Biểu cảm của Chu Bảo Khiết sững sờ một chút, còn chưa đợi phản ứng lại, Dịch Thần Hạo đã bưng ly rượu trước mặt mình lên ngửa đầu uống. 

Phó Quân Hạo thấy cử động của Dịch Thần Hạo, lại liếc nhìn cái tay đang kéo Chu Bảo Khiết của Dịch Thần Hạo một cái, sắc mặt hơi hơi trầm xuống. 

Một buổi tối buồn phiền mà Du Giai Ý gây thêm cho anh còn chưa đủ sao? Dịch Thần Hạo còn ở đó thêm loạn. 

Dịch Thần Hạo uống hết rượu, Tô Thiên Bội vỗ tay ồn ào: "Woa yo Tổng giám đốc Dịch, anh hùng cứu mỹ nhân, được lắm nha. 

Dịch Thần Hạo không nói chuyện, kéo Chu Bảo Khiết ngồi xuống. 

"Cảm ơn" Chu Bảo Khiết cảm ơn xong rút tay của mình lại. 

Du Giai Ý mím môi nhìn Dịch Thần Hạo một cái, trong lòng có chút tức tối. 

Dịch Thần Hạo không phải không biết Chu Bảo Khiết là một cô gái tốt, cái đức hạnh không coi trọng tình yêu đó của anh ta, hà tất phải đi trêu chọc Chu Bảo Khiết. 

Trò chơi tiếp tục, lại chơi mấy vòng, vào lúc mọi người đề nghị chơi vòng cuối cùng, lúc Phó Quân Hạo quay chai đem miệng chai nhằm thẳng tới Du Giai Ý, Du Giai Ý chọn nói thật, không thể không đối diện với câu hỏi mà Phó Quân Hạo đặt ra. 

Phó Quân Hạo mắt đen trầm trầm chăm chú nhìn cô, không nhanh không chậm hỏi: "Em và Chung Bảo Nam, rốt cuộc có phải thật sự là quan hệ bạn trai bạn gái không?" 

Du Giai Ý mím môi trừng mắt với anh. 

Cô rốt cuộc cũng hiểu ra, tối này Dịch Thần Hạo đề nghị chơi trò chơi này, té ra toàn bộ đều trải đường cho câu này của anh. 

Chuyện này nếu đổi lại là trước kia, Du Giai Ý nhất định cực lực phủ nhận mối quan hệ với Chung Bảo Nam là giả, nhưng tối nay cô cảm thấy có chút mệt tâm. 

Một là cô không muốn để Phó Quân Hạo vì chuyện này mà tâm cơ thâm trầm tính toán cô nữa, anh không ngại mệt sao? 

Hai là cô và Chung Bảo Nam cũng xác thực đã giải trừ mối quan hệ trên danh nghĩa đó, cho nên, cô cuối cùng thản nhiên thừa nhận: "Chúng tôi đã giải trừ cái gọi là quan hệ bạn trai bạn gái rồi." 

Phó Quân Hạo nhướng nhướng mày, khoé môi nhịn không được nhếch lên, hiển nhiên là rất hài lòng với câu trả lời này của cô. 

Mà những người khác ở hiện trường cũng không có biểu cảm quá kinh ngạc, như thể đều khẳng định rằng cô và Chung Bảo Nam không thể là thật vậy. 

Du Giai Ý có chút buồn bực, chẳng trách Phó Quân Hạo sẽ cố chấp muốn ép cô thừa nhận chuyện này, anh chắc chắn trong lòng cũng không tin, nhưng trên miệng cô trước kia sống chết cũng không chịu nói thật, cho nên anh mới nghĩ ra chiêu này. 

Dịch Thần Hạo mở miệng khấy động bầu không khí: "Hoàn mỹ!" 

"Trò chơi tối nay viên mãn kết thúc, tới, chúng ta làm một ly" Dịch Thần Hạo vừa nói vừa nâng ly lên. 

Phó Quân Hạo chậm rì rì nâng ly, ý vị sâu xa nhìn Du Giai Ý một cái. 

Du Giai Ý lười để ý đến anh, tự mình nâng ly uống rượu. 

Sau khi kết thúc buổi tụ hội một hàng người ra khỏi nhà hàng, Phó Quân Hạo đi tới một bên nhận điện thoại, lúc Du Giai Ý vô tình nhìn qua lại phát hiện sắc mặt anh trắng bệch, như thể đã xảy ra chuyện gì đó không hay. 

Không tới một lúc liền thấy Phó Quân Hạo cúp điện thoại đi thẳng tới bên người cô, thần sắc buồn bã thấp giọng nói: "Ông nội ở trong nhà bị ngất xỉu, vừa đưa đi bệnh viện rồi." 

"Ngất xỉu?" Trái tim của Du Giai Ý cũng thót lên theo. 

Phó Quân Hạo lại nói: "Em có thể cùng anh đi một chuyến đến bệnh viện không? Anh sợ ông." 

Lời nói phía sau của Phó Quân Hạo còn chưa nói hết Du Giai Ý bèn gật đầu nhận lời, ông cụ Phó đối đãi với cô như cháu gái ruột, cô vốn dĩ còn nghĩ ngày khác sẽ đi thăm ông 

cụ. 

Trên người cô cũng đã trải qua chuyện lớn như nhận nhau với Diệp Văn, theo lý mà nói nên cùng người trưởng bối luôn quan tâm cô là ông cụ nói một tiếng, có điều chưa đợi tới lúc cô đi gặp ông cụ, ông cụ đã phải vào bệnh viện trước. 

Những người khác cũng rất lo lắng cho tình huống của ông cụ, tới tấp bày tỏ quan tâm. 

Phó Quân Hạo cũng không biết tình huống hiện giờ của ông cụ ra sao, anh chỉ biết tâm trạng của anh rất nặng nề. 

Anh đối với người cha Phó Thanh Trung này không có quá nhiều cảm tình, nhưng tình cảm với ông cụ lại rất sâu đậm. 

Từ lúc anh hiểu chuyện đi học, vẫn luôn được ông cụ mang theo bên người nuôi dạy, tất cả những đạo lý làm người, thủ đoạn kinh doanh của anh, có đến tám mươi phần trăm đều đến từ ông cụ. 

Vừa nghĩ tới tình huống của ông cụ rất không lành, lồng ngực Phó Quân Hạo liền khó chịu không chịu nổi. 

Sau khi đến bệnh viện hai người xuống xe, lúc đi về phía phòng bệnh anh cảm xúc sa sút gọi tên Du Giai Ý một tiếng: "Du Giai Ý" 

Du Giai Ý ngừng bước chân quay đầu nhìn về phía anh: "Làm sao vậy?" 

Phó Quân Hạo nhấc mắt, đáy mắt toàn là đau lòng: "Nếu tình huống của ông nội không tốt, em có thể vì khiến ông an lòng mà ở bên anh một lần nữa không?" 

Du Giai Ý trả lời rất dứt khoát: "Xin lỗi. 

Cô không thể. 

Cô khoảng thời gian trước mới vừa vì chuyện như thế này mà nhận lời với Chung Bảo Nam, bây giờ không muốn lún vào vòng xoáy này thêm lần nữa. 

Tuy cô cũng rất muốn làm cho ông cụ vui vẻ, nhưng không muốn bồi cảm tình của mình vào một lần nữa, Du Giai Ý cũng tin rằng, ông cụ chắc chắn cũng không nguyện nhìn thấy cô và Phó Quân Hạo quay lại bên nhau bằng cách này. 

Biểu cảm của Phó Quân Hạo rất tổn thương: "Em có thể giúp Chung Bảo Nam, vì sao không thể giúp anh?" 

Du Giai Ý chỉ cảm thấy tức cười, "Phó Quân Hạo, anh không cảm thấy giữa chúng ta như thế này rất nực cười sao?" "Bốn năm trước, anh vì muốn làm cho ông cụ yên tâm, miễn cưỡng cưới tôi, đến nay lại muốn giẫm lên vết xe đổ sao?" 

Du Giai Ý nói rồi lại nói đột nhiên cảm thấy uất ức vô cớ, anh coi tình cảm của cô là gì? Anh lại coi cô là gì? 

Mỗi lần đều coi cô là một công cụ dỗ vui ông nội anh sao? 

"Du Giai Ý." Phó Quân Hạo nhìn thấy Du Giai Ý đỏ vành mắt nhất thời có chút hoảng, "Bốn năm sau anh lại làm như vậy, không phải giẫm lên vết xe đổ, là làm lại từ đầu" "Anh không có ý muốn tổn thương em, lần này anh thật lòng muốn cưới em" 

"Đi thăm ông nội trước đi" Du Giai Ý nói xong quay đầu liền đi, đem lời Phó Quân Hạo định nói tiếp đều chặn trở về. 

Anh là thật lòng thật ý cũng tốt, hư tình giả ý cũng được, tóm lại cô hiện giờ đều không cần. 

Phó Quân Hạo cũng chỉ đành cất bước đi theo, không biết nên dùng cách nào mới có thể khiến cô tin tưởng vào tâm ý của anh. 

Lúc hai người đến phòng bệnh của ông cụ, ông cụ vừa mới tỉnh lại. 

Theo lời bác sĩ nói, ông cụ lần này là sợ bóng sợ gió một hồi, không có nguy hiểm tới tính mạng. 

Có lẽ là do tuổi tác đã cao, cũng có lẽ bởi vì gần đây thời tiết đột ngột chuyển lạnh, dẫn đến thân thể ông cụ xuất hiện rất nhiều chỗ không thoải mái, nhưng ông lại một mực nhịn xuống không nói, thậm chí đều không nói với quản gia bên người. 

Tối nay phỏng chừng khó chịu đến không chịu nổi nữa, nên mới bị ngất xỉu. 

Du Giai Ý nghe vậy rất đau lòng, tiến lên ấm giọng "trách cứ" ông cụ: "Ông nội, thân thể người không thoái mái sao có thể mạnh mẽ chống chịu chứ?" 

Ông cụ thấy cô cùng Phó Quân Hạo đến thăm ông, rất là cao hứng. 

Dứt khoát bỏ qua câu hỏi của Du Giai Ý, dùng giọng điệu suy nhược mà lại trông mong hỏi cô: "Tối muộn thế này rồi các cháu sao lại cùng đến?" 

Du Giai Ý còn chưa kịp nói gì, Phó Quân Hạo bên cạnh cô đã nhàn nhạt mở miệng giải thích: "Bọn cháu cùng Dịch Thiên Hạo bọn họ ăn cơm" 

Lời của Phó Quân Hạo đánh nát hết tất cả mọi hy vọng trong đáy lòng ông cụ, ánh sáng nơi đáy mắt ông cụ ảm đạm xuống, hữu khí vô lực đáp một tiếng: "Ồ" Ông còn cho rằng, hai đứa nhỏ làm hoà rồi chứ. 

eyJpdiI6InRLZmhKekV4WTNSdTZ1Wk8rZm1VcEE9PSIsInZhbHVlIjoiT0xhRHlDU3JEOXBVS1gwM1FDMkRJZ1g0ZXBwMTFqM1NVSGlWZzNQOTdUMEg5anRWZzdvOHRZa1QwZUlsYTdLaVVGeWhTd3p5aElSTERLb1hVWG5HZHlkUHp4bVhxandOK2JvckJUa2dlUGRVT3ZnNjVcL1A0UFhJb1wvWERqU2dTN3krMmwwRTA1OWdyNDIxcjFiT1ZlQkJ4VXhiXC9WdTgyQStOaHZ0MmtXWjJrWlhrQmVLOXdkMyt1Mm5wUWRPcW5MNHZUaUtJRmJpZFd5OHhkUjdyN2RQNUs2b2ZXVStzMUtrOUdva3AxVTdEXC84ZEhjMXVSSU1qazcrbkl0bVF4WkYiLCJtYWMiOiJlODkwZjBkNTcwOGU3NTRhYTQ3NzRhMTE5MzY3NjQ2YTBlZjZmMTZhYjI4OTFlMGM1Y2I1ZTM3MTA3MDU2Yjc3In0=
eyJpdiI6InB0UUNjOThjTFdQeG9RbThHUCtRcEE9PSIsInZhbHVlIjoiYUVIMlJLdnlhZlVcL1dmbVhwbytQQWlqMWh6NkFRTzBibGpRbWJcL2NPVzc4K2VvTnpPaHh3d3VaZ1I1K2hXVWRveGFCdEdoUDJRQ2NFQytqVzVTTXBRc1B3cllNS2VWRzFoMzdjeEV4QzdTM0xxTCtTUzhreEVqYVhBN3hndEpubkU4Zzh4MmxoTXp2M21KNGoyUElyMkcxM0xnb3YyZEFcL1JkYWplXC94aFVCcmFDMmhMdU1STlpnamFUYkVPQjNJc1hVVWtQMzFzeVAwT1VuWUw5dVY4QVZOQ21BS1lMeldmWHVRM0ZkRFRZdHFRWUozY0o5VFE1bkltTUJEUXl1aGEzRFNEcUs3RElhVk01dytvR21PSXV0bVIrSGhDd1pKUEFTUldSdzRJamxaTkNyekpMMCtyRkJWemN0UVFWeXhLeGo2T1Y2aVNjZXFleWNTSElpY0tYUGpRNkdxWGFuQW1NYTFsWW16dnd4WE0zaTZ5VzVzTkVQYWxIb0o3Q1RpZyIsIm1hYyI6ImZlYjdjN2I1MzM4ODM2NmIyYTQ1ODk3NWIwNDA0M2YwYTA1ZThmNzZkMTBiYWM5OGEwYWQ5YTQxNWY1NzcyYzUifQ==

Mà nếu đã bị tổn thương nặng nề đến như vậy, lại sao có thể đôi câu ba lời liền làm hoà?

Ads
';
Advertisement
x