Cái cớ mời cơm này của Dịch Thần Hạo khiến Du Giai Ý có chút chịu không nổi, "Tổng giám đốc Dịch, lý do này có phải có chút quá đao to búa lớn hay không?" 

Cô vừa được công khai là con gái nhà họ Diệp, Dịch Thần Hạo liền đến lôi kéo quan hệ như vậy, có phải có chút cố tình hay không? 

Cô một chút cũng không quen. 

Dịch Thần Hạo rất nghiêm túc nói: "Tuyệt đối không khiên cưỡng, tôi chỉ là người bắt đầu mà thôi, về sau sẽ có vô số người liên lạc với cô, lôi kéo làm thân với cô" 

Dịch Thần Hạo nói là lời thật lòng. 

Tuy mục đích thực sự của anh là vì giúp Phó Quân Hạo, nhưng chuyện về sau sẽ có rất nhiều người lối kéo quan hệ với Du Giai Ý là thật. 

Nhà họ Diệp ở thủ đô, đây cũng không phải là gia tộc bình thường đâu. 

Đây là gia tộc lớn mà người người đều muốn leo lên, từ nay về sau phiền toái của Du Giai Ý trên phương diện này sẽ không ít. 

Càng khó tin hơn nữa là, sau khi Du Giai Ý được tuyên bố là con gái nhà họ Diệp, cha ruột của anh còn gọi điện thoại đến cho anh, ám chỉ anh có thể theo đuổi Du Giai Ý, liên hôn với nhà họ Diệp. 

Anh ta trực tiếp nói một câu trong lòng người ta có người rồi, liền gạt bỏ. 

Nếu anh đi theo đuổi Du Giai Ý, Phó Quân Hạo có thể tháo rời anh ra. 

Chuyện ăn cơm này Du Giai Ý vẫn là nhận lời, một là vì Dịch Thần Hạo nói cùng ăn cơm vẫn là mấy người quen thuộc bọn họ, hai là vì ngữ khí của Dịch Thần Hạo rất thành khẩn, cô không tiện cự tuyệt. 

Sau khi cúp điện thoại của Dịch Thần Hạo, Du Giai Ý làm vừa làm việc chưa được bao lâu, điện thoại lại có cuộc gọi đến từ một số máy lạ. 

Du Giai Ý khó hiểu nhận điện thoại, đối phương nghe giọng là một người đàn ông trẻ khoảng chừng ba mươi tuổi, anh ta ở đầu kia nói: "Xin hỏi có phải là cô Du Du Giai Ý không?" 

Anh ta vừa mở miệng, giọng điệu ngả ngớn liền khiến Du Giai Ý phản cảm, cô nhíu mày hỏi: "Là tôi, anh là ai thế?" 

Người nọ cười nói: "Tôi là Lý Toàn Minh của thực nghiệp Giang Thành, xin hỏi có thể vinh hạnh mời cô cùng dùng bữa tối không?" 

Du Giai Ý thoắt cái cảm thấy có chút bị vả mặt, vừa rồi cô còn cảm thấy lời Dịch Thần Hạo nói có chút quá, không ngờ bây giờ liền có người tìm tới cửa rồi. 

Cô uyển chuyển cự tuyệt: "Thật tiếc, tôi không hề quen biết anh, chỉ sợ không cách nào cùng anh ăn bữa cơm này" 

Du Giai Ý hoàn toàn không quen biết cái người Lý Toàn Minh này, càng chưa từng nghe qua tên anh ta, càng chưa từng nghe qua về công ty thực nghiệp Giang Thành gì đó. 

Quan trọng nhất là, giọng điệu nói chuyện của anh ta làm cho cô cả người đều không thoải mái. 

Lý Minh Toàn lại cười nói: "Không quen biết không sao, sau khi gặp mặt chẳng phải sẽ quen sao?" 

"Thật sự rất lấy làm tiếc." Du Giai Ý nói xong liên cúp điện thoại. 

Sau đó đối phương lại thông qua tìm kiếm số điện thoại trên Facebook ý đồ muốn kết bạn Facebook với cô, cũng bị cô bỏ qua. 

Du Giai Ý cảm thấy rất phiền, cô vừa nhìn liền nhìn thấu ý của người đàn ông này khi liên lạc với cô, không ngoài việc muốn tiếp cận cô, nếu có thể liền theo đuổi cô, dùng cách này leo lên nhà họ Diệp. 

Thực ra trước khi xuất phát Diệp Văn cũng nói qua với cô những lời tương tự, lúc đó giọng điệu của Diệp Văn rất trịnh trọng: "Con là con gái mất đi lại tìm về được của nhà họ Diệp chúng ta, tất cả mọi người trong nhà họ Diệp chúng ta đều nâng niu con trong lòng bàn tay, cho nên, trên người con không cần gánh vác gánh nặng của cái gọi là vì lợi ích gia tộc mà thoả hiệp gì gì đó." 

"Cha con là ta đây cũng là người nhỏ nhất trong nhà, từ chỗ ta đã không có gánh nặng chấn hưng gia tộc gì, các anh chị của ta đều gánh vác hết rồi, đến chỗ con đây càng không cần phải gánh nữa." 

Du Giai Ý còn có chút không hiểu với đoạn lời thoại này của Diệp Văn, cô cũng không cho rằng sẽ có những người có thể vì lợi ích mà mạo muội liên hệ tiếp cận cô, không ngờ hôm nay Lý Toàn Minh này đã lên lớp cho cô một khoá vừa sinh động lại vừa hiện thực. 

Thời gian sau đó, còn có mấy số điện thoại lạ gọi đến nữa, đã có qua trải nghiệm với Lý Toàn Minh, những cuộc điện thoại khác Du Giai Ý đều không nhận. 

Lúc buổi chiều Tô Thiên Bội còn buồn bực gọi điện thoại đến cho cô, nói có vài danh viện với minh tinh, tính toán thử từ chỗ cô ấy liên lạc với Du Giai Ý, muốn lôi kéo làm quen với Du Giai Ý. 

Du Giai Ý lúc trước thường xuyên đi thăm Tô Thiên Bội ở trường quay, có điều lúc đó cô chỉ là một nhân vật nhỏ trong suốt, không ai đem cô để trong lòng. 

Mọi người cho rằng cô là bạn của Tô Thiên Bội mà thôi, không biết lúc đó cô là vợ của Phó Quân Hạo, cũng là biên kịch nhỏ không biết tên của bộ phim nào đó mà các minh tinh đó tham gia diễn xuất. 

Sau khi cô bị lộ ra là con gái của Diệp Văn, rất nhiều nữ minh tinh nhìn cô thấy rất quen mắt, lại nghĩ kỹ lại, thì ra chính là cô gái thường xuyên đến trường quay thăm Tô Thiên 

Bôi. 

Trong nhất thời, dồn dập bắt đầu liên lạc với Tô Thiên Bội, muốn hỏi phương thức liên lạc của Du Giai Ý. 

Du Giai Ý nghe vậy rất đau đầu, cô cũng nói cho Tô Thiên Bội biết về vụ Lý Toàn Minh còn có những số điện thoại lạ kia. 

Tô Thiên Bội bóc phốt nói: "Mình xin! Lý Toàn Minh đó chính là một kẻ rác rưởi, cặn bã! Cậy trong nhà mình có mấy đồng tiền rách, suốt ngày cấu kết với nữ minh tinh, quả thực chính là một phiên bản nam của Phó Như Ngọc, công ty của ba anh ta cũng sắp bị anh ta phá sập rồi" 

Tô Thiên Bội thân ở trong giới giải trí, hiểu biết đối với đám công tử ăn chơi đó rất thấu đáo. 

Du Giai Ý khổ não nói: "Mình có phải nên đổi một số điện thoại khác không?" 

Tô Thiên Bội nói: "Không cần, bọn họ đều bất chấp thủ đoạn như vậy, cho dù cậu có đổi số điện thoại, bọn họ cũng vẫn tìm được cậu thôi." 

Du Giai Ý buồn bực muốn hỏng mất: "Vậy mình phải làm sao? Về sau phải chịu bọn họ quấy rầy cả ngày?" 

Tô Thiên Bội bật cười hì hì: "Mình có một ý hay. 

Du Giai Ý khó hiểu: "Cái gì?" 

Tô Thiên Bội nói: "Công khai mối quan hệ bạn trai bạn gái của cậu với tổng giám đốc Chung, chí ít thì đám đàn ông có ý đồ theo đuổi cậu liền hết hy vọng với cậu" 

Du Giai Ý thở dài một hơi, chuyện tối qua Chung Bảo Nam nói bọn họ giải trừ quan hệ Tô Thiên Bội còn chưa biết, cho dù chưa giải trừ, cô cũng không thể công khai, bởi vì như vậy cô cùng Chung Bảo Nam sẽ thật sự phải dây dưa không rõ. 

Du Giai Ý nói chuyện này với Tô Thiên Bội, Tô Thiên Bội thở dài nói: "Được rồi, vậy thì hết cách rồi." 

Tô Thiên Bội đột nhiên lại nói: "Bằng không cậu chấp nhận sự theo đuổi của Phó Quân Hạo đi? Như vậy những người đàn ông kia liền triệt để hết hy vọng rồi, không thể không thừa nhận, đại boss Phó cũng coi như là nhân tài kiệt xuất trong đám thanh niên tài tuấn của Giang Thành chúng ta, bất luận là giá trị bản thân hay tướng mạo khí chất." 

Du Giai Ý dứt khoát phủ định: "Chuyện đó càng không thể." 

Mỗi lần nghĩ lại một màn tối hôm qua, Du Giai Ý liền muốn cả đời này cũng không để ý đến Phó Quân Hạo nữa. 

Tối qua đã cào anh đã đánh anh, cô như cũ vẫn chưa hả giận. 

"Cậu không phải vẫn còn giận chuyện trước kia anh ấy tổn thương cậu đó chứ?" Tô Thiên Bội thở dài nói, "Nói thật nhé, tớ nhìn anh ấy bây giờ khúm núm như vậy, đều có chút đồng tình với anh ấy rồi." 

"Tô Thiên Bội, cậu không phải chứ?" Du Giai Ý đau lòng đến cực điểm, bạn tốt của mình thế mà lại nói đồng tình với Phó Quân Hạo, cô tức tối lên án, "Cậu đều không biết anh ta đáng ghét đến mức nào đâu!" 

Tô Thiên Bội vội vàng sửa miệng: "Không phải không phải, mình chỉ có một chút xíu đồng tình với anh ta mà thôi, so sánh với sự thương tổn mà anh ta gây ra cho cậu trước kia, bây giờ cậu không đếm xỉa đến anh ta chút xíu đó thì tính là gì?" 

Du Giai Ý lúc này mới cảm thấy nguôi giận một chút. 

Sau khi kết thúc cuộc gọi với Tô Thiên Bội, điện thoại lại nhận được tin nhắn của Chu Bảo Khiết gửi tới: "Cổ của tổng giám đốc Phó, là cô cào phải không?" 

"Lúc đi họp mọi người hỏi anh ấy có phải bị mèo cào không, lần trước anh ấy không phải bị Tiểu Tiểu cào lên mu bàn tay sao?" 

"Kết quả anh ấy nói, là bị phụ nữ cào" 

eyJpdiI6ImRzemZkYmJ1a0NOV0I5N25QTFNFUmc9PSIsInZhbHVlIjoiT05CSkxJR2RwNzJqT2xzZFNqcXhWWU5nUHNxM0ljQ1QyYkZvaUFpY1FTTlNNd1J1RlFqYVRPSXJGTTc1VDVXREg4MVEwY0lTQUJvQ090TGIzaTFGbW13VnprYVJYTFdKeE82b0JWSSswTVNWRGJubW5VcU1kVDk3eXoycmVHZTB3Q3BkXC8rQnpQWkpJV094XC8xK2Vwd2RjTU5uTTY1YjVsc2NUbkFnanRQTjBwRSthVGI5cXVnUlNOemNzNVBFWElwa25GeU1iWURCMTZoQlhFQ3VVQ0ZrUmZkVWtJMDlyVE5nZ2FYRkVnSVpyMTB5bENrUnU3OHJDSm8wNkUxb1wvSDJLYkpcL0RXWk1kN1FqTlU4STJxU2xieTQzRFZxR3g5QmpPcWVPU3NlRm1yYUJOYTRGeUx0UFN3dmJJTTAyQVpuTjh4YXN6d1Zob3J5dlZLa2kwVmhmSlU3MTZuXC9kdXp3SjZjZjF5bFZOSjIxa3AxRjQ4ZkJVT3d2aFY4RzBodFlOQlVrY0lBRFwvM1lOdm9pVkxua2ZSTmZMZGVQSWw4YWttdzVpVDVMQ1wvU0F1Vm5WWTdsMysyb2lmUGJzcW5FTGhyOXZVUGU4cFRhSVwvUEFNWkFMcVcyZTNSaDVObFY4K3Fhdm1HZ3BTZWNabkdoT25LaUJteVBPc0lNRnc3RFV6REVINWtUUkNRZUllQ3h3NkdiT0Zrc0Naa2lzc0J6UEoxYVRGenA2cEJ2K0l6Z21ndE40T0QzSFVsXC9DRkpKXC9LbCIsIm1hYyI6ImMxNDM1MTE5ZjhkZWNkMzQ2NmY1MjhmODBhMzZhM2YzNTc2ZmJmZWQ4YjRkNmE1N2QxOGY4ZTk3ZTUyYjUyZTIifQ==
eyJpdiI6IjFoYmtCSU1kWEtHVmxVMlVvUE1cL1Z3PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImlSYlNvMTNCSUlsT01uSVFFdUJZNjlFcytxazVpeWtyUWpJQ2UxcWJ4bG9LdWJCSUtFWDFtSUF3a0ZPaTRlMWJDRVA0TXhPSHV2Y0gxS3praExpUVpFVWNUY0ZFNWZxblVXUU12S0cwY2NsZFVvTElrb2o0NzJ6NjFySFdBZ242IiwibWFjIjoiMjQzZmFhOGZjMDhkMTM5MTk1MjQ2OTQ3OTEzZWE4MjA1ZmI0NTkxMTQyOGNiMWZmZGUzMDEzNjczMDkzYmI3YiJ9

Anh có cần không biết xấu hổ như vậy hay không?

Ads
';
Advertisement
x