"Được." Cho dù Du Giai Ý không nói như vậy, Chung Bảo Nam cũng sẽ đưa cô về nhà, cho nên anh ta dịu dàng nhận lời, sau đó ôm vai Du Giai Ý vượt qua Phó Quân Hạo mà đi.
Phó Quân Hạo trợn mắt nhìn bóng lưng rời đi của hai người nọ, hung hăng cắn cắn răng, nhưng vẫn cất bước đi theo.
Du Giai Ý một đường này như đi trên băng mỏng, tuy Chung Bảo Nam đi cùng cô ở đằng trước, nhưng phía sau có một ôn thần Phó Quân Hạo đi theo, anh ta vẫn là tim gan
run sợ.
Không dễ gì mới đến cổng nhà cô, cô vội vàng nói lời cảm ơn với Chung Bảo Nam xong liền mau chóng chạy về nhà.
Bên ngoài, Chung Bảo Nam tâm tình vui vẻ nói lời tạm biệt với Phó Quân Hạo sắc mặt khó coi: "Tổng giám đốc Phó, chúc ngủ ngon"
Chung Bảo Nam nói xong liền phóng khoáng rời đi, thân là một người muốn bảo vệ Du Giai Ý, một chuyến tối nay, anh ta đã viên mãn kết thúc con đường hộ hoa của mình.
Phó Quân Hạo nâng mắt nhìn về phía phòng ngủ tầng hai đã bật đèn của Du Giai Ý, đáy mắt tối xuống, quay người đi về nhà.
Du Giai Ý sau khi về nhà liền trực tiếp vào phòng tắm đi tắm, đứng dưới dòng nước ấm cô hồi tưởng lại một lần rồi lại một lần chuyện đã xảy ra tối nay, hết thảy, đều như một giấc mộng.
Trước kia, cô cũng từng mơ qua rất nhiều giấc mộng đẹp vô số lần.
Cô ở trong mơ, có gia đình ấm áp hài hoà của thuở ban đầu, có cha mẹ thương cô yêu cô, có lẽ còn sẽ có một người anh chị em.
Cô ở trong mơ, cũng có một gia đình ấm áp ngọt ngào với người đàn ông cô yêu, có lẽ bọn họ còn sẽ có vài đứa con.
Nhưng mơ rốt cuộc vẫn chỉ là mơ, sau khi tỉnh lại vẫn là một khoảng trống không như cũ.
Nhưng hết thảy của hôm nay, là thật sự có tồn tại.
Ngày mai tỉnh lại, cô vẫn là con gái của Diệp Văn như cũ.
Cô nghĩ rồi lại nghĩ liền hạnh phúc tới chảy nước mắt, về sau cô dứt khoát khóc ra thành tiếng luôn, bởi vì dường như chỉ có như vậy mới mạnh mẽ phát tiết được tâm trạng vui mừng sung sướng của cô.
Lúc trước khi ở trước mặt Diệp Văn và Phó Quân Hạo, cô ngại không dám mặc sức mà khóc.
Lúc này đây đã về đến nhà mình, cô rốt cuộc cũng coi như có thể phát tiết một lần rồi.
Thế mà, cô mới khóc chưa được bao lâu, bên ngoài phòng tắm đột nhiên truyền tới tiếng hỏi đầy quan tâm của đàn ông: "Du Giai Ý? Xảy ra chuyện gì thế?"
Du Giai Ý bị doạ tới thoắt cái quên cả khóc, còn chưa kịp phản ứng lại thì thấy cửa phòng tắm đã đột ngột bị người đẩy mở, Phó Quân Hạo thần sắc căng thẳng xông vào.
Du Giai Ý cả người ngây ngốc luôn.
Cô không biết Phó Quân Hạo sao lại xuất hiện ở nhà cô, cô cũng không ngờ Phó Quân Hạo sẽ xông vào phòng tắm của cô.
Vẫn là ánh mắt càng lúc càng u ám của Phó Quân Hạo nhìn chằm chằm cô mới khiến cô hồi thần lại, cô rũ mắt nhìn bản thân mình một cái, thoắt cái lúng túng che chắn bản thân kêu ré lên thành tiếng.
Cô bị Phó Quân Hạo nhìn thấy hết trơn rồi!
Phó Quân Hạo hít sâu một hơi, xua đi những hình ảnh tuyết trắng trong đầu, sau đó tiến lên tắt vòi hoa sen giúp cô.
Lại cầm lấy khăn tắm bên cạnh bọc cô lại, biểu cảm rất tự nhiên giải thích: "Em tắm cả nửa ngày còn không ra, anh lại nghe thấy em khóc ở bên trong, cho nên liền xông vào" Du Giai Ý tóm chặt khăn tắm tức đến dậm chân, đỏ mắt hét lên với Phó Quân Hạo: "Anh làm sao vào được?"
Phó Quân Hạo xoắn xuýt mất một lúc, vẫn là nói thật: "Trèo tường"
Ban công của anh và ban công của cô cách nhau rất gần, anh nhẹ nhàng liền trèo được qua.
Vốn dĩ muốn đợi cô tắm xong đi ra cùng cô nói chuyện, không ngờ đợi cả nửa ngày cô vẫn chưa ra, anh thậm chí thấp thoáng nghe thấy tiếng khóc, trong lúc lo lắng anh chỉ đành đạp cửa xông vào.
Du Giai Ý bị lời anh nói làm cho tức đến đỏ vành mắt: "Phó Quân Hạo, anh khốn kiếp! Không biết xấu hổ!"
Du Giai Ý phẫn nộ tới mức muốn giơ tay đi đánh anh, kết quả vừa giơ tay lên lại nhớ ra hoàn cảnh của bản thân hiện giờ là chỉ bọc khăn tắm, chỉ đành mau chóng thu tay của mình lại.
"Anh cút ra ngoài cho tôi!" Cô khóc lóc đuổi người.
Phó Quân Hạo nhất thời cũng nóng nảy sốt ruột, không biết nên dỗ dành cô thế nào chỉ đành nói: "Lại không phải chưa từng nhìn qua, đừng khóc nữa"
Anh không nói lời này thì còn tốt, anh vừa nói ra lời này Du Giai Ý càng khóc hung.
Phó Quân Hạo chỉ đành nhanh chóng ra khỏi phòng tắm, còn cho rằng mình tạm thời rời khỏi tầm mắt của cô, cô liền có thể bình tĩnh lại, ai ngờ tiếng khóc của Du Giai Ý trong phòng tắm lại không hề ngừng lại chút nào.
Du Giai Ý thật sự tức muốn chết mất, Phó Quân Hạo vô sỉ quá mức, thế mà lại nhảy tường chạy tới trong nhà cô, nếu cô báo cảnh sát, anh chính là tự ý đột nhập nhà dân!
Còn may lúc này điện thoại của Du Giai Ý lại đổ chuông, anh nhìn qua một cái là Diệp Văn gọi đến, mau chóng đem điện thoại đưa vào qua khe cửa phòng tắm: "Điện thoại của ba em gọi tới"
Phó Quân Hạo khỏi nói là biết ơn Diệp Văn đến chừng nào, cuộc điện thoại này của Diệp Văn đã sâu sắc giải cứu anh từ trong nước sôi lửa bỏng.
Du Giai Ý bị câu "Ba em" của Phó Quân Hạo nói tới lồng ngực mạnh mẽ nảy lên một cái, đúng nha, đó là ba cô.
Trước kia, khi Diệp Văn nhận cô làm con gái nuôi, còn rất săn sóc kêu cô cứ xưng hô với ông ấy là chú Diệp là được rồi, bây giờ nghĩ lại, ông lúc đó đã biết thân phận của cô rồi, trong lòng nhất định rất khao khát cô có thể gọi ông ấy một tiếng ba đi.
Nghĩ tới đây, Du Giai Ý mau chóng gạt đi nước mắt trên mặt, cố gắng bình ổn cảm xúc một chút, nhận cuộc gọi.
Sau khi nhận cuộc gọi trước tiên cô gọi một tiếng: "Ba.."
Diệp Văn làm nhiều việc vì cô như vậy, nay bọn họ đã xác nhận thân phận, cô nên chủ động một lần, chủ động cho Diệp Văn một niềm vui bất ngờ.
Quả nhiên, Diệp Văn ở đầu kia điện thoại thoắt cái liền nước mắt tràn mi.
Ông nghẹn ngạo nói trong điện thoại: "Con, con vừa gọi ta là gì?"
Diệp Văn cho rằng mình nghe nhầm rồi, cho nên rất không dám tin mà hỏi lại một lần nữa.
Du Giai Ý cũng có chút nghẹn ngào, còn bắt đầu vui mừng gọi thêm một tiếng: "Ba"
Diệp Văn cảm động nói không nên lời, chỉ không ngừng ở đầu kia điện thoại đáp: "Ừ, ừ...
Du Giai Ý bình tĩnh lại trước, cô bọc khăn tắm rồi hỏi Diệp Văn: "Ba tìm con có việc gì không?"
Diệp Văn vội nói: "Không có, chỉ là muốn nói chuyện với con"
Du Giai Ý nhìn dáng vẻ của mình lúc này trong gương trong phòng tắm một cái, chỉ đành nói: "Vậy ba đợi con một lát, con vừa tắm xong còn chưa sấy tóc, lát nữa con gọi lại"
Một giây trước cô còn mắc trong hoàn cảnh gà bay chó nhảy do bị Phó Quân Hạo xông vào phòng tắm, chỉ quấn lên khăn tắm còn chưa lau tóc, thực sự không thích hợp nói chuyện với Diệp Văn.
"Vậy con mau sấy đi, đừng để bị cảm" Diệp Văn dặn dò như vậy.
Sau khi cúp điện thoại xong Du Giai Ý mau chóng lau khô người lại sấy khô tóc, đương nhiên trong lúc đó cô cũng nghĩ lại một màn Phó Quân Hạo xông vào vừa nãy, nếu như có thể, cô thực muốn ra tay đánh người.
Anh tốt nhất là đừng có trêu chọc đến cô nữa, bằng không cô thật sự sẽ ra tay đánh người.
Sau khi thu thập bản thân xong Du Giai Ý mặc vào quần áo ở nhà, vừa ra khỏi phòng tắm liền nhìn thấy Phó Quân Hạo đang nằm chình ình trên giường của cô, Du Giai Ý đột
nhiên cơn tức không đánh mà lên.
Cô tóm lấy một con thú bông ở bên cạnh, hung hăng ném về phía cái người mặt dày vô sỉ ở trên giường: "Anh sao còn chưa đi!"
Anh thế mà còn dám tiếp tục ở lại nhà cô, còn nằm trên giường của cô, có phải thật muốn ăn đòn không.
Phó Quân Hạo nghiêng đầu một cái tránh được đòn công kích bằng thú bông, sau đó ngồi dậy đứng đắn nói: "Anh muốn nói chuyện với em"
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất