Gửi tin nhắn cho Chu Dật Hoàng xong, Phó Quân Hạo lại nâng mắt nhìn về phía ông cụ trên giường bênh nói: "So với việc người tốn tâm tư như vậy tìm người phụ nữ khác cho cháu, chẳng bằng tốn thêm chút tâm tư giúp cháu theo đuổi lại Du Giai Ý." 

Nếu không phải thân thể suy nhược, ông cụ lúc này có thể bật dậy từ trên giường, ông tức giận rống lên: "Cháu cho rằng ông không muốn giúp cháu theo đuổi sao? Nhưng cháu cũng không nhìn xem người ta bây giờ giá trị con người thế nào!" 

Nếu như có thể, ông cụ đương nhiên hy vọng nhất là Phó Quân Hạo và Du Giai Ý tái hợp. 

Du Giai Ý là một cô gái tốt, thực ra cháu trai ông cũng là một người đàn ông tốt, nếu hai người lưỡng tình tương duyệt thật lòng yêu nhau mà ở bên nhau, cuộc sống hẳn sẽ trải qua rất hạnh phúc. 

Cố tình thằng cháu của ông lúc đầu tim điếc mắt mù, bỏ lỡ mất. 

"Diệp Văn và nhà họ Diệp bảo vệ con bé như vậy, cháu muốn theo đuổi lại con bé, khó như lên trời!" 

"Cho nên ông mới khuyên cháu nhân lúc còn sớm từ bỏ đi." Ông cụ tức tối liếc thằng cháu nhà mình một cái: "Nói câu thật lòng, nếu ông có con gái, con bé bị một người đàn ông tổn thương như vậy, ông nhất định không đánh chết hắn không được" 

Phó Quân Hạo rũ mắt: "Có khó hơn nữa cháu cũng phải theo đuổi lại cô ấy" 

Bằng không, cuộc đời dài đằng đẵng này còn có ý nghĩ gì? 

Bằng không, tài phú mà anh nắm trong tay còn có ý nghĩa gì? 

Trước kia anh không hiểu, cho rằng giá trị tồn tại của đàn ông nằm ở sự thành công trong sự nghiệp. 

Nhưng hiện giờ trong lòng anh, tình yêu sự nghiệp hai bên đều hài lòng, mới gọi là thành công chân chính, càng thậm chí, anh có thể chỉ cần tình yêu không cần sự nghiệp, chỉ 

cần người cho anh tình yêu đó là Du Giai Ý. 

Trách không được người xưa có một câu nói yêu mỹ nhân không yêu giang sơn, anh đến nay đã đồng cảm sâu sắc. 

"Được rồi, cháu có thể chim cút rồi, ông không chết được" Ông cụ nghe không nổi những lời thâm tình sến súa này của Phó Quân Hạo, vừa nghe liền nhớ tới lúc trước thẳng cháu này của ông nghiến răng nghiến lợi làm trái ý ông thế nào. 

Ông cụ sợ bóng sợ gió một hồi, Phó Quân Hạo cũng thở phào một hơi. 

Sau đó Du Giai Ý vào phòng bệnh dặn dò ông cụ cả nửa ngày, bảo ông cụ sau này bất luận thế nào đều phải chú ý thân thể, rồi hai người mới cùng nhau rời đi. 

Trên đường về biệt thự, Phó Quân Hạo nhận được điện thoại của Chu Dật Hoàng. 

Chu Dật Hoàng ở trong điện thoại có chút khổ não: "Tổng giám đốc Phó, gần đây anh không có công việc gì cần phải đi công tác a?" 

Ông chủ không có kế hoạch đi công tác lại bảo anh sắp xếp kế hoạch đi công tác, anh thân là một người trợ lý, nào dám sắp xếp công việc cho ông chủ chứ? Phó Quân Hạo nhíu mày nghĩ nghĩ, xác thực không có 

Nhưng anh lại nói tiếp: "Vậy thì đi nghỉ dưỡng. 

Chu Dật Hoàng không dám tin: "Nghỉ dưỡng?" 

Anh đi theo bên người Phó Quân Hạo nhiều năm như vậy, ông chủ nhà mình trước giờ chưa từng nghỉ phép dài ngày, càng đừng nói tới chuyện đi nghỉ dưỡng. 

Cũng không phải là nói Phó Thị khắc nghiệt với nhân viên thế nào, đều không cho nghỉ phép năm, đãi ngộ của Phó Thị vẫn là siêu cấp không tệ, phúc lợi của nhân viên nên có thì đều có, chỉ là cá nhân Phó Quân Hạo không nghỉ mà thôi. 

Sếp tổng của nhà khác đều là chỉ cần vừa có thời gian liền du lịch nghỉ dưỡng khắp thế giới hưởng thụ cuộc sống, hoặc là mang theo vợ đẹp con khôn, hoặc là mang theo phụ nữ trẻ đẹp, còn ông chủ nhà mình thì chỉ cần có thời gian là đâm đầu vào công việc, giống như một cỗ máy làm việc không có cảm tình vậy. 

Có điều, mấy năm đó trạng thái hôn nhân của anh với Du Giai Ý là như vậy, cũng không thể mang Du Giai Ý đi du lịch toàn thế giới. Phó Quân Hạo đáp: "Ừ" 

Chỉ cần rời khỏi Giang Thành là được, tạm thời tránh đi khoảng thời gian thân thể ông cụ suy nhược này, đợi ông cụ hồi phục tốt rồi anh lại trở về, tới lúc đó anh cự tuyệt xem mắt cũng sẽ không khiến ông cụ tức hỏng. 

Chu Dật Hoàng tận chức tận trách hỏi: "Vậy ngài muốn đi nghỉ dưỡng ở trong nước hay nước ngoài đây?" 

Phó Quân Hạo bóp trán nghĩ một vòng, cuối cùng quyết định: "Bỏ đi, vẫn là đặt vé máy bay đi New Zealand cho tôi đi, bên đó không phải có một hạng mục chuẩn bị đàm phán sao, tôi qua đó xem xem" 

Phó Quân Hạo nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy đi đâu cũng đều không có ý nghĩa. 

Thực ra trước kia khi anh còn trẻ rất yêu thích du lịch và mạo hiểm, những năm học tập ở nước ngoài đó anh có thời gian rảnh liền đi du lịch, có lúc kết bạn với đám người Dịch Thần Hạo, có lúc đi một mình. 

Sau đó về nước tiếp nhận Phó Thị, bèn chuyên tâm tập trung vào công việc, không còn an nhàn thoải mái đi hưởng thụ cuộc sống nữa. 

Bây giờ Phó Thị phát triển càng lúc càng tốt, anh ngược lại đã có thời gian, nhưng lại không có hứng thú du ngoạn nữa. 

Nếu bên người có người mình thích làm bạn, vậy anh liền có hứng thú đi du lịch. 

"Được ạ. Chu Dật Hoàng tận chức tận trách nói, "Có cần tôi đi cùng với ngài không?" 

"Không cần, tôi đi khảo sát trước một chút thôi" 

Kết thúc cuộc điện thoại với Chu Dật Hoàng chưa được bao lâu, tài xế liền đưa hai người tới cửa nhà. 

Thời gian cũng không còn sớm nữa, Du Giai Ý nói tạm biệt với Phó Quân Hạo xong liền xoay người tính đi vào nhà. 

Phó Quân Hạo ở sau lưng cô nói: "Ngày mai anh phải đi công tác." 

"Ồ, thuận buồm xuôi gió." Du Giai Ý quay đầu lại nói với anh một câu. 

Cô ở trên xe đều nghe được rồi, anh tự mình yêu cầu đi công tác, lúc mới đầu còn yêu cầu đi nghỉ dưỡng gì đó, cũng không biết là anh nghĩ thế nào, một hồi thì đi công tác một hồi thì đi nghỉ dưỡng. 

Phó Quân Hạo thấy cô hoàn toàn không hỏi nhiều thêm một câu, chỉ đành tự mình giải thích: "Ông cụ muốn sắp xếp cho anh xem mắt, anh chỉ đành đi công tác" 

Phó Quân Hạo nói xong lời này liền chăm chú nhìn chằm chằm biểu cảm trên mặt Du Giai Ý, hy vọng có thể nhìn thấy một tia dáng vẻ căng thẳng của cô. 

Chuyện anh đi xem mắt, có thể làm cho cô ý thức được tầm quan trọng của anh hay không? 

Ai ngờ Du Giai Ý ngược lại là dáng vẻ cười đến rất thành khẩn, đứng ở đó nhìn anh nói: "Thực ra xem mắt rất tốt đấy, quen biết thêm một vài cô gái, rồi sẽ có người thích hợp với anh" 

Phó Quân Hạo nghiến nghiến răng: "Em có phải muốn tức chết anh đúng không?" 

Du Giai Ý cảm thấy anh có chút làm càn làm bậy: "Nếu anh không muốn nghe thì thôi vậy, tôi cũng chỉ là phát biểu một chút ý kiến của bản thân tôi mà thôi" 

"Ngủ ngon" Du Giai Ý nói xong đầu cũng không ngoảnh lại đi vào cửa nhà mình. 

Lồng ngực Phó Quân Hạo bị một cỗ oán khí chặn tới sắp nghẹn chết, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể xoay người về nhà. 

Ngày kế lúc Du Giai Ý dậy sớm hầm canh nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng nói chuyện và tiếng nổ máy xe, cô thông qua cửa sổ sát đất của phòng khách hướng ra ngoài nhìn một cái, là Phó Quân Hạo đẩy vali hành lý đứng ở bên ngoài. 

Du Giai Ý không để ý đến anh, còn tự quay người đi vào phòng bếp. 

Kết quả chưa được bao lâu chuông cửa nhà cô liền bị nhấn vang, người đứng ngoài cửa là Phó Quân Hạo. 

Không đợi Du Giai Ý mở miệng nói gì, Phó Quân Hạo đã mở miệng trước: "Trước khi đi anh đến thăm Tiểu Tiểu" 

Du Giai Ý. ". " 

Anh cùng Tiểu Tiểu có cảm tình gì sao? 

Rõ ràng từ lần trước anh bị Tiểu Tiểu cào về sau, anh đối với Tiểu Tiểu không nhắc một lời, lúc này ngược lại nhớ tới muốn thăm Tiểu Tiểu rồi. 

Du Giai Ý mở cửa để anh tiến vào, Phó Quân Hạo làm bộ làm tịch đi tới trước mặt Tiểu Tiểu nhìn mấy lượt. 

Kể từ lần trước bị cào về sau anh liền triệt để bị ám ảnh, tuyệt đối sẽ không đụng vào con mèo chọc tức người này nữa. 

Nếu không phải còn cần dựa vào con mèo này để liên hệ tình cảm với Du Giai Ý, sau khi nó cào anh anh liền nên ném nó đi rồi. 

Sau khi nhìn Tiểu Tiểu xong Phó Quân Hạo nhìn về phía phòng bếp của Du Giai Ý hỏi: "Nấu cái gì mà thơm vậy?" 

Du Giai Ý có sao nói vậy trả lời: "Hầm canh cho ông nội, lát nữa tôi đi bệnh viện thăm ông" 

Ông cụ thích uống canh Du Giai Ý hầm nhất, trước kia khi Du Giai Ý và Phó Quân Hạo còn là vợ chồng, thường xuyên hầm canh xong đặc biệt đưa qua cho ông cụ một phần, 

eyJpdiI6Ikd5RWlIWWNzTldlSkJ6dHlSNlk4M1E9PSIsInZhbHVlIjoiTUdmcHhrMUhHTlBcL3lET1QwdUVSOXAxRWdDWDJlMHN1YUlwTzlTaU5GK01hMDlYU3hFTW1DT1ZNUWpuaW13NW54MzVVbFlROTJISFgweTRURVl0ejVtbkxrVGxQWUd5XC9BcmdlVVJIaGtNXC9xZFJkMjRkNms5WXJodzNOcUZaMkg2eVFjSG8yXC9yaTBIWHUxbjJ5MmtaVkU0VGJRY3lZVTZ4YlJab1VIWU9rNG52c1hkSWplTlRuTmYrWm1DUFFTOUdjK09Qazg2NG9sSkdpRm9zTTBhWFhkRGpsM3c3YXBSMDVtY1BMeHpjZUxiQVZyZFdmNGZ2VEV3eXJ2R0tDb1wvcjI4Rm5wUGk1QTBmbDlIUWlwNkV3ektlYUxlSUlVcUdqUlg1dFZvb1JPRWhsZ0pZOHMxeWRsM01vNW1cLzRXSEtcL1VaZlwvbTFcL0FaM0xUVGFYM2MrMUhRQlwvVGY2WEZTYlBXM1A3UEc0VVZGWT0iLCJtYWMiOiI0NmNlMTlmMzNjMjJkMThlNzdkZTEyZmFjODM5MmY3MDc5MDkwN2ViYjUzMGI5YTk5N2JlMzU0NmE2ZjkyMjQ4In0=
eyJpdiI6IkhqV3VlWGo1XC8zN3BGQUFXcUlPTEpBPT0iLCJ2YWx1ZSI6InRTSE1LRkNNclRQVTkxQ3RXZkZ3dG5vUGkyc2s5dldLZUN1UkZNZTRNZEd1VWl1RjFKSlFhWW9GSml5clBGVlprbm0rQ0RQM25WWlcxRnI2bzR1dFNJRnBDVTQ5WmNvNzQzQkk0UzVzNEJ2ZkZOZTk3UktOd1ZPcCszNDdrS2lDdEpZbWpaUVY2UDk3U0gxMVwvQm1YQzNtcHBQQnZsVkN0WndxRUhEdG5UMFYzSlhTRW8zV1ErQzFxdXVCU2srK2xYTHpvNDNXMWlNblVDajRwdjcxZDhPVXNvalJLbVppZE54RllGa216bis2T2RlZndqVEJmbVRNdE9NNzhoOWtteFlNSWQxK3hoTHZhRXNLQUpNUm1QM1pqdWQ2M3ZBWkZEczBBTnViS0xYOD0iLCJtYWMiOiJjY2Y5NmJmZDU4MzQ2MzRhMDA2YTBlMzc0MDE5NThmYjA2MzMxNzk3OTlmNDgxZmYxZjE1ODNmMjJjODlkMTFiIn0=

Du Giai Ý. "."

Ads
';
Advertisement
x