Du Giai Ý bị câu này của Tô Thiên Bội chọc cười, cả tối nay cô cảm xúc lẫn lộn, chốc chốc lại rơi nước mắt, nhưng Tô Thiên Bội chỉ cần nói một câu thôi là khiến cô vui lên rất nhiều.
Tô Thiên Bội là quả vui vẻ của cô.
Nhìn thấy cô bật cười thành tiếng, Phó Quân Hạo càng chua chát, trong lòng phiền não vô tận.
Tô Thiên Bội có thể khiến cô nín khóc bật cười, nhưng anh không có khả năng đó, anh sẽ chỉ khiến cô đau khổ và uất ức mà thôi.
Sau đó còn có Diệp Văn bảo vệ cô, sự tồn tại của anh không còn giá trị gì.
Du Giai Ý hoàn toàn không để ý đến cảm xúc của Phó Quân Hạo, cô mỉm cười dịu dàng và nói với Tô Thiên Bội; "Tớ nhất định sẽ che chở cho cậu, nhưng cậu có chắc là cậu cần sự che chở của tớ không?"
Người có tính cách như Tô Thiên Bội cần người khác che chở sao?
Từng là chị đại thời trung học, giờ là chuyên gia giám định trà xanh trong làng giải trí, từ thời đi học tới giờ đều là Tô Thiên Bội che chở cho cô.
Tô Thiên Bội cười khúc khích trong điện thoại: "Chúng ta che chở lẫn nhau đi"
Tô Thiên Bội lại hỏi: "Đúng rồi, cậu đang ở đâu thế?"
Du Giai Ý liếc nhìn ra ngoài cửa kính và nói vị trí của mình: "Khoảng mười phút nữa là tôi về tới nhà"
Lúc này Du Giai Ý vô cùng biết ơn sự chu đáo của Diệp Văn, nhà ông sắp xếp cho cô ở cùng khu với Tô Thiên Bội nên rất tiện để họ gặp nhau bất cứ lúc nào.
Họ có thể gặp nhau ôm nhau an ủi khi buồn, cùng nhau uống rượu chúc mừng khi vui.
Tô Thiên Bội vui vẻ nói: "Thật tuyệt, đồ ăn mà tớ gọi sắp đến rồi, chúng ta có thể uống vài ly chúc mừng"
Du Giai Ý tâm trạng rất tốt nên vui vẻ đồng ý: "OK"
Tô Thiên Bội lại thêm một câu: "Đúng rồi, tổng giám đốc Chung cũng đang ở đây, anh ta xem tin tức xong lo cho cậu, nên cứ đòi qua chỗ tớ bằng được, cùng tớ chờ cậu xử lý xong những chuyện này"
"Ừ" Du Giai Ý đáp.
Tô Thiên Bội lại hỏi: "À... không phải Phó Quân Hạo đưa cậu về sao? Anh ta có đến không?"
"Để tớ hỏi anh ấy" Du Giai Ý đáp, rồi quay sang Phó Quân Hạo đang lái xe bên cạnh: "Tô Thiên Bội nói lát nữa qua chỗ cô ấy ăn cơm, anh có muốn đi không?"
Phó Quân Hạo giọng khàn khàn đáp: "Không đi."
Nếu là trước đây, anh nhất định sẽ lập tức đồng ý đến đó, một khắc cũng không rời khỏi cô, đặc biệt là khi Chung Bảo Nam cũng đang ở đó, anh sẽ không vắng mặt.
Nhưng vào lúc này, anh vô cùng chán nản và cảm thấy mình thật vô dụng.
Lần đầu tiên trong đời, anh cảm thấy tự ti.
Du Giai Ý liếc anh một cái, quay đầu khế giọng nói với Tô Thiên Bội: "Anh ấy không đi, lát nữa tớ sang một mình"
"Anh ta không đến sao?" Tô Thiên Bội nghe mà rất kinh ngạc, "Đây không phải phong cách của anh ta mà nhỉ?"
Không phải Phó Quân Hạo gần đây đang theo đuổi Du Giai Ý rất quyết liệt sao? Ngay cả khi Du Giai Ý đến Hải Bắc, anh cũng có thể lái xe cả đêm để sang cùng, tại sao mời ăn bữa tối chúc mừng cùng Du Giai Ý, nhưng anh lại tránh né thế nhỉ.
Người ta nói lòng dạ đàn bà như mò kim đáy biến, nhưng lòng dạ của Phó Quân Hạo cũng thật khó dò.
"Thôi nhé, lát gặp mặt chúng ta nói sau" Du Giai Ý không muốn Tô Thiên Bội tiếp tục nói về Phó Quân Hạo, vì vậy cô nhanh chóng cúp điện thoại.
Xe chạy thêm một lúc, Du Giai Ý bắt đầu cảm thấy Phó Quân Hạo bên cạnh đang rất chán nản.
Nhưng suy đi tính lại, cô vẫn không mở miệng hỏi anh có chuyện gì, tâm trạng anh có tốt hay không có liên quan gì đến cô?
Hai người cứ im lặng như vậy cho đến khi trở về khu phố, Phó Quân Hạo đưa Du Giai Ý đến biệt thự của Tô Thiên Bội. Du Giai Ý cảm ơn anh và xuống xe.
Cô vừa xuống xe, Phó Quân Hạo đã nhấn ga và lái đi.
Tô Thiên Bội ra mở cửa cho Du Giai Ý, nhân tiện liếc nhìn đuôi xe của Phó Quân Hạo, khó hiểu hỏi: "Hai người cãi nhau à?"
"Đâu có" Du Giai Ý tỏ ra bối rối.
Tô Thiên Bội khó hiểu: "Vậy tại sao anh ta không cùng ăn cơm?"
"Tớ không biết." Du Giai Ý trả lời khi bước vào nhà của Tô Thiên Bội.
Tô Thiên Bội đóng cửa lại, thì thào: "Không phải anh ta muốn bám lấy cậu hai bốn trên hai bốn sao?"
Du Giai Ý bất lực ngoái đầu nhìn Tô Thiên Bội: "Đừng nhắc tới anh ấy nữa, khó khăn lắm tớ mới có lúc được yên tĩnh"
Lúc này Chung Bảo Nam đi ra khỏi bếp, Tô Thiên Bội đã kịp thời dừng chủ đề này.
Thấy Du Giai Ý đã đến, Chung Bảo Nam nhìn thật sâu vào khuôn mặt cô, sau đó nói lời chúc chân thành: "Chúc mừng em đã tìm được ba ruột của mình"
Du Giai Ý mỉm cười thật tươi: "Cám ơn"
Tô Thiên Bội ở bên cạnh cảm động nói: "Đây thực sự là một niềm vui lớn, không ngờ nhờ cuốn sách mới của thầy Diệp mà cậu tìm được ba ruột của mình." Du Giai Ý khẽ gật đầu: "Cho nên, bây giờ trong lòng tớ rất cảm kích, những chuyện không vui từ nhỏ đến giờ, tớ đều có thể buông bỏ hết"
"Có một câu nói rất hay, ông trời để dành những gì tốt nhất đến sau cùng, tớ tin rằng sau bao nhiêu gian nan vất vả, sẽ chỉ còn hạnh phúc mà thôi"
Nghe Du Giai Ý nói mà Tô Thiên Bội đỏ hoe mắt, cô ấy bước tới và ôm cô, sau đó nức nở nói: "Đúng vậy, cậu nhất định sẽ thật hạnh phúc sau bao ngày tháng khó khăn vất vả
kia."
"Tớ biết mà, cậu tốt như thế, ông trời nhất định sẽ không bạc đãi cậu đâu" Tô Thiên Bội và Du Giai Ý đã biết nhau từ thời đi học, Tô Thiên Bội là người chứng kiến bao đẳng cay tủi hờn của Du Giai Ý trong suốt những năm qua.
Bây giờ Du Giai Ý đã tìm thấy cha ruột của mình, Tô Thiên Bội rất vui cho cô.
Chung Bảo Nam nhắc nhở hai người đang ôm nhau: "Rượu đã xong, chúng ta đi uống được rồi đấy"
Tô Thiên Bội lúc này mới buông Du Giai Ý ra, nắm tay Du Giai Ý đi tới bàn ăn, ba người cùng nhau nâng ly, ăn uống vui vẻ.
Trong khi ăn, Du Giai Ý kể cho Chung Bảo Nam và Tô Thiên Bội nghe về quá khứ giữa Diệp Văn và mẹ ruột của cô, cũng như cách Diệp Văn xác định danh tính của cô. Tô Thiên Bội cảm thấy như đang xem một bộ phim truyền hình.
Sau khi nghe Du Giai Ý kể, Chung Bảo Nam mới an tâm trở lại.
Sau khi ăn uống xong, Tô Thiên Bội uống say vì quá vui vẻ, cô ấy nhờ Chung Bảo Nam đưa Du Giai Ý về, rồi lên lầu ngủ trước.
Du Giai Ý và Chung Bảo Nam rời khỏi nhà Tô Thiên Bội, hai người vừa đi vừa trò chuyện.
Chung Bảo Nam khẽ nói: "Mẹ tôi cũng biết chuyện này, bà ấy còn gọi điện cho tôi hon han sự tình"
Du Giai Ý vội đáp: "Dì ấy có bị ngạc nhiên không?"
Đừng nói là người ngoài, ngay cả bản thân cô khi biết mình là con gái ruột của Diệp Văn còn mãi không định thần lại được.
"Ừ" Chung Bảo Nam dừng lại một chút, nhìn cô cười nói: "Bà ấy còn nói với tôi rằng con trèo cao không nổi đâu"
Du Giai Ý vội vàng nói: "Làm sao có thể? Lát tôi gọi điện thoại cho dì ấy.."
Cô còn chưa nói xong đã bị Chung Bảo Nam cắt ngang.
Chung Bảo Nam nhìn cô và nói một cách nghiêm túc: "Du Giai Ý, chúng ta hãy kết thúc mối quan hệ này đi"
"Tôi chỉ nghĩ rằng không nên dùng cái cớ này để bám lấy em" Giọng điệu và vẻ mặt của Chung Bảo Nam rất nghiêm túc, anh ta không hề có ý đùa giỡn chút nào.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất