Tô Thiên Bội nhỏ giọng an ủi cô: "Bình tình bình tĩnh" 

Du Giai Ý hít thở sâu một hơi, cố gắng khiến bản thân mình trấn định lại. 

Cô đều không biết tới chuyện này, cô còn cho rằng Tô Thiên Bội và Chu Trường Phong chính là yêu đương đơn thuần... 

Bọn họ chơi trò chơi cả nửa ngày, Hứa Vĩnh Bảo thế mà lại một mực chưa bị thần vận mệnh chọn trúng, cũng chính là nói, bọn họ tất cả mọi người về cơ bản đều bị miệng chai nhằm tới một lần rồi, có người thậm chí còn bị nhằm tới đến mấy lần, cố tình Hứa Vĩnh Bảo một lần đều chưa bị. 

Cho nên anh ta đương nhiên cũng chưa từng có cơ hội trả lời lời nói thật hoặc lựa chọn mạo hiểm, Tô Thiên Bội vì thế mà làm láu một hồi, vừa lúc cô ấy trả lời câu hỏi xong là đến lượt cô ấy quay chai, cô ấy cố ý kiểm soát sức lực một chút, khiến miệng chai từ từ nhắm thẳng vào Hứa Vĩnh Bảo. 

Hứa Vĩnh Bảo: ". ." 

Ăn gian nhắm vào anh rõ ràng như vậy, hợp lý sao? 

Thế mà Tô Thiên Bội ở đối diện đã gấp không chờ nổi bắt đầu hỏi anh: "Bác sĩ Hứa, nói thật hay mạo hiểm?" 

Hứa Vĩnh Bảo xem thường nói: "Thứ đồ ấu trĩ như nói thật, các cậu thế mà còn có người chơi?" 

Mọi người: ".." 

Hứa Vĩnh Bảo như vậy thoắt cái liền đắc tội hết với mọi người có mặt, dù sao những người khác vừa rồi đều chọn nói thật lòng. 

"Anh đây là có ý muốn chọn mạo hiểm ha?" Tô Thiên Bội hưng phấn đến đôi mắt toả sáng, cô ấy khẳng định Hứa Vĩnh Bảo và Tống Hoài An có trò hay, đang đợi tóm được cơ hội tra hỏi Hứa Vĩnh Bảo đây. 

Hứa Vĩnh Bảo bị cô hưng phấn một mực nhìn chằm chằm tới tê dại da đầu, nhưng lời nói đều đã nói ra khỏi miệng rồi, anh ta cũng chỉ đành căng da đầu mà chấp nhận: "Phải" 

Tô Thiên Bội lập tức nói: "Vậy mời anh gọi điện thoại cho một người phụ nữ, thâm tình nói với cô ấy: Anh yêu em." 

"Đương nhiên, ngoại trừ mẹ mình" Tô Thiên Bội nhanh như bay lại loại trừ một người mà Hứa Vĩnh Bảo có khả năng gọi điện thoại. 

Hứa Vĩnh Bảo nghiến răng trừng cô, Tô Thiên Bội nghiêng đầu chớp chớp mắt với anh ta, ra hiệu anh ta mau mau hành động. 

Dịch Thần Hạo và Phó Quân Hạo đều thấy chết mà không cứu anh ta, đặc biệt là Dịch Thần Hạo, biểu cảm ăn dưa còn bà tám hơn cả Tô Thiên Bội. 

Hứa Vĩnh Bảo quét qua một lượt trong đầu những người mà anh có khả năng gọi điện thoại qua nói loại lời này, cũng chỉ có Tống Hoài An thôi. 

Gọi cho đồng nghiệp nữ khác trong bệnh viện, bọn họ phỏng chừng sẽ hưng phấn đến phát điên mất, hoặc là gọi cho những danh viện kia, cha mẹ bọn họ nói không chừng ngày mai liền có thể tìm tới mẹ anh ta, kêu bọn họ đính hôn. 

Cuối cùng, anh lấy điện thoại ra gọi cho Tống Hoài An. 

Hứa Vĩnh Bảo mở loa ngoài, giọng nữ mơ hồ từ trong điện thoại truyền tới trong tai: "Bác sĩ Hứa, có chuyện gì?" 

Hứa Vĩnh Bảo cắn răng nói: "Tống Hoài An, anh yêu em" 

Tống Hoài An ở đầu kia ngừng một lúc, ngay sau đó một kim thấy máu chỉ ra: "Anh đang chơi trò chơi nói thật và mạo hiểm đi?" 

Hứa Vĩnh Bảo: "." 

Tống Hoài An thấy anh không nói chuyện, liền lại nói tiếp: "Tôi bên này còn có việc, cúp trước nhé" 

Tống Hoài An nói xong bèn cúp điện thoại, sắc mặt của Hứa Vĩnh Bảo trở nên khó coi mắt thường cũng nhìn ra. 

Nhưng bất kể thế nào, lần nhiệm vụ mạo hiểm này của Hứa Vĩnh Bảo cũng tính là đã hoàn thành, cho nên trò chơi tiếp tục. 

Sau vài vòng, Du Giai Ý một lần nữa bị miệng chai nhằm tới, lần này cô chọn mạo hiểm. 

Tuy tính cách của cô không phải loại hình ưa mạo hiểm, nhưng đã nói thật mấy lần rồi, cô có chút muốn thay đổi. 

Dịch Thần Hạo cười nói với cô: "Hãy chọn một người đàn ông có mặt ở đây, dụng tâm khen ngợi anh ta một phen. 

Tất cả mọi người đều cho rằng Du Giai Ý sẽ chọn Phó Quân Hạo để khen, bởi vì Du Giai Ý quen thuộc với Phó Quân Hạo nhất. 

Mọi người đều biết, tính cách Du Giai Ý rất hướng nội, để cô đi khen Dịch Thần Hạo hoặc loại người không quen thuộc lắm như Hứa Vĩnh Bảo, cô chắc chắn làm không được. 

Không thể không thừa nhận, một chiêu này của Dịch Thần Hạo thật sự quá chơi khăm Du Giai Ý rồi. 

Thế mà, Du Giai Ý không chút do dự đem tầm mắt đặt tới trên người Hứa Vĩnh Bảo đang buồn bực không vui ở một bên. 

Cùng lúc đó, ánh mắt lạnh lẽo của Phó Quân Hạo cũng rơi tới trên người Hứa Vĩnh Bảo. 

Hứa Vĩnh Bảo: "." 

Đây đều là những chuyện rách nát gì thế này, anh ta cả buổi tối đều không có cảm giác tồn tại gì, trò chơi này anh ta hầu như không tham dự vào, làm sao đột nhiên liền trở thành mục tiêu bị mọi người nhắm đến rồi? 

Chính vào lúc Hứa Vĩnh Bảo đang tự mình buồn bực, liền nghe thấy Du Giai Ý dùng giọng điệu chân thành bắt đầu khen ngợi anh ta: "Bác sĩ Hứa, anh nho nhã trí tuệ, nhất biểu nhân tài, còn y thuật cao minh, rượu thuốc không dính, trong tim tôi chính là người đàn ông hoàn mỹ nhất" 

Hứa Vĩnh Bảo bị khen đến sững sờ

Anh vừa rồi bị giọng điệu lạnh nhạt của Tống Hoài An làm cho nhất thời rơi vào trong vòng xoáy tự mình hoài nghi, anh nói anh yêu cô, cô đều không chút phản ứng, tuy nói là mượn phương thức trò chơi để nói, nhưng anh không có sức cuốn hút như vậy sao? Đến mức cô phải trực tiếp cúp điện thoại. 

Lúc này những lời này của Du Giai Ý lại cho anh ta lấy lại tự tin, đem anh ta kéo ra khỏi vòng xoáy tự ti. 

Phía Phó Quân Hạo nghe xong lời nói của Du Giai Ý, đặc biệt là sau khi nghe thấy cô nói Hứa Vĩnh Bảo rượu thuốc không dính xong, đột nhiên cảm thấy điếu thuốc trong tay không còn thơm nữa, rượu ở trước mặt tự nhiên cũng không thơm nữa. 

Nhiều năm như vậy, cô không phải một mực đều không thích anh hút thuốc uống rượu đi? 

Phó Quân Hạo có chút mệt tâm, cô trước giờ chưa từng nói qua, cho nên anh cũng trước giờ chưa từng cảm nhận được cô để ý đến những chuyện này. 

Hơn nữa, trước kia anh cũng chưa từng để ý đến cảm thụ của cô, bất kể cô thích hay là không thích, anh của trước kia đều không để ở trong lòng. 

Thậm chí càng biết cô không thích, anh vẫn cố ý mà làm. 

Nhưng đến nay... 

Anh hoạt động ngón tay đem điếu thuốc cuốn trong tay dụi tắt vào gạt tàn, một chút cũng không dám lỗ mãng nữa. 

Hoàn cảnh của anh bây giờ là, cái gì cũng không nói cái gì cũng không làm, cô đều chưa chắc sẽ nhìn anh thuận mắt, nếu còn cố ý làm trái với cô, phỏng chừng liền triệt để bị đá khỏi cuộc chơi. 

"Xuỳ.." Tô Thiên Bội nhìn thấy dáng vẻ Phó Quân Hạo ngoài mặt một bộ tư thế bố già điềm tĩnh như thường, thực tế trong lòng sớm đã nơm nớp lo sợ, nhất thời nhịn không được, bật cười xuỳ ra tiếng. 

Dịch Thần Hạo mau chóng cứu vãn mặt mũi giúp Phó Quân Hạo: "Du Giai Ý, Hứa Vĩnh Bảo không phải là rượu thuốc không dính đâu, cậu ấy chỉ vì nguyên nhân nghề nghiệp mà rất ít dính vào mấy thứ này thôi." 

Du Giai Ý mỉm cười: "Vì nguyên nhân nghề nghiệp mà không dính vào những thứ này, đó chính là có ý muốn nghĩ giùm cho người khác, biết nghĩ giùm cho người khác, đây mới là thực sự khó có được" 

Dịch Thần Hạo há mồm, thế mà lại bị cô phản bác cho không nói được ra lời. 

Tài miệng lưỡi hiện giờ của Du Giai Ý, thực không bình thường nha. 

Dịch Thần Hạo nghĩ như vậy, cho Phó Quân Hạo một ánh mắt đồng tình, anh ta có chút có thể tưởng tượng được hình ảnh Phó Quân Hạo động một cái liền bị Du Giai Ý K.O trên phương diện ngôn ngữ. 

Không phải nói tài miệng lưỡi của Phó Quân Hạo không tốt, mà là hoàn cảnh của Phó Quân Hạo không cho phép anh có quyền lên tiếng. 

Có câu nói nói rất hay, trong một cuộc tình, ai yêu trước, tư thái của người đó liền thấp hơn một chút. 

Tuy Du Giai Ý là bên yêu trước, nhưng Du Giai Ý bây giờ rút thân ra rồi, Phó Quân Hạo lại lún vào, vậy chỉ có thể là Phó Quân Hạo hạ thấp tư thái thôi. 

"Cảm ơn" Hứa Vĩnh Bảo không cần biết Phó Quân Hạo nhìn anh ta bằng ánh mắt gì, anh ta chỉ biết Du Giai Ý khen làm anh ta có tự tin, vì vậy rất thành khẩn cũng cảm tạ Du Giai Ý một phen. 

Thế nên, cuối cùng ván này đến cuối cùng Phó Quân Hạo không có được lời khen của Du Giai Ý, ngược lại còn uống đầy một bụng giấm ghen. 

Ván tiếp theo người bị miệng chai nhắm tới là Chu Bảo Khiết, cô ấy chọn mạo hiểm, nhiệm vụ là sang phòng sát vách hát một bài. 

eyJpdiI6IkxRb2wwOTdRQ3dYakVuNlwvRmpZa2tBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IitMRHd1N2s4TmtJYjdTemVcL2lTeWFYSHFvU00zbzB5K3ZXXC9WYm5vaHRTXC8ySnpXeG1FQlwvZUF6ak1yeDhQWlZVYkk5MnBkbVp0Rkcybm9ydE05NlFhQzhyMEg0TDN2XC9iRDdWa3JBb25JemRBUCtFRjJzZzU0VUZURmF5S0d5RklXaVhURXNjc2JOUzR2WGtUbXY0NnFHK0tKcU1xZkJacmp6TFp3SExQckJYUGk3a1BQZnBjWHBqUWdaVXJvWFhoOE9zbzRLbW1OUW92bU00ZE1meTd3em5jcEk5eSs2cEVcL0Z0SlM5eUdrTDlpbzVRWU9hdXExRFdVNFc1UGs1QkdJZlYyUnR6VEJMSVpQR0s2K21nUThEcTNEMGNLSHphQzZjQzN6RmlDaGU1T1R1YXJWY2o4c0tIWFwvZlc1Q3NxKzdvRElMK1oyUGlFeXNKeVFYaUY0QU14aHFVTFdXUyt2ZDZkalo0XC9ieGd3T2VHXC9aQVloUHIwY2NWWjhzODg5ZnoxOXdMM04xRm1KYUhaXC9PcytaZFN2UDBqdFBnU3VYQTFqUG5KdFVmU3hDdjY0REhkR0YrQ3ZYbTFlSWVPUlZcL0VCVXBRUEFKSGVIc1ZQMWtKd2RJaWJqa0JhNTZCUVc1UnVRVFZWd0VxMEdIVjVFNSs0VzBJdHM0S3MzZ3NEeEtlSTdYWE1kYkxHcWVUSCswbHZYTWVzOEVYU3VqRlwvK3hGOStEVktLdmxhNE56YnJHSDNcL2xieWZjQ3M1YVRkbml6ZlZPMytKVWlHK0hrRHg5ckh4cGpBPT0iLCJtYWMiOiIyOTM2ZDYwN2IzNGEyMGNiYTRlOTkzOTZkYjhkMjRkZTkzM2U2NWJmNzMxYmFkMzNhNWYyMGI3NzA3OTE3ZWVjIn0=
eyJpdiI6ImNvTTdmSFIySXhTdGpxUzVURUNOU3c9PSIsInZhbHVlIjoiQ2NsTWd1bFZzZVlnR3pIN3M4NFNtWDZETHJISFwvSHliZW1ZbzgwWERSelRRM1o3Mm1ZUm5TNldsQmR2Q2M0c0tzU04zRTFGWHRud0tDOUxKYjl1RFNLYnNJOEhVdE94cVJhNXllT3dmbERLZDVaeUo4alM1MGJsXC9mVWRpNlJxNjZCa29yV00za2hWZFV2ZmNDSzhkNHlTOUp4dHFsSFVFb2EyeTBqczR5MjkwblJBUHdxcVplcEN6WVVzNW5Xc0dIMGxRMVkzN0Fjc3BwdGFcL2Z2cnk5U1JXUnlKYzRYekwyUDlpOHk0VEZ4aTNNbnRuZWhTQWdoYkdRTjRsdllXenhPa21XTTB1Y1ZvU1M5RmpDdUx4Wkx1a09RNDBHQ3NpaW0xWm5CK3MyRVVQTE11S3d2SVNqOXdjdytpMFB5TGk1aW40K3JRRTFJRUZsRThVeW81YjFkYkZnb1hTXC9DM0ZlOHVrallnbk9PZz0iLCJtYWMiOiJjYTI4NmJjNjk4ZDcyNWZmOTc4ZDU0ZTQwZjQyOGRmMWQyOTA0N2JiYzA0NzZjMWM3NThlMmViODFjYzY5Y2RiIn0=

Vào lúc Chu Bảo Khiết đứng lên, Dịch Thần Hạo ở bên cạnh một phát kéo cô lại: "Đừng đi nữa, rượu tôi uống thay em"

Ads
';
Advertisement
x