Động tác của Du Giai Ý quá nhanh, lại thêm cô trước giờ cũng không phải loại người thô lỗ thích động tay động chân, cho nên Phó Quân Hạo chưa kịp phản ứng lại đã bị cào rồi, trên cổ đau rát một trận.
Một giây sau, cái tát của cô lại rơi xuống trên vai anh, vừa đánh vừa kích động nói: "Để anh lại nửa đêm trèo tường vào nhà tôi, để anh ức hiếp tôi!"
Du Giai Ý một hơi đánh Phó Quân Hạo rất nhiều phát, cho đến lúc đem chính cô mệt đến thở không ra hơi.
Phó Quân Hạo phải mất một lúc lâu mới ý thức được là mình bị đánh, còn bị đánh ở tư thế bị cô cưỡi lên người, phản ứng đầu tiên trong đầu khi anh phản ứng lại được chính là: cô đây là tiết tấu muốn đè đầu cưỡi cổ anh mà giở thói ngang ngược.
Có điều tuy là bị đánh, nhưng Phó Quân Hạo một chút cảm giác tức giận cũng không có.
Ngược lại cảm thấy dáng vẻ tức tối phụng phịu này của cô rất đáng yêu, lúc anh nhịn cười nhìn qua, liền thấy cổ áo mặc ở nhà rộng rãi của Du Giai Ý đã bị trượt xuống đầu vai, lộ ra bờ vai trắng nõn mảnh mai.
Ánh mắt của anh tối xuống, lật người một cái liền đem người đè xuống giường.
Du Giai Ý kinh hô một tiếng, chỉ cảm thấy một trận đất trời xoay chuyển, vị trí của cô và Phó Quân Hạo đã triệt để đổi chỗ cho nhau.
Phó Quân Hạo đè cô xuống, cố ý tức giận nói: "Em thế mà lại dám đánh anh?"
Phó Quân Hạo cho rằng anh doạ nạt cô như vậy, cô có thể sợ hãi tới mau mau cầu xin tha thứ.
Ai ngờ Du Giai Ý lại vùng vẫy giơ chân đạp anh một phát, trong miệng tức giận thở phì phì nói: "Chính là đánh anh đó!"
Du Giai Ý nghĩ tới chuyện Phó Quân Hạo xông vào lúc cô đang tắm, nhịn không được lửa giận càng lớn, nhấc chân lại đạp tiếp về phía anh.
Phó Quân Hạo tự nhiên mau chóng chống đỡ, trong lúc hai người dây dưa lăn lộn Phó Quân Hạo không biết thế nào lại hôn lên môi của Du Giai Ý, một cái hôn này vừa xuống liền có chút không ngừng lại được.
Hai người lúc này đang ở trên giường, lại bởi vì vừa lôi kéo một hồi nên quần áo ai nấy đều tán loạn.
Phó Quân Hạo ôm lấy người ở trong lòng hận không thể đem cô vo lại nhét vào trong người mình, đầu óc Du Giai Ý cũng trắng xoá một mảnh, có chút ý loạn tình mê, cảm giác giống như trở lại cuộc sống hôn nhân những năm trước, bọn họ mỗi lần đều ở trên giường dây dưa như vậy.
Nếu không phải điện thoại của Du Giai Ý lần nữa đổ chuông, tình huống tối nay có thể sẽ triệt để mất kiểm soát.
Điện thoại vừa đổ chuông, Du Giai Ý thoắt cái liền nhớ ra vừa rồi cô hứa với Diệp Văn là sẽ gọi lại cho ông.
Nhanh chóng vùng vẫy đẩy người phía trên: "Buông tôi ra, tôi phải nhận điện thoại"
Phó Quân Hạo không buông, thậm chí còn ôm cô chặt hơn, mắt đen thâm trầm nhìn chằm chằm cô ép hỏi: "Em và Chung Bảo Nam rốt cuộc là quan hệ gì?"
Du Giai Ý lười để ý đến anh, tiếp tục đẩy anh muốn ngồi dậy.
Phó Quân Hạo một phát đem cô đè lại, giọng nói khàn khàn cảnh cáo cô: "Nếu em không nói, lát nữa em gọi điện thoại anh liền làm loạn, để ba em biết em nửa đêm nửa hôm còn ở cũng một chỗ với anh"
Du Giai Ý tức muốn đòi mạng, cô thực không ngờ Phó Quân Hạo lại vô sỉ như vậy.
Nhưng lại không thể để Diệp Văn biết cô và Phó Quân Hạo giờ này quần áo không chỉnh tề dính chung một chỗ, Diệp Văn sẽ tức chết mất.
Hít thở sâu một hơi, Du Giai Ý gom đủ khí thế hếch cắm uy hiếp ngược lại Phó Quân Hạo: "Nếu anh làm như vậy, cả đời này tôi sẽ không để ý đến anh nữa"
Không chỉ có anh mới biết uy hiếp đâu, cô cũng biết.
Hơn nữa điểm dùng để uy hiếp anh còn được cô nắm bắt một cách chuẩn xác không chút sai sót, tuy đây là lần đầu tiên Du Giai Ý dùng lời nói này uy hiếp Phó Quân Hạo,
nhưng trực giác cho cô biết là sẽ có tác dụng.
Phó Quân Hạo: ".."
Anh đây là bị chiếu tướng ngược một nước?
Cô thế mà đã học được uy hiếp anh?
Nhưng anh chính là không làm gì được, chỉ có thể ngồi dậy thả người.
Lời nói cả đời này sẽ không để ý đến anh nữa có sức sát thương quá lớn, hơn nữa anh đã thấy nhiều dáng vẻ lạnh nhạt vô tình của cô, không chút hoài nghi cô có thể nói được làm được.
Nhưng lại ảo não vì chưa ép hỏi được ra quan hệ của cô với Chung Bảo Nam, cho nên liền cúi người qua cắn một miếng lên đầu vài trắng nõn của cô, Du Giai Ý bị đau giãy ra vung chân một phát, dứt khoát đem người đạp xuống giường.
Du Giai Ý không ngờ sẽ đem anh đạp xuống giường, ai ngờ lần này anh lại không tránh.
Có điều cô cũng không buồn bận tâm đến cái người té bịch một tiếng dưới đất nữa, bò dậy nhanh chóng xuống giường đi nhận điện thoại của Diệp Văn.
Cuộc gọi của Diệp Văn là cuộc gọi video, Du Giai Ý không dám nhận trong phòng ngủ, dù sao Phó Quân Hạo vẫn còn trong đó.
Cô đóng cửa phòng ngủ rồi đi ra phòng khách, lại chỉnh lại quần áo một chút bình ổn lại cảm xúc, rồi mới nhận cuộc gọi video.
"Con xin lỗi ba, vừa rồi con có chút chuyện." Du Giai Ý chỉ có thể mượn cớ như vậy.
Diệp Văn từ ái hỏi cô: "Vậy không quấy rầy con chứ?"
Du Giai Ý vội nói: "Không có không có, con nói xong rồi"
Bởi vì sáng mai Diệp Văn phải về Hải Bắc rồi, cha con hai người đều rất lưu luyến không nỡ, sức khoẻ của Thư Hiểu không tốt Diệp Văn không thể rời đi quá lâu, hơn nữa
"Dung Phi Truyện" trên tay Du Giai Ý vì Chung Bảo Nam trở về liền phải bắt đầu mở máy rồi, cô càng không thể rời đi.
Cho nên cha con hai người nói chuyện một lúc lâu, đợi sau khi cúp điện thoại rồi Du Giai Ý đẩy mở cửa phòng ngủ, phát hiện Phó Quân Hạo không chút khách sáo đã nằm ở trên giường của cô ngủ mất.
Du Giai Ý cạn lời đến cực điểm, cô còn cho rằng anh đã đi từ sớm rồi, không ngờ tới anh không những không đi, ngược lại còn ngủ luôn. "Phó Quân Hạo!" Du Giai Ý đi tới một phát tung chăn trên người anh ra, người đàn ông trên giường không chút động tĩnh.
Du Giai Ý tức muốn chết, giơ tay đẩy anh mấy cái, kết quả anh chỉ là thuận thế trở người một cái, chiếm cứ hết quá nửa cái giường của cô.
"Anh có còn cần mặt mũi không thể!" Du Giai Ý lửa giận bừng bừng nhịn không được mắng người.
Thế mà dù cho cô đã mắng đến khó nghe như vậy rồi, Phó Quân Hạo vẫn cứ ngủ.
Du Giai Ý tức đến nỗi chỉ đành tự mình quay người bỏ đi, cô coi như đã nhìn thấu rồi, anh tối nay chính là muốn ỳ ra ở chỗ này của cô rồi.
Vậy anh cứ ngủ ở đây là được, cô đi phòng ngủ khác ngủ.
Còn may có nhiều phòng, nếu vẫn là căn hộ cô thuê lúc trước, anh hiếp người quá đáng như vậy, tối nay cô chỉ có thể ngủ trên ghế sofa thôi.
Bởi vì có trải nghiệm đau đớn vụ Phó Quân Hạo xông vào phòng tắm, Du Giai Ý khoá trái cửa phòng ngủ dành cho khách lại, thoải thoải mái mái ngủ một giấc.
Sáng này kế tiếp vừa sáng sớm cô đã xuất phát, đưa Diệp Văn ra sân bay, dứt khoát không về phòng ngủ, cũng không quản Phó Quân Hạo đi thế nào, dù sao đợi đến lúc cô đưa xong Diệp Văn trở về nhà, Phó Quân Hạo đã không còn trong nhà nữa.
Du Giai Ý chạy đến ban công phòng ngủ nhìn một chút, cảm thấy mình cần phải lắp lan can bảo vệ gì đó, tránh cho anh lại nhảy tường mà đến.
Thu thập đơn giản một chút, lúc chuẩn bị ngồi xuống trước máy tính viết bản thảo, Du Giai Ý nhận được điện thoại của Dịch Thần Hạo gọi đến.
Dịch Thần Hạo ở trong điện thoại lười biếng nói: "Đại tiểu thư nhà họ Diệp thân mến, tối nay tôi có thể vinh hạnh mời cô ăn bữa cơm không?"
Du Giai Ý không hiểu: "Tại sao anh lại muốn mời tôi ăn cơm?"
Dịch Thần Hạo một bộ nghiêm túc: "Thực ra không phải tôi mời cô ăn cơm, là nhà họ Dịch ở Giang Thành mời con gái nhà họ Diệp ăn cơm, tăng tiến thêm một chút cảm tình của hai gia tộc.
Dịch Thần Hạo nói xong chính mình suýt chút bật cười.
Thân là anh em tốt, Dịch Thần Hạo chỉ có thể làm theo.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất