở vị trí có gió thổi, như vậy nước mưa tạt đến Du Giai Ý đều dội vào người anh ấy, thêm nước mưa từ trên đỉnh đầu dội xuống, tình hình của anh ấy lúc này thảm hại chưa từng có. 

Anh đứng trong mưa gió, nhìn Du Giai Ý từng câu từng chữ kiên định nói: "Anh yêu em" 

Du Giai Ý không hiểu chuyện gì đang xảy ra, có lẽ tình cảnh hiện tại của anh ấy thật sự rất thê thảm, khi anh ấy nói ra ba chữ này, lồng ngực cô cũng đau nhói dữ dội. 

Cô không biết nên giận anh hay thương hại anh, cô quấn chặt lấy quần áo, vội vàng nói: "Tôi biết rồi, giờ anh có thể về được chưa?" 

Phó Quân Hạo không để ý đến lời của cô, mà tiến lên một bước đến gần cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô và hỏi cô bằng một giọng trầm: "Em còn yêu anh không?" 

Du Giai ý lập tức không nói nữa, cô cũng không biết nói gì. 

Đối với câu hỏi rốt cuộc có còn yêu Phó Quân Hạo hay không, Du Giai Ý quả thực cũng không có đáp án rõ ràng. 

Kể từ sau khi ly hôn, cô ấy luôn nỗ lực hướng về phía trước, chưa từng nghĩ tới chuyện này, bởi vì theo cô ấy, cô và Phó Quân Hạo đã ly hôn, kiếp này sẽ không có khả năng. 

Cô chưa từng nghĩ có một ngày Phó Quân Hạo sẽ quay lại nói yêu cô. 

eyJpdiI6ImNwUHJCOUlWVGxtKzE2ZkhoTDFDUmc9PSIsInZhbHVlIjoibmtxc0tmKzBYN0lPSlhmem1Fa2RuV0JtYUxZUTFNOUxvRTQ5RmZcL1NCVWg1UXJXZHRMbElSSVJvMFRaeHZyd3FJYXFsNFJPbU4zd1VCWjVQVHhjcWhDUW1EUllyeFJ0VmFwcDFJY0xUOXpPT3kzNndPcFVMdTV1a1ZrVHpFTjB0MlppblhZN2Jia0orR05PS040NEU3cm1UK3ZKTzQ4eU1LZFRva2pJdHBMMG1cL21oeVc1MTlYMlM5allIWXNYYVB5ejc2Y3JsMk5Jc3BqbjBQYVJWY3BqY0NlWVhUWDlwN1hQeXBcLzVTSWdqeDhRZEZuWjdUODBFNWJUQzZBMFhKcUtaS2FIblNjdHJJRks5TUdYUlwvK0RTSzdPdVwvYnlMTHFPQThWcjRMaFZzOFB2UmpyeFA3NE9tcFZKcjk5Znp5SVZLd1YzSVN2NURkTGxaWDlibjRVTWN6dE5YcjRSdjdiWDJOTkpoXC9VTVVRPSIsIm1hYyI6IjJhNzNlNmM4YWJkYzA4ZmRjMzI3M2Y4ODdjMjQ1YzYzYTJkNDI2ZjRhNmU1ZTI3OTA3MDExN2Y1Y2Y3NjU3NTYifQ==
eyJpdiI6IlRhV1lFRHpoTEd5NGVxb01sM3JOZGc9PSIsInZhbHVlIjoiSU5ZREhvT0NKaWk5dkl0KzdLazV4Tmx2d3BJbUJPb2JOT2paeVkyakRBb2lSRXg0MGtZME1GdjBvK3BUcVVPODV3NHJlS00ya1RqdVwvQVp5OU5XdW84QldUakVyQlwvNCtTK1wvKzZ4MHhEb1wvRW0zaVhDN2VrQXQ0YVRSTk12MTdcL0E5T3pJOHlBQ2F6RlVuZm5TMVhMSFQ4VFg0eG9pMHkwYlB1T3B4RE5oNnBcL1kwR2ZjXC9hTk5IRlwvUW5IaGw5QWlvdDZlVitDSkQxXC9TS01STENlY2lhRm50M3FJaFhCbURVOXpRRkVpM0VRcmsyOTRoQ3BqWXlBemRYMUZFODRDTzlpaVZFY1NxV3JaU25VTzFOalNnQVJmTlFiQ3VkUEJUbGR5Q3AwR3B4U05zMTlUVDNSU0JkQkJTbDZiM0d2SDRMZUdEcUNZa1Y0TUY0azZ1SEY1OXV1NUVZM292UkxSVTdtcXZyVlBjVmZmZzhySUVmY25MTU9SRXZvWWNVTE92Y0xwTlVHVlRsbDBicEtYYXp4ZTFVdz09IiwibWFjIjoiOGE4ZWZhNmYzY2Y3M2EyOWQ4MDc1YWM4YmNhODViOGE5NjAzYTRmNWU1NTcwZGQwMTMyOTAxNWVhMjEzNzI5ZiJ9

Du Giai Ý hy vọng sau khi anh ấy nhận được câu trả lời như vậy có thể nhanh chóng rời đi, trời mưa to như vậy, tiếp tục đứng dưới mưa, người sắt đá cũng sẽ bị cảm lạnh.

Ads
';
Advertisement
x