Du Giai Ý thực sự là không muốn để ý đến cái dáng vẻ mặt dày mày dạn này của anh, nhưng lại nghĩ dù sao anh cũng sắp đi công tác rồi, mau đừng so đo với anh nữa, mau chóng cho anh uống canh rồi tống cổ đi, cô cũng có thể thanh tịnh vài ngày. 

New Zealand rất xa đấy, phỏng chừng anh đi một chuyến này ít nhất một tuần về không được. 

Cho nên Du Giai Ý cũng không nói gì, quay đi vào bếp múc một bát canh đưa cho Phó Quân Hạo. 

Phó Quân Hạo uống xong thoắt cái cảm giác cả người đều ấm lên, phải biết là gần đây thời tiết đột nhiên chuyển lạnh, một bát canh nóng hôi hổi thế này thực sự quá có thể tăng thêm cảm giác hạnh phúc cho người ta rồi. 

Anh uống xong Du Giai Ý nhận lấy cái bát quay người đi vào phòng bếp, những lời thừa thãi một câu cũng không nói với anh. 

Phó Quân Hạo nhìn cô nhãn nhã yên tĩnh đứng trong phòng bếp sáng sủa rửa bát, rất hoài niệm sự ấm áp cô cho trước kia. 

Khi trời lạnh anh bụng đói cồn cào và mệt mỏi không chịu nổi về tới nhà, một ngọn đèn ấm áp, một bát canh nóng hôi hổi, một bàn đồ ăn mỹ vị, hết thảy mệt mỏi và lạnh lẽo đều bị xua hết không còn bóng dáng. 

Mấy năm đó anh cái gì cũng không cần bận tâm, dường như chỉ cần anh quay đầu lại, liền có thể nhìn thấy cô ở nguyên chỗ cũ làm này làm nọ cho anh. 

Nhưng bây giờ... 

Phó Quân Hạo thực sự không muốn thừa nhận, anh đã lưu lạc đến nước phải dựa vào một con mèo mới có thể gia tăng tình cảm với cô, cũng đã lưu lạc đến nước phải dính ké ánh sáng của công cụ mới uống được canh mà cô hầm. 

Thì ra, thật sự không có người nào sẽ ngu ngốc đợi mãi ở nguyên một chỗ. 

Trong lòng cảm khái vô ngần, chỉ hận bản thân lúc đầu không trân trọng cho tốt. 

Nghĩ như vậy anh cất bước đi vào phòng bếp, suy nghĩ xoay chuyển trăm ngàn lần gọi tên cô một tiếng: "Du Giai Ý." 

Du Giai Ý thực sự sợ đơn độc ở riêng với anh, vừa thấy anh đi vào phòng bếp, lập tức lau khô tay từ bên cạnh chạy ra ngoài. 

Phó Quân Hạo: ". 

Cô đây là chuột thấy mèo sao? 

Anh có đáng sợ đến vậy sao? 

Xoay người trở lại phòng khách, anh trừng cô và con mèo trong lòng cô kháng nghị: "Em chạy cái gì?" 

Du Giai Ý nhẹ nhàng vuốt ve con mèo nhỏ trong ngực, như không có việc gì nói: "Tiểu Tiểu đang kêu đó, tôi ra xem xem nó bị làm sao." 

Phó Quân Hạo hừ hừ cười lạnh một tiếng, có con mèo này, hai người bọn họ thật sự có thể lấy con mèo này ra viện rất nhiều cớ, anh mượn cớ thăm mèo để đến thăm cô, cô mượn cớ nhìn mèo để lẩn tránh anh. 

Cùng với đó bản lĩnh mở to mắt nói láo của cô hiện giờ cũng thực là càng ngày càng giỏi rồi, nói cái gì mà Tiểu Tiểu đang kêu, anh vừa rồi căn bản không nghe thấy con mèo đó kêu một tiếng! 

Còn có, cô ôm con mèo đó vào lòng, là đang dùng cách này chống cự lại sự tiếp cận của anh sao? 

Con mèo kia đối với anh không thân thiện, anh vừa đến gần nói không chừng lại muốn cào anh một phát. 

Tâm tình tốt vừa được Phó Quân Hạo xây đắp nên vì một bát canh nóng, lại lần nữa vì chiêu này của Du Giai Ý mà khói tản mây tan. 

Du Giai Ý hối thúc anh: "Thời gian không còn sớm nữa, anh đi cho kịp chuyến bay đi, tôi cũng phải đi thăm ông nội rồi" 

Thời gian xác thực là không kịp rồi, Phó Quân Hạo cũng chỉ đành cất bước rời đi. 

Du Giai Ý nhìn theo chiếc xe của Phó Quân Hạo biến mất trong tầm mắt, cuối cùng cũng thở phào được một hơi thật dài. 

Kể từ khi Phó Quân Hạo bày tỏ nói đã yêu cô, liền luôn dùng đủ kiểu xuất hiện trước mặt cô, ngay cả cô đi thủ đô anh cũng không ngơi nghỉ, cô cảm giác đều sắp không thở nổi rồi. 

Cuối cùng cũng đợi được anh đi công tác rồi, Du Giai Ý có thể không nhẹ nhõm sao? 

Sau khi Phó Quân Hạo rời đi, Du Giai Ý sửa soạn sơ qua một chút liền mang theo canh đã hầm xong đi bệnh viện. 

Lúc đến cửa phòng bệnh của ông cụ, cô nghe thấy bên trong có tiếng nói chuyện liền dừng bước chân, bởi vì cô nghe thấy giọng nói của Đổng Thư Nhã. 

Du Giai Ý nhìn vào qua lớp kính trên cửa phòng bệnh, liền thấy Đổng Thư Nhã đứng bên giường bệnh của ông cụ thờ ơ nói: "Ba, ngài nhất định phải chú ý thân thể a 

Ngoài miệng Đổng Thư Nhã nói như vậy, nhưng giọng điệu không hề có sự quan tâm dành cho ông cụ, cùng với biểu cảm thờ ơ treo cao vì chuyện không liên quan đến mình đó của bà ta, như thể bà ta đến thăm ông cụ chẳng qua là lấy lệ mà thôi. 

Ông cụ không chút biểu cảm nói: "Cảm ơn, không có việc gì thì cô về đi, tôi rất tốt" 

Ông cụ vừa mở lời, Đổng Thư Nhã ngay lập tức quay đầu đầu cũng không ngoái lại mà rời đi, giống như thể một giây cũng không thể ở lại chỗ này nữa vậy, đáy mắt toàn là ghét bỏ. 

Du Giai Ý ở bên ngoài vừa vặn nhìn được rõ ràng rành mạch biểu cảm của Đổng Thư Nhã, trong lòng nhịn không được tức giận đến cực điểm. 

Ông cụ đều đã một bó tuổi rồi, Đổng Thư Nhã cần thiết phải lạnh nhạt vô tình với ông cụ như thế này sao? 

Dù cho vụ việc của Phó Như Ngọc ông cụ không bảo vệ Phó Như Ngọc, Đổng Thư Nhã oán chết ông cụ, nhưng bao nhiêu năm nay ông cụ cũng đã giúp Đổng Thư Nhã bồi dưỡng Phó Quân Hạo chẳng phải sao? 

Nếu không có sự dạy dỗ của ông cụ, con trai bà ta có thể có thành tựu như ngày hôm nay sao? 

Du Giai Ý đang nghĩ những chuyện này, Đổng Thư Nhã đã mở cửa đi ra tới, Du Giai Ý có chút hối hận bản thân mình không tránh đi trước. 

Cô muốn tránh đi ngược lại không phải vì sợ Đổng Thư Nhã, cô đều đã khiến Đổng Thư Nhã tức đến ngất xỉu một lần, còn có gì phải sợ chứ? 

Cô chẳng qua là không muốn tranh chấp gì với Đổng Thư Nhã ở cửa phòng bệnh của ông cụ mà thôi, tránh chọc cho ông cụ tức giận. 

Đổng Thư Nhã vừa mở cửa liền nhìn thấy Du Giai Ý đứng ngoài cửa, trong tay còn xách một cái hộp giữ nhiệt, biểu cảm trước tiên là sững sờ một cái. 

Hiển nhiên Đổng Thư Nhã đã biết Du Giai Ý là con gái nhà họ Diệp, nhưng những năm này cao cao tại thượng trước mặt Du Giai Ý khiến bà ta theo bản năng nói năng lạnh lùng với Du Giai Ý: "Sao cô lại ở đây?" 

Du Giai Ý không có biểu cảm gì trả lời: "Tôi đến thăm ông nội" 

Đổng Thư Nhã liếc nhìn hộp giữ nhiệt trong tay cô một cái, nhịn không được cười lạnh một tiếng: "Du Giai Ý, cô không phải là vẫn không biết xấu hổ muốn thông qua phương thức lấy lòng ông cụ để lấy lòng Quân Hạo đó chứ?" 

Giọng điệu Du Giai Ý lạnh xuống vài phần: "Mợ Phó, bà nghĩ nhiều rồi, tôi đến thăm ông nội, chỉ bởi vì ông nội từng đối xử tốt với tôi mà thôi" 

Đổng Thư Nhã cười lạnh một tiếng: "Ai biết được cô có phải nghĩ một đằng nói một nẻo có ý đồ gì hay không chứ?" 

Lời trong lời ngoài của Đổng Thư Nhã đều đang tự tin mà cho rằng, Du Giai Ý làm những chuyện này là vì Phó Quân Hạo. 

Du Giai Ý nhìn Đổng Thư Nhã một cái, sau đó nhếch môi cười lên. 

Trong tiếng cười giọng của cô lanh lảnh nói: "Mợ Phó, ngài yên tâm, trên chuyện đối xử với đàn ông này ý mà, trái tim của tôi tuyệt đối không rộng lớn được như ngài" 

Những lời này của Du Giai Ý khiến Đổng Thư Nhã đầy đầu mờ mịt, chuyện này có liên quan gì đến bà ta? 

Du Giai Ý nở một nụ cười: "Phó tiên sinh bên ngoài gái gú không ngớt, ngài lại không nhắc một chữ đến việc ly hôn, không phải trái tim rộng lớn sao?" 

"Tôi thì lại khác, tôi chấp nhận không được những chuyện này, cho nên kiên quyết dứt khoát ly hôn, mà nếu đã ly hôn rồi, thì sẽ không quay đầu nữa đâu" "Cho nên nha, ngài không cần hoài cho rằng tôi vẫn còn nhớ thương con trai của ngài nữa" 

Du Giai Ý tươi cười mang gai nhọn nói xong một hơi, Đồng Thư Nhã thiếu chút bị cô chọc tức tới ngất xỉu lần nữa. 

"Cô.." Đổng Thư Nhã nghiến răng nghiến lợi. 

eyJpdiI6IjJrNjNXYmdpQjNsU0JoMHdPWEhjYkE9PSIsInZhbHVlIjoibDA3K1ZoVUlQMVVTbXFLQlhuaXVpc1hFRWtJcVFaZm1heXlqYVc0a0hNNHB1cSt1cCtGaWhnTlpxVG5JcmxWcHF3Y2RVaUxab2pKdDk0Y1dmNDZGRUNQRzUrQTF1cTFqZjROWDFlVzk4dFplYzdybGZkRHVXbWhwbTNcL3hDNmEwRVJBakV1SGo5TDVYOHNzcEgzVzhzTXNjK2x0NXhtV25BMGtpVE1kUnFDTnFaNDJvZnMxSXhEbzNWZlQ1bXdzQVRBRHJZSk1BTG04UmZOZHdlckNMWXF6cnJZUDRpNDNUYmJFbW84XC92SHEyRkNjanpRVVVsVXZ0Ym50SVlTd29JWGdCMW9LWFNDOUJOZXB0NHNXNDltcUNrUEJWQkxEaGxyQlRaYmxBb2ZPcnlnZGNrRUpJc2piR0JWVWJkOUx3U1d4TWdoRzJlYmFiYW5OMGppd2JYTTY5NGNlN3pPV1UyRmE4TVNmR2pZN2N2ajJaQjVTeXJlcWs1TjcrZzdvd3dXTDlueXBFN01hUFlxQnY5QXZwYmpuQ24xVEZxZmpzXC9PTEJhaXVoYlJqWW45ZEJ3bHhKXC9hVDJHMXBkZjlzb0xsUHFMT2o5YWp6VHYwQmVlcjFIcGxKRWhiblpYaUU5RHI4NjFYbnVuQ2ZrODJic3BWbytCbW1Rb2NjeHllQ0x4R0VjU2JEVHpUaDdkMjlOWUdkdGd4Zz09IiwibWFjIjoiZGFiNDY0NjgzN2U2OThiNTJiZjcwMTllNTUwZjM1YTMzN2YwODM3YmExZjZkM2E3MGNjMTBmNmE0MTcyYzM5MCJ9
eyJpdiI6ImhRYTdrYjVpbWQzOTJTTmdIWWwya3c9PSIsInZhbHVlIjoiWDFNb1dsVDMzb3FQNXZ2a3dqV3hzTkFXM1Z4VlhNdXZXSDJoSmN4Z1BKWjlVZHZnVGhsVTlaWW9seUlZNVQ0aXZ3ZE1QV2F4UW1RM2V6Uk45aWJsbmYxcWQrUmxEVEN6WWNYWUxSR0lxQXlIbWxzMnpVdUpMZFJ2ampYM1FKR1wvbGdpUG1tcWdTNE9ZQ0xFVkF4XC9MQVNDTmZDV0VOcm0xVncrazlNSERubGl5dER0ZlpMbG9tRFNcL01HN0tOalJBbzFmNDNuc3ZQVm9ZZ3JlRVJtZmxKWTNTN2tqUUNQcUdJXC9DTGtQNFlibVV1ZW50ZWV6QmtyeE9ibkxWRlJPemFIK2N6ZTd0c3NpbDUwT1RqNTdjK2NhWEVCMVV1THl1dWpPa2EyUmlxQkpKa2N3NFhrekpBdCs5UTFUaVlmditRc21zY21DbTkyQkx0eFhHZE9YTHd4bXcwM2Q4ZzRCcGZZM3dKaE8ySDUzWThyb0tVdE16dFVkYUtOaUJhOHdhQVMwNDFoT3ZOTE5SRkg2b29jY2JuMWgxT2Vqc0ZyMmxjVTFxSlFtWWN3RUtSZDV4RlFrNkRCSWt1UGJ2VlNNV1BIWkJiYmt2SWZFSm1MZ0pnTUFPQXl0ZEdmeU0yQ1ZUT2Q0NXlNdHNQWXN3TkdsVjl3TzZROGU3SGNsV3J6QWNGMFJwdXlwN2FRN1MzRjVwRGVLYUpJWGVjbGlDU0FERm42ZVhuVmhCd3hUVm9XK2ZIc2N1Q2lYYTVaeGxTajZjV0JYYTdnWXliNGFJaDA0N0tlSUtuQTQ5NjNcL21TQzBwc1ZubUQzUVlMdDNGak5lV0YxSVVRakU1c1VCaEVzRzV2WVdab3RQZ0ZvOGFOallEOUZDekVaZ01LSHd0aHByZ2Y3Tkw1b3cyNms4NmNHZkcrRU9pYUFCQmZOcjZEXC9SelBtcFdycFNTdkZLS1R2TklMV3cxd2tkYndMZWkxeDZqUVlWTEpaYllYaGhzPSIsIm1hYyI6IjFjZmM5MmM0YzhhMzRkZWJlMjBiOGY2ODgxNzViOGZjNzcyZTI1OTIwMDlmYjZhNjVlMzQzN2MyZjFiMWY0NmEifQ==

Thực ra trên tay cô cũng căn bản không đeo vòng ngọc, cô chỉ là dùng cách này để nhắc nhở Đổng Thư Nhã về thân phận hiện giờ của mình mà thôi.

Ads
';
Advertisement
x