“Đến cùng vẫn thấy kinh sợ thôi!”
“Hết cách rồi, ai bảo Cực Dược Tông thế lớn chứ? Trong đại quân Thiên Nhất chúng ta, chỉ có mỗi môn Cực Dược Tông giỏi về Đan Đạo. Ngay cả Chúa Tể Cảnh cũng phải cho bọn họ mặt mũi. Bằng không cuộc chiến này, có lẽ không đánh được rồi!”
“Nhưng mà ta lại cảm thấy, vẫn là do Diệp đại sư thương cảm cho những người chúng ta! Lòng của y giả, Diệp đại sư thật sự vì chúng ta mà suy nghĩ.”
“Ta cũng cảm thấy như vậy, nhưng trứng chọi với đá, hắn cũng hết cách rồi.”
...
Diệp Viễn nổi giận, tất nhiên mang lại phản cảm mãnh liệt từ các đệ tử Cực Dược Tông.
Nhưng những quân sĩ bình thường này lại cảm thấy vô cùng thân thiết.
Thánh Hoàng Thiên, đặt ở trên Vũ Thanh đại lục tuyệt đối là chúa tể.
Nhưng đặt trên Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên, bọn họ chỉ vừa đạt tới tư cách làm chốt thí.
Trong trận đại chiến này, bọn họ chỉ là nhân vật pháo hôi.
Đối với những cường giả kia mà nói, mạng của bọn họ căn bản là không đáng giá.
Thậm chí, trong mắt đệ tử đại tông môn đỉnh cấp nơi này, mạng của bọn họ cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền.
Chết thì chết, có tài cống hiến vì đại quân Thiên Nhất, chính là vinh quang của bọn họ.
Điểm này, có thể cảm nhận được từ trong lời nói của Trương Tú.
Nhưng cách làm của Diệp Viễn, lại cho bọn họ tôn nghiêm.
Trong lòng bọn họ cảm kích Diệp Viễn, nhưng đối mặt với quái vật khổng lồ như Cực Dược Tông, bọn họ cũng hết cách rồi.
Rất nhanh, Diệp Viễn đã chữa trị xong cho mười người kia.
Tiêu Sơn nói: “Diệp Viễn, đúng là ngươi lập được hai công lao rất lớn, nhưng so với Cực Dược Tông ta, ngươi vẫn chỉ là một tiểu nhân vật! Cực Dược Tông chúng ta, gánh vác toàn bộ Thiên Nhất Đại Lục! Ngươi, đã hiểu chưa?”
Đạo Trần cũng cười lạnh nói: “Diệp Viễn, ngươi phải hiểu được thân phận của mình! Ngươi cùng lắm chỉ là một Thiên Dược Sư ngũ phẩm! Cực Dược Tông chúng ta là tồn tại mà ngươi không thể trêu chọc nổi!”
Lời này, rất không khách khí.
Người hiền lành dễ bị ức hiếp, ngựa hiền dễ bị người cưỡi.
Diệp Viễn ‘nhượng bộ’, làm cho đám người Đạo Trần càng đắc ý không ngớt.
Cực Dược Tông đã tự lập thành hệ thống trong hệ thống Thiên Dược Sư của đại quân Thiên Nhất, những Thiên Dược Sư khác căn bản không dám tranh phong với bọn họ.
Phàm là Thiên Dược Sư có xuất thân từ Cực Dược Tông, đều là tài trí hơn người.
Thực ra, Cực Dược Tông đã phạm vào sai lầm trí mạng trong trận đại chiến này.
Nhưng không có bất kỳ người nào dám nói ra, tiến hành khiển trách bọn họ.
Nghe xong lời này, Diệp Viễn chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía Đạo Trần nói: “Ồ? Trong đại quân mà cũng muốn nói đến thân phận sao? Lẽ nào, không phải quân lệnh như núi à?”
Đạo Trần khinh thường nói: “Trong đại quân thì tất nhiên là quân lệnh như núi! Nhưng ngươi không nhìn lại xem bản thân là thứ gì chứ? Ngươi chẳng qua chỉ là kẻ từ bên ngoài, đến từ đại lục xa xôi, ngay cả thân phận cũng không có! Ngươi, căn bản không phải là người của đại quân, thế mà dám ở đây ra, nực cười!”
“Ha ha, ngươi nói xử theo quân pháp thì liền xử theo quân pháp chắc? Ngươi cho rằng ngươi cũng giống như đại soái? Một tên Thiên Dược Sư ngũ phẩm nho nhỏ, dám đứng đây ra lệnh, ai cho ngươi quyền lực?” Trương Tú cười to nói.
Cái gì gọi là không biết tự lượng sức mình?
Cái này gọi là không biết tự lượng sức mình!
Trong mắt người Cực Dược Tông, hành vi làm ra vẻ của loại người như Diệp Viễn rất nực cười.
Ở trong hệ thống Thiên Dược Sư, còn chưa có ai dám làm ra vẻ trước mặt Cực Dược Tông đâu!
Triệu Thần ở một bên vô cùng sốt ruột, hắn ta đã cực kỳ kính nể đối với Diệp Viễn.
Hắn ta có thể cảm nhận được, từ đáy lòng, Diệp Viễn có ý muốn các huynh đệ khỏe lại.
Nếu không thì hắn đã sớm để các đệ tử Cực Dược Tông thi châm.
Nhưng hắn không làm vậy.
Diệp Viễn tự dốc sức làm, không ngại phiền toái mà biểu diễn Toàn Cơ Cửu Diệp, chỉ là vì muốn cho những đệ tử Cực Dược Tông này học nhanh hơn một chút.
Dù vậy hắn vẫn không yên lòng, định để từng nhóm một thi châm.
Sự thực cũng chứng minh, Diệp Viễn đúng.
Triệu Thần không phủ nhận, Cực Dược Tông là một trong những trụ cột của Thiên Nhất Đại Lục.
Nhưng bọn họ căn bản là không hề có lòng thương tiếc với những quân sĩ bình thường.
Thậm chí nhiều lúc chỉ coi họ là vật thí nghiệm.
Bây giờ thấy đệ tử Cực Dược Tông đồng loạt nhằm vào Diệp Viễn, hắn ta không nhìn nổi, lên tiếng nói: “Diệp đại sư đã cứu mạng của chúng ta, hắn là huynh đệ của chúng ta, đương nhiên là một phần tử của đại quân!”
“Đúng vậy! Diệp đại sư cứu Thiên Nhất Đại Lục, cứu mạng chúng ta, bây giờ lại giúp chúng ta trấn áp độc Huyết Ô, hắn là huynh đệ của chúng ta!”
“Triệu bách hộ nói không sai, hắn là huynh đệ của chúng ta!”
...
Triệu Thần vừa mở miệng, lập tức có rất nhiều người ứng lời đứng lên.
Trong đại quân, thường đều là dùng nhân tâm đổi nhân tâm.
Ngươi đối tốt với hắn ta, hắn ta sẽ biết.
Hơn nữa cảm tình giữa đồng đội, thường càng thêm chân thành tha thiết.
Mấy ngày qua, Diệp Viễn thi châm không kể ngày đêm, không ngủ không nghỉ.
Ở trong lòng những quân sĩ bình thường ở đây, bọn họ đã sớm coi Diệp Viễn là huynh đệ.
Các tướng sĩ ở chỗ này sợ là không đến mấy trăm người.
Bọn họ đồng thời lên tiếng, trực tiếp đẩy một đống đệ tử Cực Dược Tông vào góc nhà.
Trong đó bao gồm cả Tiêu Sơn, sắc mặt mỗi người bọn họ đều xấu hổ tới cực điểm.
Mặt mũi này bị vả cho vang lên bốp bốp.
“Triệu Thần! Ngươi muốn tạo phản sao?” Đạo Trần tức giận quát.
Trương Tú cũng chất vấn: “Diệp Viễn cứu mạng các ngươi, lẽ nào Cực Dược Tông ta lại không cứu mạng của các ngươi à?”
Triệu Thần nói: “Tất nhiên là Cực Dược Tông đã cứu mạng của chúng ta, nhưng các ngươi thì không! Các ngươi chẳng những không cứu chúng ta, mà thiếu chút nữa đã làm hại đại quân tuyến Bắc hoàn toàn sụp đổ!”
Một câu nói của Triệu Thần, trực tiếp lại đẩy Cực Dược Tông tới chân tường.
Bọn họ cũng không có cách nào phản bác lại.
Bởi vì đây là sự thật!
Đạo Trần giận quá mà cười nói: “Ha ha, Triệu Thần, giỏi lắm! Ngươi quên lúc trước bản thân đã quỳ liếm chúng ta thế nào sao? Ngươi quên lúc trước ngươi quở trách Diệp Viễn thế nào rồi à?”
Triệu Thần không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Ngươi nói không sai! Trước đây, cũng vì chúng ta quá tin tưởng Cực Dược Tông, mới có thể tạo thành hậu quả xấu của hôm nay! Thủ hạ của ta hơn ba trăm người, bây giờ chỉ còn lại có một trăm người! Trong một trăm người này còn có bảy phần trúng độc Huyết Ô! Nếu như không phải có Diệp đại sư, một trăm người của chúng ta đã không thể trở về được! Cho dù có trở về, thì một trăm người này còn lại ba mươi người, đã là quá nhiều rồi!”
Lời này vừa nói ra, nhóm binh sĩ bình thường đều sôi nổi gật đầu.
Tâm tình Triệu Thần bây giờ cũng làm bọn họ cảm động lây.
Một vài bách phu trưởng, thủ hạ dưới trướng đều chết không còn bao nhiêu.
Thế nhưng sắc mặt đám người Đạo Trần lại càng khó coi tới cực điểm.
Đánh người không đánh mặt, nhưng bây giờ mặt mũi thực sự bị đánh tới vang bôm bốp.
Còn chưa từng có ai dám đánh mặt Cực Dược Tông như vậy đâu.
Bọn người kia đều có can đảm ăn gan hùm mật gấu rồi ư?
Sắc mặt Tiêu Sơn trầm xuống, nói: “Người đâu, Triệu Thần dùng tà thuyết mê hoặc người khác, chửi bới Cực Dược Tông! Bắt Triệu Thần lại cho ta, xử theo quân pháp!”
Lập tức, hai cái thân binh bên cạnh hắn ta đi ra khỏi hàng, trực tiếp áp giải Triệu Thần.
Rõ ràng Triệu Thần đã sớm chuẩn bị kỹ càng, cũng không phản kháng.
Hắn ta không phải người ngu, Tiêu Sơn là cường giả Chân Hoàng Thiên, thống lĩnh đại quân phía bắc.
Bây giờ hắn ta đứng ra nói thay cho Diệp Viễn, tất nhiên sẽ bị trả thù.
Nhưng Triệu Thần cảm thấy, lúc này hẳn là nên đứng ra.
Diệp Viễn lơ đễnh, lấy ra một tấm lệnh bài, thản nhiên nói: “Ngươi mới vừa nói cái gì? Lặp lại lần nữa xem!”
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất