Sẵn sàng xuống lầu đối mặt, Diệp Văn đứng dậy vào phòng thay đồ.
Du Giai Ý cũng vào phòng tắm để rửa mặt và chỉnh trang lại diện mạo của mình, hôm nay cô chỉ định cùng Diệp Văn đi thăm mộ mẹ nên không trang điểm.
May mà cô mang theo một vài thứ đơn giản, chẳng hạn như son môi, bút kẻ mày, Du Giai Ý đang định trang điểm sơ qua, thì Phó Quân Hạo đột nhiên đẩy cửa phòng tắm xông vào, khiến Du Giai Ý giật mình.
Anh đừng bất lịch sự như thế chứ, thậm chí không gõ cửa.
May là cô chỉ trang điểm thôi, nếu không thì xấu hổ biết bao.
Cô dừng tô son, rồi quay sang anh hỏi: "Có chuyện gì không?"
Phó Quân Hạo nhìn chằm chằm vào khuôn mặt sáng như sứ của cô, cảm thấy vô cùng khó để chạm tới.
Cô gái từng trước mặt anh luôn e thẹn và hoảng sợ, đến nhìn anh cũng nơm nớp, giống như một con vịt con xấu xí, giờ đã biến thành một con thiên nga trắng thanh nhã và xinh đẹp, anh muốn bắt lấy cô, nhưng dường như không thể chạm tới. Cảm giác này không dễ chịu chút nào.
Anh mím môi không nói, một lúc sau, anh đột nhiên tiến lên một bước, dang tay ôm cô vào lòng, ôm cô chặt đến mức Du Giai Ý cảm thấy thắt lưng sắp bị anh bóp nghẹt.
Cô vùng vẫy: "Anh làm gì vậy?"
Phó Quân Hạo ôm cô thật chặt, vùi đầu vào hõm vai cô nói một cách nghiêm túc: "Du Giai Ý, anh sẽ luôn đứng sau em, bảo vệ em và ủng hộ em.
Anh luôn cho rằng mình là chỗ dựa vững chắc nhất phía sau cô, nhưng bây giờ đột nhiên xuất hiện một Diệp Văn, một hậu thuẫn kiên cố hơn nhiều, còn là ba ruột của cô, Phó Quân Hạo cảm thấy vô cùng khủng hoảng.
Anh sợ rằng cô sẽ không cần anh nữa.
Du Giai Ý cảm thấy những lời của Phó Quân Hạo thực sự khó hiểu, dường như cô không cần cái gọi là sự bảo vệ của anh.
Anh ôm cô quá chặt, Diệp Văn thay xong quần áo và có thể đi ra bất cứ lúc nào, bắt gặp hai người ôm ôm ấp ấp ở đây thì còn ra thể thống gì?
Du Giai Ý không còn cách nào khác đành phải ngẩng khuôn mặt ngọt ngào trong lòng anh lên tiếng phản đối: "Mau buông tôi ra, tôi cần trang điểm"
Phó Quân Hạo trả lời một cách tự nhiên: "Thế này cũng rất đẹp rồi."
Lần này anh không nói lời ngọt ngào, anh nói thẳng lời từ tận đáy lòng.
Làn da cô trắng mịn, nhìn ở khoảng cách gần tính tế không chút tỳ vết như gốm trắng.
Làn da ấy kết hợp với đường nét tươi tắn dịu dàng khuôn mặt cô luôn mang đến cho người ta cảm giác như lưu luyến khiến người ta không thể rời mắt.
Du Giai Ý bực bội đẩy mạnh anh ra: "Phó Quân Hạo, anh đủ rồi đấy!"
"Đừng suốt ngày nói mấy lời kỳ quặc khiến người ta khó xử như vậy nữa!" Còn nhớ anh ta trong bữa tiệc ngày hôm đó còn nói ngắm cô mãi không biết chán khiến Du Giai Ý ngại kinh khủng khiếp.
Phó Quân Hạo hai tay ôm eo cô, mắt dán chặt trên người cô trầm giọng: "Kỳ quặc chỗ nào? Khó xử chỗ nào?"
Du Giai Ý đáp: "Không phải trước đây anh rất ghét tôi sao? Bây giờ lại suốt ngày khen tôi xinh, không biết ngượng sao?"
Phó Quân Hạo nói rành rột từ chữ để thanh minh: "Anh thừa nhận rằng anh đã từng có thái độ không tốt với em, nhưng anh nói em không xinh lúc nào?"
Du Giai Ý há hốc miệng, không thốt lên lời.
Dường như anh chưa từng nói cô không đẹp, anh chỉ đối xử lạnh nhạt với cô.
"Em nghĩ người như Phó Quân Hạo tôi là người dễ chung đụng sao? Nếu không phải vì khuôn mặt của em... " Phó Quân Hạo nói đến đây liền nghiến răng nghiến lợi, "Nếu
không phải vì khuôn mặt xinh đẹp này của em, em nghĩ anh sẽ chấp nhận kết hôn với em sao?
Du Giai Ý. "...
Anh đã thẳng thắn thừa nhận rằng ban đầu đồng ý cưới vì vẻ đẹp của cô, Du Giai Ý không biết mình nên vui hay buồn.
Cô nhìn anh chằm chằm, cười mỉa mai: "Đàn ông mà, ha ha, ai mà không háo sắc."
Đối diện với lời mỉa mai của cô, Phó Quân Hạo không thấy buồn tẹo nào, ngược lại còn bật cười.
Anh thẳng thắn biện luận với cô: "Cái gọi là tình yêu sét đánh, nói cho hay thì là yêu từ cái nhìn đầu tiên, nói khó nghe hơn một chút là vừa nhìn đã nảy sinh thèm khát.
Nói xong, anh hỏi ngược lại Du Giai Ý: "Em không phải cũng vậy sao? Không phải em đã nói yêu anh từ cái nhìn đầu tiên từ rất sớm sao? Em thích anh ở điểm nào?"
Trước khi Du Giai Ý nói bất cứ điều gì, anh đã đưa ra kết luận: "Không phải em bị mê hoặc bởi khuôn mặt của anh sao?"
Du Giai Ý quả thực không biết dấu mặt đi đâu, hậm hực nhìn anh chằm chằm một hồi, không nói nên lời, bởi vì lời anh nói hình như là sự thật.
Bất kể là nam hay nữ, yêu một người từ cái nhìn đầu tiên, không phải chỉ vì người ta đẹp sao?
"Phó Quân Hạo!" Lúc này, phía sau Phó Quân Hạo truyền đến một tiếng quát: "Buông nó ra cho tôi!"
Diệp Văn thay đồ xong ra khỏi phòng ngủ, bắt gặp Phó Quân Hạo đang ôm lấy Du Giai Ý trong phòng tắm, ông ấy liền tức giận quát lên.
Dĩ nhiên là Phó Quân Hạo không thể giữ nguyên tư thế, bất đắc dĩ buông Du Giai Ý ra, Du Giai Ý nhanh chóng đẩy anh ra, đóng cửa phòng tắm lại.
Ngoài cửa, Diệp Văn chỉ vào Phó Quân Hạo và nghiến răng cảnh cáo: "Tránh xa nó ra, giữ khoảng cách mà cậu nên có với tư cách là chồng cũ của con gái tôi"
Ngụ ý rằng đã ly hôn thì đừng có mà ôm ôm ấp ấp như vậy nữa.
Phó Quân Hạo phải thừa nhận rằng Diệp Văn rất biết chơi chữ, từ "chồng cũ" thực sự rất khó nghe.
Đưa tay vuốt lại vết nhăn trên quần áo, anh đứng thẳng người và trịnh trọng nói: "Bác Diệp, hôm nay cháu chính thức thông báo với bác rằng cháu định theo đuổi lại Du Giai Ý"
Diệp Văn hét lên không cần giữ ý: "Cậu nằm mơ đi."
Phó Quân Hạo không thấy buồn, thái độ của Diệp Văn nằm trong dự đoán của anh.
Nếu sau này anh có một đứa con gái bị ức hiếp như vậy, anh có lẽ sẽ thẳng tay dỡ nhà người đàn ông đó, Diệp Văn còn chưa đụng tay đụng chân với anh đã là tỉnh táo lắm rồi.
Cho nên thái độ của anh rất chân thành: "Cháu biết, trước đây cháu đã làm tổn thương cô ấy, nhưng bây giờ tôi biết mình sai rồi, trong hơn một năm xa cô ấy, cháu mới hiểu ra cô ấy quan trọng với mình đến mức nào, cháu không thể sống nếu thiếu cô ấy
Diệp Văn không chút lay động, chỉ tay ra cửa: "Cậu muốn ra khỏi đây ngay lập tức đúng không?"
Phó Quân Hạo không còn lựa chọn nào khác ngoài việc dừng chủ đề này lại, anh không muốn rời đi bây giờ, lát anh còn phải cùng Du Giai Ý đối mặt với đám phóng viên đó.
Du Giai Ý đang trang điểm trong phòng tắm cũng nghe thấy Phó Quân Hạo đã nói gì với Diệp Văn.
Cô thẫn thờ nhìn cô gái có đôi mắt sáng và hàm răng trắng trong gương, trong lòng cảm thấy một nỗi buồn khó tả dâng lên.
Sau hơn một năm ly hôn, liệu có quá muộn khi cô bây giờ đã có được trái tim của người đàn ông mình từng yêu rất nhiều?
Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại để xua những cảm xúc tiêu cực này ra khỏi tâm trí, sau đó mở mắt ra và tiếp tục tập trung kẻ lông mày.
Một đám phóng viên ở tầng dưới của khách sạn đang đợi Diệp Văn hoặc Du Giai Ý xuất hiện, đây là tin tức nóng hổi nhất ngày hôm nay, họ nhất định phải ở tuyến đầu.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất