Thực ra, Chung Bảo Nam đã muốn nói điều này từ lâu.
Tuy ban đầu anh nhờ Du Giai Ý làm bạn gái trên danh nghĩa của mình với lý do để mẹ anh an lòng, nhưng anh ta có suy nghĩ khác.
Anh ta thích Du Giai Ý và rất muốn có được Du Giai Ý.
Nhưng anh ta biết rõ Du Giai Ý không thích mình, thời gian qua viện cớ lừa dối Du Giai Ý, anh ta luôn cảm thấy rất áy náy.
Bây giờ cô còn có Diệp Văn làm chỗ dựa vững chắc, Chung Bảo Nam cảm thấy bản thân không nên trói buộc cô nữa.
Du Giai Ý có chút lo lắng: "Nhưng dì ấy thì sao?"
Chung Bảo Nam mỉm cười đáp: "Không sao đâu, chỉ cần chúng ta không nói cho bà ấy biết, bà ấy sẽ luôn cho rằng chúng ta vẫn hòa hợp" Chung Bảo Nam đã nói như vậy, Du Giai Ý chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Đối với cô, có thể giúp Chung Bảo Nam có thể coi như báo đáp lòng tốt của Chung Bảo Nam đối với cô.
Sau này, Chung Bảo Nam sẽ tiếp tục là một ông chủ tốt và một người bạn tốt trong trái tim cô.
Chung Bảo Nam nói một cách trìu mến: "Vậy... Chúng ta có thể ôm một cái nhé?"
Du Giai Ý gật đầu, cô không nghĩ một cái ôm là có vấn đề gì.
Theo cô, đây có thể coi là một cái ôm tạm biệt, cách này rất thích hợp để khôi phục lại tình bạn trong sáng giữa cô và Chung Bảo Nam.
Chung Bảo Nam dang rộng vòng tay, Du Giai Ý bước tới, hai người chầm chậm ôm nhau.
Chung Bảo Nam khi ôm cô có chút không kìm chế được cảm xúc: "Du Giai Ý, nếu có thể, tôi thật muốn ôm em vào lòng mãi mãi như thế này."
"Em biết mà, tôi thích em, rất thích rất thích em
Chung Bảo Nam không biết bản thân mình bị sao, vừa nói chấm dứt hẹn hò trên danh nghĩa, anh ta lại không kìm được mà thổ lộ tình cảm với cô.
Nghe có vẻ rất mâu thuẫn, nhưng nó cũng đại diện cho nỗi dằn vặt cùng trong lòng anh ta.
Anh ta muốn có được cô, nhưng lại không muốn làm cô buồn.
Ngay tại Du Giai Ý không biết nên nói gì, sau lưng hai người đột nhiên truyền đến một thanh âm lạnh lùng: "Buông cô ấy ra!"
Du Giai Ý sững người, đó là giọng nói của Phó Quân Hạo.
Đang định vùng thoát khỏi vòng tay Chung Bảo Nam, lại nghe thấy Chung Bảo Nam nói bên tai: "Đừng vội nói với cậu ta chúng ta không có gì, phải khiến cậu ta sốt sắng vì em, khiến cậu ta nếm trải sự dày vò trong tình yêu"
Chỉ có thế mới xứng đáng với những đắng cay mà Du Giai Ý đã phải chịu đựng trong tình yêu trong những năm tháng đó.
Chung Bảo Nam nói xong liền buông cô ra, nhưng lại khoác nhẹ tay lên vai cô, quay lại và nhìn Phó Quân Hạo với vẻ mặt u ám.
Phó Quân Hạo đưa Du Giai Ý về sau đó trở về nhà, bật đèn lên mà vẫn thấy gian phòng lạnh lẽo trống trải.
Anh lập tức hối hận vì không cùng cô đến nhà Tô Thiên Bội ăn cơm, ở nhà một mình có cảm giác rất cô độc.
Sau khi tắm xong, Dịch Thần Hạo lại nhắn trong nhóm zalo: "Lão Phó, Du Giai Ý là con gái của Diệp Văn thật sao?"
Dịch Thần Hạo cũng gửi thêm icon ngạc nhiên, có thể thấy rằng sự việc này cũng khiến họ bị sốc rất nhiều.
Phó Quân Hạo nhặt điện thoại ném dưới sô pha lên nhắn một chữ: "Ừ"
Dịch Thần Hạo im lặng một lúc, rồi lại nhắn: "Lúc trước cậu không thèm liếc cô ấy, bây giờ lại thành ra không với tới nổi à?"
Dù Dịch Thần Hạo đặt dấu chấm hỏi ở cuối nhưng anh ta vẫn không giấu được sự hả hê và thương cảm cho Phó Quân Hạo.
Phó Quân Hạo rất cay, nhưng anh phải thừa nhận rằng Dịch Thần Hạo nói sự thật.
Ai mà ngờ được người đã kết hôn mấy chục năm không có con như Diệp Văn, lại là ba ruột của Du Giai Ý, ai mà ngờ người con gái bị cả nhà anh con thường lại dà một đại thiên kim tiểu thư.
Nhìn chiếc vòng ngọc bích mà bà nội tặng cho cô có thể thấy nhà họ Diệp coi trọng đứa con mới tìm lại được như thế nào.
Tuy rằng những thứ vật chất đó anh cũng có thể cho cô, nhưng danh tiếng nhà họ Diệp đã có mấy chục năm, nhà họ Phó vẫn có phần không bì nổi, không biết mẹ anh bây giờ cảm thấy thế nào.
Giang Thượng Minh, người ngàn năm không chịu lên tiếng bỗng gửi một tin nhắm hiếm hoi: "Lão Phó, đừng theo đuổi nữa, anh em giới thiệu cho cậu một người phụ nữ, cam đoan với cậu về độ dịu dàng hiểu chuyện."
Hứa Vĩnh Bảo cũng hùa theo: "Các nữ bác sĩ thật ra cũng không tệ, mỗi người đều học rộng hiểu sâu"
Phó Quân Hạo phát cáu: "Ý các cậu là gì? Tôi không xứng với cô ấy phải không?"
Dịch Thần Hạo đáp: "Không phải nói cậu không xứng, cậu cũng có gia tài bạc tỷ, làm gì có chuyện cậu không xứng. Anh em tôi chỉ thấy con đường phía trước của cậu rất khó đi."
Giang Thượng Minh tiếp: "Mặc dù bây giờ tôi chưa có con, nhưng tôi đặt mình vào vị trí của ông ấy mà nghĩ. Nếu tôi có một đứa con gái cưng, đừng nói đến việc nó bị một người đàn ông làm tổn thương, ngay cả khi biết nó đang hẹn hò, trái tim tôi cũng đủ tan nát rồi.”
"Nếu nó bị người đàn ông đó làm tổn thương một lần nữa, tôi sẽ vác dao ra chém hắn ta."
Giang Thượng Minh vì quá nhập tâm mà cũng thấy bực theo.
Nhập tâm vào việc giả sử con gái mình bị một gã đàn ông làm tổn thương, anh ta cũng suy sụp theo.
Dịch Thần Hạo nói: "Diệp Văn đã nhiều năm không có con cái, bây giờ cuối cùng có một đứa con gái bảo bối, chẳng phải sẽ cưng như trứng mỏng sao? Anh muốn tán cô ấy
còn khó hơn Đường Tăng đi Tây Thiên thỉnh kinh"
Hứa Vĩnh Bảo đáp: "Cho nên, ba người chúng tôi khuyên cậu từ bỏ, kẻo khổ."
Phó Quân Hạo bực bội: "Mấy người lượn hết đi"
Nhóm người này nói là vì lợi ích của anh, nhưng thực ra họ đang xem trò đùa của anh mà hả hê.
Không muốn nói thêm lời nào với họ nữa, anh đứng dậy, mặc quần áo đi ra ngoài.
Đi quanh quẩn thế nào mà lại đến gần nhà Tô Thiên Bội, anh đã nói rõ sẽ không đi ăn cơm, bây giờ đi vào thì ngại quá, chỉ có thể buồn chán đi dạo bên ngoài.
Đi được một lúc mới thấy Chung Bảo Nam và Du Giai Ý rời khỏi nhà Tô Thiên Bội, đi được vài bước, họ đứng đó và bắt đầu nói chuyện, không biết thế nào mà lại ôm lấy nhau như thế.
Phó Quân Hạo mặt biến sắc, kịp suy nghĩ gì đã lên tiếng ngăn cản bọn họ.
Ban sáng anh còn dám chắc Du Giai Ý không yêu Chung Bảo Nam, cô sẽ dứt khoát từ chối sự thân mật của Chung Bảo Nam, không ngờ rằng buổi tối nhìn thấy Du Giai Ý đi cùng Chung Bảo Nam, để anh ta ôm ấp.
Trái tim anh như rơi vào hầm băng, lạnh lẽo vô cùng.
Chung Bảo Nam khoác vai Du Giai Ý, nhìn Phó Quân Hạo cười mỉa mai: "Tổng giám đốc Phó, tại sao cậu lại ở đây?"
Phó Quân Hạo không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Du Giai Ý với đôi mắt rực lửa.
Du Giai Ý ngoảnh mặt đi và từ chối ánh nhìn của anh, Chung Bảo Nam nói: "Tôi và Du Giai Ý đã ăn xong, tôi đang định đưa cô ấy về nhà. Nếu không còn việc gì nữa, chúng tôi đi trước."
Chung Bảo Nam nói xong, liền khoác tay Du Giai Ý và định rời đi, Phó Quân Hạo tiến lên chặn bước hai người, lạnh giọng nói: "Tổng giám đốc Chung hình như không tiện
đường, tôi về cùng cô ấy là được rồi"
Chung Bảo Nam cũng không muốn lùi bước, hai người cứ như vậy mà đối đầu với nhau.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất