Quả nhiên, dưới sự cảnh cáo của Du Giai Ý, cái tay đang định vươn ra của Đổng Thư Nhã không thể không rụt lại. 

Đổng Thư Nhã quả thực muốn đánh người, bà ta đều sắp bị những lời đó của Du Giai Ý tức chết rồi, có thể không ra tay sao? 

Cuộc hôn nhân của bà ta với Phó Thanh Trung, là nỗi đau lớn nhất trong đáy lòng bà ta, cũng chính là một điểm khiến bà không thể ngẩng đầu trước mặt người khác nhất, nhưng chuyện tình cảm của bà ta với Phó Thành Trung gần như tan vỡ người ngoài rất ít người biết được, bởi vì bà ta luôn bày ra một bộ dáng vẻ hạnh phúc mỹ mãn trước mặt người ngoài. 

Phó Thanh Trung quanh năm suốt tháng ở nước ngoài, bà ta nói với bên ngoài rằng ông ta đang sáng lập sự nghiệp mới ở nước ngoài, mà con trai Phó Quân Hạo nắm giữ Phó Thị, còn làm cho Phó Thị trở nên xuất chúng trong giới thương nghiệp của Giang Thành, thanh danh hiển hách, con gái Phó Như Ngọc cũng có chút danh tiếng nhỏ trong làng điện ảnh truyền hình. 

Theo người ngoài nhìn vào, bà ta trải qua cuộc sống mỹ mãn mẹ hiền con hiếu, con trai con gái sự nghiệp thành đạt, ông chồng cũng thành công trong sự nghiệp. 

Nào biết là, bất luận là hôn nhân của bà ta hay tình cảm với hai đứa con, đặc biệt là tình cảm với con trai Phó Quân Hạo, đã đứng trước tình cảnh tan nát vụn vỡ. 

Du Giai Ý và Phó Quân Hạo kết hôn ba năm, mặc dù Đổng Thư Nhã trước giờ cũng chưa từng để lộ nửa điểm về sự bất hoà của bà ta và Phó Thanh Trung trước mặt Du Giai Ý, nhưng Du Giai Ý tự biết quan sát, cũng biết cảm nhận. 

Cùng với đó, ông cụ cũng từng nhắc qua với Du Giai Ý về ân oán của Đổng Thư Nhã và Phó Thanh Trung, cho nên Du Giai Ý mới hiểu được tới tường tận như vậy. 

Nhưng Đổng Thư Nhã tuyệt đối không ngờ tới, có một ngày cái bánh bao mềm Du Giai Ý kia sẽ dùng chuyện này tới đâm thọc vào tim bà ta. 

Đổng Thư Nhã toàn thân run rẩy đứng trước cửa phòng bệnh, hai mắt phun lửa mà trừng Du Giai Ý, nhưng mà lại đánh không được. 

Đổi lại là trước kia, Đổng Thư Nhã nhất định giáng một tát qua, nhưng bây giờ khác rồi, Du Giai Ý là con gái nhà họ Diệp, là người mà bà ta đánh không được. 

Nhưng bà ta lại có gì mà tốt bi phẫn chứ? 

Nếu không phải bà ta châm biếm Du Giai Ý không biết xấu hổ dây dưa với Phó Quân Hạo, Du Giai Ý lại làm sao mà trả miếng bà ta ác như vậy? 

"Cáo từ" Du Giai Ý không để ý đến Đổng Thư Nhã nữa, nhàn nhạt nói một câu đoạn cất bước đi vào phòng bệnh, đồng thời tiện tay đóng cửa lại, triệt để ngăn cách Đổng Thư 

Nhã ngoài cửa. 

Du Giai Ý vốn dĩ không để ý đến Đổng Thư Nhã cũng được, nhưng cô thực sự nhìn không nổi Đồng Thư Nhã đối xử với ông cụ lạnh lùng vô tình như vậy, có nên có chút ý tứ muốn lên tiếng bất bình thay cho ông cụ. 

Trước kia khi ở trong nhà họ Phó, ông cụ hết lần này đến lần khác bảo vệ cô nói chuyện giúp cô, Du Giai Ý tự nhiên cũng muốn bảo vệ ông cụ. 

Ngoài cửa truyền đến âm thanh Đổng Thư Nhã tức giận hổn hển đạp giày cao gót rời đi, ông cụ trên giường bệnh bất đắc dĩ nói với Du Giai Ý: "Việc gì phải nổi giận với người như cô ta? Ông đều đã quen rồi" 

Ông cụ vừa rồi còn lo Du Giai Ý sẽ phải chịu thiệt trước mặt Đổng Thư Nhã, đang muốn đuổi quản gia ra can ngăn đây, liền nghe thấy những lời Du Giai Ý trả miếng Đổng Thư Nhã. 

Vì thế ông cụ lại giơ tay vẫy quản gia về lại, chỉ với mấy câu nói này của Du Giai Ý, ông cụ liền biết Du Giai Ý đã không còn là cô gái nhỏ khắp nơi nhún nhường nín nhịn nữa rồi, đã không cần ông bảo vệ nữa rồi. 

Ông cụ sao lại không biết, trước kia Du Giai Ý nhún nhướng nín nhịn các kiểu là vì cái gì, còn không phải là vì thằng cháu không biết quý trọng kia của ông sao? 

Bởi vì không hy vọng nó khó xử vì bị kẹp giữa những mối quan hệ này, cho nên con bé tự mình nuốt hết những uất ức đó. 

"Bà ấy có chút hiếp người quá đáng" Du Giai Ý vừa nói một câu như vậy vừa đem canh mà mình mang đến đặt lên bàn ở bên cạnh, sau đó tươi cười nói: "Con hầm canh cho ông." 

Quản gia ở một bên cười nói: "Ông cụ đang nói không có khẩu vị cái gì cũng không muốn ăn đây" 

Du Giai Ý hiểu ngay ý tứ của quản gia, lập tức múc một bát canh nhỏ đưa tới cho ông cụ. 

Ông cụ cười ha ha nhận lấy, canh mà Du Giai Ý hầm cho ông, ông nhất định phải uống. 

Chỉ có điều, ông cụ uống vào mấy ngụm canh xong, nhịn không được lại nặng nề thở dài một hơi. 

Nàng dâu tốt như vậy, thằng cháu của ông sao lại bỏ lỡ mất chứ! 

Thật là tức đều muốn tức chết mất. 

Du Giai Ý thấy ông cụ thở dài, vội vàng quan tâm hỏi: "Làm sao vậy? Mùi vị không tốt sao?" 

Ông cụ lắc đầu: "Đương nhiên không phải, canh mà con hầm là hợp khẩu vị ông nhất, là bởi vì uống quá ngon, cho nên ông mới cảm khái thở dài" 

Du Giai Ý có chút hiểu được ý tứ của ông cụ, nhưng cô cố ý tránh đi chủ đề này: "Nếu ngon vậy liền uống nhiều một chút, như vậy mới có thể mau chóng xuất viện nha" 

Ông cụ nhíu mày hừ nói: "Ông không thể bây giờ liền xuất viện sao? Ông thực sự không thích ngửi những mùi thuốc sát trùng này" 

Quản gia ở một bên nói: "Bác sĩ nói rồi, ngài ít nhất phải ở lại đây ba ngày" 

Ông cụ thoắt cái giận tới thổi râu trừng mắt, Du Giai Ý nhịn không được bật cười, đều nói người càng già càng giống như trẻ con, còn đúng thật là vậy. 

Ông cụ vừa uống canh vừa hỏi Du Giai Ý: "Thằng nhóc thúi kia đâu?" 

"Anh ấy nói đi công tác rồi, New Zealand" Du Giai Ý nói đúng sự thật, cô cùng không cần thiết vì muốn rũ bỏ sạch sẽ quan hệ với Phó Quân Hạo mà giả bộ dáng vẻ cái gì cũng không biết trước mặt ông cụ. 

Ông cụ liếc nhìn biểu cảm bình tĩnh của cô một cái, cắn răng nói: "Nó chính là cố ý đấy! Chính là sợ ông sắp xếp xem mắt cho nó." 

Du Giai Ý thuận theo lời của ông cụ nói: "Anh ấy thật không biết tốt xấu mà, xem mắt có gì không tốt chứ, anh ấy đều tới tuổi đó rồi, nên sớm tìm một người phụ nữ thích hợp mà thành gia lập nghiệp rồi" 

Ông cụ nghe Du Giai Ý nói vậy, trong nhất thời có chút muốn cười vui trên nỗi đau của người khác, không biết ông chuyển lời này cho thằng cháu kia của ông nghe, thằng cháu kia của ông có tức chết hay không. 

Cô gái nhỏ người ta đây là chê nó lớn tuổi rồi đấy! 

Nhưng cùng với buồn cười lại cảm thấy chua xót thay cho thằng cháu ông, người ta có thể bình tĩnh nói ra lời kêu nó mau chóng xem mắt, trong lòng thực sự không còn mấy phần tình nghĩa với nó nữa rồi. 

Nghĩ tới đây, ông cụ đột nhiên cũng không còn tâm trạng gì mà chế nhạo thẳng cháu nhà mình nữa, lẳng lặng uống hết canh. 

Du Giai Ý lại cùng ông tán gẫu đơn giản chút chuyện khác, lúc cô đứng lên chuẩn bị rời đi ông cụ dặn dò cô: "Nếu con bận thì không cần tới thăm ông đâu, ông cũng có người chăm sóc, không cần lo lắng." 

Du Giai Ý cười nói: "Không sao, dù sao thời gian làm việc của con cũng tự do" 

Ông cụ thở dài một hơi: "Bị phóng viên chụp được, sẽ ảnh hưởng không tốt với con" 

Cô bây giờ là con gái nhà họ Diệp, độ chú ý của truyền thông rất cao, nếu bị phóng viên chụp được cô suốt ngày đi bệnh viện thăm ông nội của Phó Quân Hạo, đám phóng viện sợ là lại soạn ra một đống chuyện xưa. 

Tuy ông cụ rất thích đám phóng viên soạn chuyện xưa đem thằng cháu mình với Du Giai Ý soạn chung với nhau, nhưng như vậy dù sao cũng không công bằng với Du Giai Ý. 

Du Giai Ý ngược lại không nghĩ tới ông cụ sẽ để ý những chuyện này, ông cụ lại hằn học nói: "Cũng không sao đi, đến lúc đó bị chụp được, liền công khai với truyền thông, cháu là vợ trước mà nó trước kia không biết trân trọng bây giờ lại khóc lóc kêu gào muốn theo đuổi lại" 

Du Giai Ý. "." 

Ông cụ dìm hàng cháu trai mình như vậy, thích hợp sao? 

Lại nói nữa, Phó Quân Hạo cũng không có khóc lóc kêu gào muốn theo đuổi lại, ông cụ hình dung như vậy quá khoa trương đi. 

"Đám phóng viên cũng không nhàm chán đến mức suốt ngày nhìn chằm chằm con mà chụp đâu" Du Giai Ý an ủi ông cụ: "Người nghỉ ngơi cho tốt, con sẽ lại đến thăm người 

Ý 

eyJpdiI6Ik4zZGZIcTdHY3J6RWh1eHZBM285ZkE9PSIsInZhbHVlIjoiZUNJK2htVnlaUUhRbk9tdldyR1JIMHdSUGpDWnZObFRaTzFMaGFUWW9nSmUyZ1V3Sk1WT2FLT1djQTltSm02ZDRZSThqc29XWXNaam9xSjlVMmJ4UVY5XC9cL1NlcUJpQllVd2RZeEM0VG9Mdz0iLCJtYWMiOiJkMThlYjhkMzM4NDZkNTQ5ZmJiZjlkOGExMGIyN2IwOWJiZjVkZGUyZjA2ZmE5Yzg0MjQxNTU2ZTAwOTMxMDk0In0=
eyJpdiI6IjloMEZxUzJuNkFWRE9YM0lUWjlFcWc9PSIsInZhbHVlIjoibUFFVHZOaWt4V1hvR2VNVkxCMlZxTFp1S0pqQXV3ekNXVTNrQ29NZEptWnJaYXdoRlhGTkpGUHkrZUQ5K3hNcDVZRVAwdEdKVEh3TmQ4YzRlTU1qdzJEQXY2anFFYVpoNU1pK3dadjNwQWJjUU41bFpucWdvVGhCa3dpTFwvbmxZbXZSc29EODZiZTZvc2xSUjF6NWdRWXFBMHNCeFB0VE5aSXB3ZHRPQnVFVjNXaUhwc2s2UDNVa3FWUFJwRlJZciIsIm1hYyI6ImJiNGNlNWE2NTE2MWY3YmMyM2M4NGFlMTViNmQ0YzU3MzE2NDdhOTJhMDllNzA2N2QxNjMyOTMwNDEzYTBkMmYifQ==

Tuy đám phóng viên sẽ không suốt ngày nhìn chằm chằm cô mà chụp, nhưng độ nhận biết của cô hiện giờ rất cao, vừa nhìn một cái liền có thể bị người nhận ra, nơi có phóng viên, cô tự nhiên liền bị tóm được.

Ads
';
Advertisement
x