Du Giai Ý xách theo hộp giữ nhiệt vừa đi tới cổng bệnh viện liền bị mấy phóng viên chặn ngay chính diện, Du Giai Ý bị doạ cho nhảy dựng, vội vàng giơ tay che mặt thối lui một bước.
Tình huống gì thế này?
Du Giai Ý còn đang sững sờ, liền nghe thấy một phóng viên hỏi cô: "Cô Du, chúng tôi nghe nói có một sao nữ mang thai đang khám thai ở bệnh viện, người đó..
Phóng viên nọ vừa nói vừa dò xét cô một lượt từ trên xuống dưới, sau đó thăm dò hỏi: "Người đó không phải là cô đi?"
Du Giai Ý. ".."
Mang thai? Khám thai?
Phóng viên này đang nói đùa phải không?
Cô ngay cả đàn ông đều không có, đâu ra mang thai chứ?
Lại nói, cô cũng không phải sao nữ gì đó.
Nghĩ đến đây Du Giai Ý bất đắc dĩ hỏi phóng viên nọ: "Tôi là sao nữ sao?"
"Tuy cô không đóng phim, nhưng cô là biên kịch, bây giờ độ chú ý đang cao, cũng tính như là nửa sao nữ đi?" Phóng viên nọ tự nhiên cũng cảm thấy cách nói của mình có chút gượng ép, cho nên nói đến cuối cùng giọng nói cũng nhỏ lại.
Bọn họ cũng không muốn như này đâu, nhưng ai bảo cô vào lúc này lại vừa khéo xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ.
Bọn họ đều đợi hơn nửa ngày cũng không soi ra được sao nữ nào, vừa hay nhìn thấy cô, cho nên liền suy đoán một chút.
Khí chất của cô cũng thực sự quá hút mắt đi, đứng ở cổng bệnh viện người đến người đi, tự nhiên thoải mái, mềm mại thướt tha, bọn họ vừa nhìn liền thấy.
Du Giai Ý cũng không biết mình nên nói gì cho phải, cô trước kia viết bản thảo viết đến đất trời u ám, lúc đi siêu thị ở khu dân cư mua đồ ăn đều không tỉa tót, ăn mặc tuỳ ý.
Còn may hôm nay lúc ra cửa cô đã sửa soạn đơn giản một chút cho bản thân, diện mạo sạch sẽ, ăn mặc đàng hoàng, bằng không bị những ống kính này chĩa thẳng vào mặt chụp với khoảng cách gần như vậy, cô sợ hình tượng sẽ bị triệt để huỷ hoại mất, hình tượng của nhà họ Diệp cũng sẽ vì cô mà chịu ảnh hưởng.
Nghĩ tới đây Du Giai Ý mau chóng nói: "Tôi chỉ là đến bệnh viện thăm trưởng bối bị bệnh một chút thôi"
Vừa hay xe mà cô đặt cũng đã đến, cô mau chóng ngồi vào trong xe giục tài xế lái xe, chạy trốn khỏi những ống kính máy ảnh này.
Thật quá doạ người rồi.
Sau khi Du Giai Ý về nhà liền bóc phốt đám phóng viên đó với Tô thiên Bội, cũng cảm khái một phen làm minh tinh không dễ dàng.
Tô Thiên Bội nghe xong ha ha cười mãi: "Cậu bây giờ cũng có thể trải nghiệm được nỗi khổ ngay cả một bộ phim dường như cũng không dám đi xem của mình rồi đi? Thật phiền lắm, bọn họ quả thật là không chỗ nào không chen vào"
Tô Thiên Bội lại có lòng tốt nhắc nhở Du Giai Ý: "Về sau cậu ra cửa tốt nhất cũng chuẩn bị kính râm với mũ đi, gặp người còn có thể che một chút"
Mặc dù Tô Thiên Bội nói rất có đạo lý, nhưng với Du Giai Ý mà nói một chút cũng không thích ứng được với kiểu cuộc sống bị người chú ý quá mức như vậy.
Thẩm Quốc Hùng bọn họ thật đúng là phiền muốn chết, nếu không phải là bọn họ cố ý bẻ cong mối quan hệ của cô với Diệp Văn, Diệp Văn cũng không cần mau chóng nói rõ bọn họ là cha con ruột, như vậy cũng sẽ không có nhiều người chú ý đến cô như vậy.
Tô Thiên Bội tiếp tục an ủi cô: "Bình tĩnh bình tĩnh, quen rồi liền thấy tự nhiên thôi, đợi cậu quen với thân phận thiên kim nhà họ Diệp của cậu rồi, liền tốt thôi"
Du Giai Ý cực kỳ khổ não: "Tớ cảm thấy tớ không quen nổi, tớ vẫn là cố gắng ở yên trong nhà thôi."
Tô Thiên Bội trêu chọc cô: "Cậu còn đúng là dòng nước trong trong vòng danh viện nha, cậu xem những danh viện đó, suốt ngày trang điểm đến tươi sáng diễm lệ, xách theo
túi xách phiên bản giới hạn đi ra ngoài uống trà chiều, thoái mái tự tại"
Du Giai Ý cười nói: "Thôi được rồi, tớ vẫn là ở trong nhà viết bản thảo của tớ là tự tại nhất"
Tô Thiên Bội bất mãn nói: "Lại nói cậu cũng không mời tớ ra ngoài uống tách trà chiều đắt đỏ, để tớ cũng có thể chụp vài tấm hình đăng lên vòng bạn bè làm màu một chút"
Du Giai Ý giọng điệu không tốt nói: "Đến nhà tớ, tớ đích thân pha cho cậu một cốc cà phê, nó không thơm sao?"
Tô Thiên Bội ha ha bật cười to: "Đúng vậy đúng vậy, rất thơm, tay nghề pha cà phê của cậu so ra còn tốt hơn nhiều so với những bậc thầy pha cà phê bên ngoài."
"Phải rồi, lần sau mời tớ uống cà phê, tớ phải dùng cái cốc mà Phó Quân Hạo bỏ ra số tiền lớn làm ra cho cậu, tớ muốn xem thử cái cốc đắt như vậy, uống cà phê có phải đặc biệt thơm hay không.
Du Giai Ý dở khóc dở cười: "Cậu cứ suốt ngày huyên thuyên đi"
Nói đến cái cốc mà Phó Quân Hạo đền cho cô đó, cô trước giờ còn chưa dùng tới đâu.
Cô đến giờ đều không cách nào tưởng tượng ra Phó Quân Hạo làm thế nào tìm người làm được một cái giống y sì đúc như vậy, quả nhiên có tiền có thể sai khiến quỷ đẩy cối
xay.
Tô Thiên Bội lười biếng duỗi eo một cái: "Được rồi được rồi, cậu mau viết bài đi, tớ đi vận động đây, "Dung Phi Truyện" sắp mở máy rồi, mình phải duy trì hình tượng a"
"Đi đi đi đi, đến lúc đó đem vương phi diễn cho thật đẹp vào" Du Giai Ý từng xem qua ảnh chụp tạo hình vương phi của Tô Thiên Bội, hoàn hoàn toàn toàn chính là nhân vật trong tâm trí cô.
Quả nhiên, cô bạn thân yêu của cô cũng có thể diễn năm tháng bình yên.
Phó Quân Hạo không ở đây, Du Giai Ý cảm thấy ngày tháng của mình trải qua rất thanh tĩnh.
Ở yên trong nhà viết bài, lúc nghỉ ngơi thì trêu chọc mèo, pha cốc cà phê, làm chút đồ ăn ngon, buổi tối gọi cuộc điện thoại cho ông cụ, lại gọi video nói chuyện một lúc với
Diệp Văn, một ngày cũng liền trôi qua.
Sáng sớm ngày thứ hai, lúc Du Giai Ý còn đang làm ổ trong chăn ngủ, điện thoại đột nhiên vang lên âm thanh cuộc gọi video.
Du Giai Ý mơ mơ hồ hồ mò lại xem, thế mà lại là cuộc gọi đến của Phó Quân Hạo âm hồn không tan.
Cô mới vừa cảm khái bản thân mình đã trải qua được một ngày bình yên, ngay cả ngủ cũng cảm thấy ngon giấc, không ngờ anh lại bắt đầu rồi.
Cơn buồn ngủ của Du Giai Ý toàn bộ không còn, có điều cô lựa chọn ngắt cuộc gọi này.
Một là cô một chút cũng không muốn nhìn thấy Phó Quân Hạo, hai là bây giờ cô còn chưa dậy, không thích hợp nói chuyện video với một người đàn ông. Ngắt xong cô gửi tin nhắn cho anh: "Có chuyện gì không?"
Phó Quân Hạo trả lời: "Anh muốn nhìn Tiểu Tiểu"
Du Giai Ý làm ổ trên giường lật một cái mắt trắng thật to, anh có phải cho rằng cô không biết anh có ý gì hay không?
Anh muốn mượn cuộc gọi video nhìn Tiểu Tiểu này, cố ý nhìn cô.
Cô mới không muốn nhìn thấy anh đâu, cũng không muốn bị anh nhìn.
Cho nên cô cố ý xuống lầu quay một đoạn video của Tiểu Tiểu gửi cho Phó Quân Hạo, sau đó lại gửi khá nhiều ảnh của Tiểu Tiểu mà cô mới chụp hôm qua.
Anh không phải muốn nhìn Tiểu Tiểu sao? Nhiêu đây đủ cho anh nhìn đủ rồi đi?
Bên kia Phó Quân Hạo bị hành động của cô làm cho tức chết, anh ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ đến New Zealand, vào khách sạn nghỉ ngơi một chút, không bao lâu liền bắt đầu điên cuồng nhớ cô.
Nếu không phải suy xét đến bên chỗ cô là ban đêm đang ngủ, anh đã gọi video qua từ sớm rồi.
Cô rõ ràng đã biết anh có ý gì, lại cố ý không để anh nhìn.
Anh nhìn một con mèo làm gì?
Anh muốn nhìn thấy cô!
Phó Quân Hạo hiện giờ khỏi nói có bao nhiêu hối hận vì mình đã chạy ra ngoài đi công tác rồi, vào lúc máy bay mới vừa cất cánh liền hối hận, hận không thể nhảy xuống khỏi máy bay.
Anh ngược lại trốn thoát khỏi thế cục xem mắt của ông cụ, những lại lún vào thế cục nhớ nhung.
Nghiến nghiến răng anh lại nói: "Anh có chuyện cần nói về kịch bản.
Du Giai Ý nhàn nhạt trả lời anh: "Vậy dùng tin nhắn thoại đi"
Phó Quân Hạo tực giận ném điện thoại qua một bên, giơ tay ra sức bóp trán, anh cảm thấy mình cần phải mua vé máy bay trở về ngay lập tức.
Anh vô cớ gây rối, cô cũng tự có chiêu ứng đối, như vậy cũng rất tốt.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất