Phó Như Ngọc thấy sắc mặt của Đổng Thư Nhã không được tốt nên vội vàng chạy tới hỏi: "Mẹ, mẹ sao vậy?" 

Đổng Thư Nhã nắm lấy tay Phó Như Ngọc và run rẩy nói: "Như Ngọc, chúng ta có đến xin lỗi Du Giai Ý có được không?" 

Phó Như Ngọc như thể đang nghe một câu chuyện cười, không thể tin được nói: "Mẹ! Mẹ đang nói cái gì vậy? Tại sao chúng ta phải xin lỗi Du Giai Ý?" 

Đổng Thư Nhã hoảng hốt nói: "Bây giờ cô ta là con gái của Diệp Văn, trước đây chúng ta đối xử với cô ta như vậy, lỡ như cô ta quay lại trả thù chúng ta thì sao?" "Con không muốn!" Phó Như Ngọc gào lên: "Con sẽ không bao giờ xin lỗi chị ta!" 

Phó Như Ngọc đúng là từ nhỏ đã được nuông chiều, không biết sợ là cảm giác như thế nào, mặc dù sắp phải vào tù nhưng cô ta vẫn không biết hối cải. 

Từ trước đến nay cô ta không bao giờ quan tâm đến hậu quả, miễn là đạt được mục tiêu của mình. 

Lần trước cô ta xử lí Du Giai Ý không thành, đến giờ vẫn chưa nuốt trôi cục tức này, nếu như khoảng thời gian này không phải bị giam lỏng ở nhà không làm được gì, không thì cô ta đã tiếp tục gây rắc rối cho Du Giai Ý rồi. 

Mấy hình thức như vào tù, hoãn án phạt, v. v. không làm cho cô ta ăn năn chút nào. 

"Như Ngọc!" Đổng Thư Nhã dùng sức lắc lắc tay cô ta: "Con sao vậy? Bây giờ đã là lúc nào rồi mà con không chịu thức tỉnh?" 

"Du Giai Ý là con gái của Diệp Văn! Cô ta không phải là con nuôi đâu, mà là con ruột của ông ấy!" Dù sao thì Đổng Thư Nhã cũng đã trung tuổi, chìm đắm trong cảnh giàu sang phú quý nhiều năm nên bà ta hiểu rất rõ thế lực phía sau những gia tộc lớn. 

Nhà họ Diệp không phải là dòng họ người bình thường dám đắc tội! 

Cho dù bây giờ con trai bà ta giàu có quyền thế, bà ta cũng không dám liều lĩnh chống lại, huống chi con trai bà ta căn bản sẽ không đứng về phía bọn họ. 

Đổng Thư Nhã có thể xem xét độ nặng nhẹ của sự việc, nhưng Phó Như Ngọc thì không. 

Cô ta dùng sức hất tay Đổng Thư Nhã ra, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét nói: "Mẹ, mẹ bị sao vậy? Sao mẹ lại nhát gan như vậy? Không phải chỉ là một Du Giai Ý thôi sao, không phải chỉ có nhà họ Diệp thôi sao?" 

"Mẹ nhát gan ư? Mẹ... " Đổng Thư Nhã bị thái độ của Phó Như Ngọc chọc tức phát khóc. 

Đây cũng là lần đầu tiên bà ta nhận ra rằng con gái mình được chiều quá sinh hư, cô ta lại có thể ăn nói không biết nặng nhẹ như vậy 

Bà ta hít một hơi thật sâu, cố gắng kiên nhẫn thuyết phục Phó Như Ngọc: "Như Ngọc, mẹ hỏi con, mạng sống của con, vinh hoa phú quý mà con đang có bây giờ quan trọng, hay là thể diện và cách cô cư xử với Du Giai Ý quan trọng hơn?" 

"Thể diện của con rất quan trọng!" Phó Như Ngọc không cần suy nghĩ lền hét lên: "Con chỉ không muốn bị Du Giai Ý áp bức, càng không muốn bị cô ta trèo đầu cưỡi cổ!" "Ui da... " Đổng Thư Nhã tức giận đến mức ôm ngực khóc. 

Đúng là nghiệp chướng. 

Thấy bà ta như vậy, Phó Như Ngọc chán ghét quay đi chỗ khác. 

Đổng Thư Nhã cố lấy lại bình tĩnh, nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo cô ta: "Mẹ không cần biết con nghĩ gì, nhưng mong con nhớ kỹ, sau này đừng khiêu khích cô ta nữa, nếu con là liên lụy đến anh con, nhà họ Phó của chúng ta coi như xong đời!" 

Một khi hai nhà đối đầu với nhau, cho dù ngang tài ngang sức thì cả hai đều sẽ đều chịu tổn thất nghiêm trọng mà thôi. 

Điều mà Đổng Thư Nhã quan tâm nhất chính là cuộc sống sung túc hiện tại của bà ta, nếu không bà ta đã chẳng phải khăng khăng không chịu ly hôn với Phó Thanh Trung, 

một khi ly hôn, dù có được một phần gia tài, nhưng bà ta sẽ không còn là mợ Phó, không còn được nở mày nở mặt như bây giờ . 

Phó Như Ngọc đã bao giờ bị Đổng Thư Nhã la mắng trước đây? Đổng Thư Nhã nghe lời cô ta từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn từ khi còn nhỏ, thậm chí lần cô ta hãm hãi Du Giai Ý, Đổng Thư Nhã vẫn cưng chiều cô ta không thay đổi. 

Kết quả là bây giờ bà đang giận cô ta, còn sợ cô ta sẽ làm liên lụy Phó Quân Hạo. 

Phó Như Ngọc tức đến phát điên: "Mẹ, mẹ trọng nam khinh nữ, mẹ luôn nói rằng mẹ thương con nhất, nhưng thực ra lại quan tâm anh trai con hơn!" 

Phó Như Ngọc nói xong liền tức giận quay đầu bỏ đi, Đồng Thư Nhã thở hổn hển, một lần nữa cảm thấy tức muốn chết mà. 

Bà ta từng bị Du Giai Ý chọc cho tức đến ngất xỉu, nhưng lực sát thương lúc đó làm sao bằng cảm giác mà Phó Như Ngọc chọc giận bà ta lúc này. 

Bởi vì Phó Như Ngọc là con gái ruột của bà ta, được bà ta yêu thương chiều chuộng từ khi còn nhỏ, càng chưa bao giờ có chuyện trọng nam khinh nữ, thậm chí trong lòng bà ta còn thiên vị cô ta hơn. 

Kết quả là Phó Như Ngọc lại nói bà ta trọng nam khinh nữ... 

Đổng Thư Nhã tức giận đến mức bật khóc. 

Trong khách sạn, cảm xúc của Du Giai Ý và Diệp Văn cuối cùng cũng cân bằng trở lại sau một thời gian dài xúc động. 

Diệp Văn đã kể hết cho Du Giai Ý nghe về quá khứ với mẹ cô, cũng nói lần này mình đến đã có chuẩn bị trước. 

"Ba biết đám người Thẩm Quốc Hùng sẽ không ngậm bồ hòn làm ngọt, vì vậy đã sớm đưa ra các biện pháp đối phó toàn diện. 

Trợ lý của ông ấy hai tư trên hai tư giờ trực trên Facebook, hễ có dấu hiệu gì là sẽ đăng bài phản hồi lại ngay, tất cả lời văn cũng đã được công chuẩn bị từ trước, bởi vì ông ta đã đoán được đám người Thẩm Quốc Hùng sẽ dùng thủ đoạn gì để bôi nhọ mình và Du Gai Ý. 

Mặc dù là một người thiên về viết lách, nhưng đã được tôi luyện khi sống trong một gia tộc lớn như nhà họ Diệp từ khi còn nhỏ, ông ấy hiểu rõ hơn ai hết về những âm mưu trong thương trường và quan trường. 

Cho nên thủ đoạn của ông ấy sẽ chỉ mạnh bạo hơn. 

Phó Quân Hạo ngồi bên cạnh trầm ngâm nói: "Hành động lần này của Thẩm Quốc Hùng còn có người phía trên ông ta nhúng tay vào đúng không?" 

Vì chuyện của Thẩm An Ngưng, Phó Quân Hạo đã chuẩn bị sẵn sàng để nghênh chiến với Thẩm Quốc Hùng, vì vậy anh đã sớm điều tra tất cả các thế lực đứng sau Thẩm Quốc Hùng. 

Theo thông tin mà anh có được, chỗ dựa của Thẩm Quốc Hùng ở thủ đô vốn có mối quan hệ tốt với nhà họ Diệp, sẽ không đắc tội nhà họ Diệp chỉ để ủng hộ hành động của Thẩm Quốc Hùng. 

Diệp Văn cười khẩy: "Đúng là có người chống lưng. Lát nữa tôi sẽ cho người chuyển lời, Thẩm Quốc Hùng sẽ dễ chịu hơn" 

Phó Quân Hạo khóe miệng cũng gợi lên một nụ cười: "Được một mất chín" 

Lời này của anh đang mỉa mai Thẩm Quốc Hùng. 

Ban đầu, Thẩm An Ngưng xin lỗi Du Giai Ý, vấn đề đạo văn của Du Giai Ý coi như kết thúc, Du Giai Ý không phải loại người thù dai. 

Nhưng Thẩm Quốc Hùng nghĩ mình có năng lực như thế nào, định trút giận cho Thẩm An Ngưng nhưng lại tự lấy đá đập vào chân mình. 

Điện thoại của Phó Quân Hạo nhận được cuộc gọi đến từ Chu Dật Hoàng: "Tổng giám đốc Phó, có một nhóm phóng viên ở tầng dưới khách sạn ông Diệp đang ở, có cần chúng tôi cử người đến xử lý không?" 

Phó Quân Hạo hỏi ý kiến của Diệp Văn, Diệp Văn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Không cần, tôi sẽ dẫn Du Giai Ý cùng ra đối mặt với họ, nhân tiện tôi cũng có vài lời muốn nói" "Được." Phó Quân Hạo dặn dò Chu Dật Hoàng rồi cúp điện thoại. 

Diệp Văn sau đó hỏi Du Giai Ý lần này có muốn ra mắt trước công chúng một lần nữa không, Du Giai Ý nói cô không phản đối, mọi việc cô đều nghe theo sự sắp xếp của Diệp 

Văn. 

Du Giai Ý không biết bất cứ điều gì khác, nhưng bất kỳ quyết định nào của Diệp Văn cũng đều muốn tốt cho cô, cô chắc chắn về điều đó. 

Thấy thái độ của cô, Phó Quân Hạo không khỏi cau mày liếc nhìn cô. 

eyJpdiI6IlRCelJab1ZxWnVKVmNKeHFyM0dtQlE9PSIsInZhbHVlIjoiTnlPTHNRWHFIQStCcFdSU1pjVUpXc1ZZWDZDRlpmeW1tWDZKUWJjUkFWMkdOd1pxYmhVdDhIY3IrTVZWazk0ZXErSk5cL1hjSlBEQmcxaSt3ZVwvSWdRQXRQRVYxbm93eHc4Sm1KdytGT3VtZDlMdW1MQkNtMFpETTJEXC9rMjh3eDV6YTNscVJEMU5yQlZTbDZrY3owNU1adVdmS2RuQ1NWeEVrRmdUUjBvRGgxM05JaVpkaVBzckxNMHBvUmF0MnRLb1wvcTlzSlhYMDVcL0FFQnJpWWkwUVNnPT0iLCJtYWMiOiI2ZGI2N2EwNzVkZWU3ZDJjY2NiYjQzZDZjNjU3YjY5MTIwMjI5MzM2YzRlNmJjNDBjZjI2MmU0ZDA2Zjg3YmMzIn0=
eyJpdiI6IlZ4Q1FOaFRJaTFuUDNtRmNycEUxdWc9PSIsInZhbHVlIjoiWDEyU2tyVno3TmUrcGlTaWxDVVRcL3lpU2pLbkRIS3kwV0JpRUUwVmtsc2p6V3JhcGw5RFY5d2hyRnBLVm4zdGJNQjN5K2xmMTNPWFcxMXJ0c25cL3VKdStwU1ZWMlFjNTFJUTVSZ3V5M0pUR2NpcXgxd1pRNDlwbzZ6RW5UY3FtNkZKRmFNb0h2a2JFWkNoQ0lraWQxWVM2SDhhTzdHQWxodFQwYzZNNSs5c1ZSUGlkWTNiVm9QeUxheEVyb2xIdkFrbXg2RTQ2Qjd0ZllTdit1OUNGVmlFMXVPdW42bFJkMlFDSlpIYU5iWllIdFM1Q0JJYzVqVmpvTDRleTgrUWNBRUFDdTFCTUhnXC9xVTM1VDZsM3pwTHpKcWttenN2MXRSVkg5anZuVlMxTVdoUWUyS2IwdjFuYjZMaHFsQVFwbG4iLCJtYWMiOiI1NmVkODBiOTk3YjAyZWI0MmNjZjVjYmY2Njc3YWNmZDAxY2IxMDM4NTU5YzRjMDhmMDE1NGNhYzc0MzJmOTk5In0=

Phó Quân Hạo hối hận biết bao vì đã đối đầu với Diệp Văn trước đây.

Ads
';
Advertisement
x