Nhìn thấy Diệp Viễn lấy lệnh bài ra, toàn thân Tiêu Sơn chấn động, ánh mắt lộ ra vẻ khó mà tin nổi. 

             “Lệnh… Lệnh bài của đại thống lĩnh! Tại… tại sao ngươi lại có thứ này?” Tiêu Sơn cả kinh nói. 

             Tuy là Tiêu Sơn đang hỏi, nhưng bên trên lệnh bài khắc chữ ‘Diệp’, cùng với khí tức đặc biệt đang tản ra trên nó, không thể giả được. 

             Đại quân phía Bắc, nếu không tính cường giả cấp Đế, thống soái tối cao chính là Minh Diệc đại soái. 

             Phía dưới là năm vị đại thống lĩnh Chân Hoàng Thiên đại viên mãn. 

             Cường giả Chân Hoàng Thiên phía dưới đại thống lĩnh đều là cấp bậc thống lĩnh. 

             Mỗi người lại có một lệnh bài tương ứng. 

             Bây giờ Diệp Viễn lại lấy ra một tấm lệnh bài đại thống lĩnh, có thể tưởng tượng được nỗi khiếp sợ trong lòng Tiêu Sơn. 

             Lệnh bài này chỉ có năm cái! 

             Hơn nữa, người được cầm đều là cường giả Chân Hoàng Thiên đại viên mãn! 

             Của Diệp Viễn lấy ở đâu ra chứ? 

             “Đam Phỉ Đế Tôn ban lệnh bài đại thống lĩnh, để ta thống lĩnh nhóm Thiên Dược Sư của đại quân phía Bắc! Tiêu thống lĩnh, không biết... Diệp mỗ có quyền quản lý việc trong quân này hay không?” Diệp Viễn nhìn Tiêu Sơn, gằn từng chữ. 

             Mọi người ở đây đều xôn xao một trận! 

             Đồng tử của Tiêu Sơn co rụt lại, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc. 

             Lệnh bài đại thống lĩnh này đúng là Đam Phỉ Đế Tôn tự mình ban cho! 

             Đam Phỉ Đế Tôn chính là thống soái tối cao đúng nghĩa của chiến tuyến phía Bắc! 

             Bình thường ông ta đều là thần long thấy đầu không thấy đuôi. 

             Thực ra đại quân Thánh Hoàng Thiên giao chiến cũng chỉ là ở bên ngoài. 

             Khu vực trụ cột chân chính là đại chiến của những cường giả cấp Đế. 

             Chiến đấu ở cấp bậc này có thể nói là kinh thiên động địa. 

             Theo lý mà nói, bản thân Minh Diệc đại soái có thể ban tư cách đại thống lĩnh. 

             Nhưng nhóm Thiên Dược Sư vốn không có đại thống lĩnh, trước giờ vẫn luôn do Tiêu Sơn phụ trách. 

             Thực lực Tiêu Sơn không đủ, cũng không đảm đương chức đại thống lĩnh. 

             Nhưng ai có thể ngờ được, Đam Phỉ Đế Tôn vậy mà lại đích thân nhúng tay vào việc trong quân, ban lệnh bài đại thống lĩnh cho Diệp Viễn! 

             Như thế há chẳng phải nói, Diệp Viễn đã trở thành người lãnh đạo trực tiếp của Tiêu Sơn hắn sao? 

             Chuyện này, quá buồn cười rồi! 

             Một Thiên Dược Sư ngũ phẩm nho nhỏ, vậy mà lại trở thành người lãnh đạo trực tiếp của Thiên Dược Sư lục phẩm như hắn ta? 

             Nhưng, chuyện mà Đam Phỉ Đế Tôn tự mình hỏi tới thì ai có thể phản bác được chứ? 

             Tiêu Sơn, Đạo Trần này kia, trước đó vẫn luôn nghi ngờ thân phận của Diệp Viễn, bây giờ lại khen ngược, chẳng những Diệp Viễn trở thành người trong quân, lại còn trở thành đại thống lĩnh của nhóm Thiên Dược Sư phía Bắc! 

             Hắn có thể quản hay không? 

             Cực kỳ có thể quản! 

             Đại thống lĩnh nhóm Thiên Dược Sư đúng lúc có thể quản tất cả Thiên Dược Sư ở chỗ này, bao gồm cả Tiêu Sơn! 

             Đối khẩu đến cùng cực! 

             Thực ra Tiêu Sơn bắt Triệu Thần có chút danh không chính ngôn không thuận. 

             Dù sao thì Triệu Thần cũng không phải cấp dưới trực tiếp của hắn ta. 

             Nhưng bình thường đệ tử Cực Dược Tông ương ngạnh thành tính, cộng thêm thân phận thống lĩnh của Tiêu Sơn, trên thực tế đã chính là đại thống lĩnh nhóm Thiên Dược Sư. 

             Cho dù là thượng cấp của Triệu Thần cũng sẽ không xin tha cho hắn ta. 

             Nhưng bây giờ, tình huống lại khác rồi. 

             “Nếu như Tiêu thống lĩnh có nghi vấn gì, có thể đi hỏi Minh Diệc đại soái.” Diệp Viễn thản nhiên nói. 

             “Không cần! Lệnh bài kia không giả được!” Tiêu Sơn trầm giọng nói. 

             Hắn ta chưa bao giờ bị nghẹn khuất như vậy! 

             Thân là Thiên Dược Sư lục phẩm của Cực Dược Tông, địa vị ở trong đại quân được tôn sùng cực kỳ. 

             Cho dù là cường giả Chân Hoàng Thiên, cũng phải cầu hắn ta. 

             Nhưng bây giờ, vậy mà lại bị một Thiên Dược Sư ngũ phẩm cưỡi lên đầu, sao hắn ta có thể không buồn bực được chứ? 

             Đối với thái độ của Tiêu Sơn, tất nhiên là Diệp Viễn không thèm để ý, hắn thản nhiên nói: “Như vậy thì việc trong quân, bổn đại thống lĩnh có quản được hay không?” 

             “Quản được!” Tiêu Sơn buồn bực nói. 

             Nhưng mà lời này lọt vào trong tai Trương Tú, lại như sét đánh, trong nháy mắt đã đánh hắn ta đến hôn mê. 

             Đây là có ý gì? 

             Mặc kệ hắn ta à? 

             Diệp Viễn là quan mới nhậm chức, vậy mà cây đuốc đầu tiên, lại nhất định phải đốt trên đầu hắn ta! 

             Diệp Viễn thản nhiên nói: “Nếu quản được, vậy thì bổn đại thống lĩnh ở đây nói thêm vài câu! Trong đại quân này, các huynh đệ có môn, có phái sợ là không phải số ít! Tông môn cấp Chúa Tể ở Thiên Nhất Đại Lục cũng không chỉ có một mình Cực Dược Tông các ngươi! Đối kháng với Huyết tộc, đúng là Cực Dược Tông có công lao cực lớn, nhưng các huynh đệ chém giết trên chiến trường, ai mà không có công lao? Những tông môn cấp Chúa Tể khác thì không có công lao à? Hay là, Thánh Hoàng Thiên đi ra từ tông môn cấp Chúa Tể, sẽ có địa vị cao hơn các tông môn khác? Nếu là như vậy, nội bộ chúng ta phe phái đã mọc lên như nấm rồi, cứ ỷ vào như vậy thì còn cần gì đánh nữa? Vào đại quân, mọi người đều là huynh đệ đồng đội! Thiên Dược Sư cũng là một thành viên trong đại quân! Đều là cha sinh mẹ dưỡng, ai có thể quý giá hơn những người khác? Ngươi là Thánh Hoàng Thiên, lẽ nào hắn ta thì không phải là Thánh Hoàng Thiên à? Có bản lĩnh thì ngươi đột phá Chân Hoàng Thiên xem! Lần này đại quân tan tác, Cực Dược Tông khó mà thoát tội! Không ai truy cứu các ngươi, là bởi vì Cực Dược Tông lập được công lao hiển hách! Nhưng, phạm sai lầm chính là phạm sai lầm, còn không cho người ta nói à? Nói ngươi hai câu thì sẽ xử theo quân pháp? Tiêu Sơn, vậy ngươi chống đối đại thống lĩnh ta đây thì xử trí như thế nào? Đạo Trần, ngươi chỉ là một Thiên Dược Sư ngũ phẩm, chống đối đại thống lĩnh ta đây thì nên xử trí như thế nào?” 

             Mặt Tiêu Sơn tối sầm, lập tức bị nghẹn đến nói không ra lời. 

             Ngươi đặc biệt khắc ta mà! 

             Rõ ràng đã có lệnh bài đại thống lĩnh từ lâu, lại không thèm lấy ra! 

             Còn Đạo Trần, vẻ mặt lại nguội ngắt như tro tàn. 

             Thực ra, không phải là Diệp Viễn khắc hắn ta. 

             Sau khi từ chỗ Đam Phỉ đi ra, Minh Diệc còn có quân tình quan trọng cần phải thương nghị, nên mới ở lại, thuận miệng dặn dò thủ hạ mang Diệp Viễn tới khám chữa bệnh cho bọn họ trước. 

             Diệp Viễn lại không phải người thích khoe khoang, tất nhiên sẽ không tự lấy lệnh bài đại thống lĩnh ra làm gì. 

             Nếu như không phải Cực Dược Tông ép người quá đáng, đúng là hắn sẽ không lấy lệnh bài đại thống lĩnh ra. 

             Ta đã nghiền ép ngươi trên Đan Đạo, còn cần lệnh bài đại thống lĩnh lam gì? 

             “Buông hắn ra!” Diệp Viễn nhìn về phía hai thân binh, lạnh lùng nói. 

             Hai tên thân binh không biết làm sao, nhìn về phía Tiêu Sơn. 

             Tiêu Sơn phất tay một cái, ý bảo bọn họ buông ra, bọn họ giống như được đại xá. 

             Kẹp ở giữa thống lĩnh và đại thống lĩnh, thật là khó xử! 

             Triệu Thần được thả ra, hai mắt sáng lên. 

             Hắn ta cũng không ngờ, Diệp đại sư lại làm ra một bước ngoặt cấp thần, đánh cho mặt đệ tử Cực Dược Tông rung động bôm bốp! 

             Trên thực tế, lần này đại bại trở về, đám binh lính bọn họ nghẹn tới cực điểm. 

             Rõ ràng là họa do người ta gây ra, bọn họ lại không thể tuyên bố ra ngoài. 

             Uy vọng của Cực Dược Tông ở trong lòng bọn họ đã rơi xuống đáy vực. 

             Hiện tại, Diệp Viễn mắng thẳng mặt đám người đó, bọn họ rất sung sướng. 

             “Triệu Thần, bắt Trương Tú lại cho ta!” Diệp Viễn đột nhiên lạnh giọng quát. 

             Toàn thân Triệu Thần chấn động, lập tức tiến lên bắt lấy Trương Tú. 

             Trương Tú hô to: “Tiêu Sơn sư thúc, cứu ta!” 

             Tiêu Sơn trầm mặt, lạnh lùng nói: “Đại thống lĩnh, cần phải làm đến mức này à? Mặt mũi Cực Dược Tông ta không phải dễ đánh đâu! Ngươi mới đến nên có lẽ còn chưa biết, trong số cường giả Đế Hạo Thiên lần này tới, cũng có lão tổ Cực Dược Tông ta!” 

eyJpdiI6IkVLU1ViYVdrWUhFUkFGdmF3M3B0cGc9PSIsInZhbHVlIjoiNmdRSFhDOWFCWlwvSHc2NXUxemZhQThZNDZxVHQ5M0dqVG5rc29cL050R05jM21NZDluY24zTUhuTm9Wa3BwRTNJUU9lU3JMV2t1R2ZpZkdtOWZHMjFEa0U1eXU0dTdLQ3dJZDhOYWlqYTVPRHRQU0szeGprYVQ2aFd4Rm1RbVRoMWJjUmo4MkVhcjdmakROXC9NcFRhVU1yWDhYQzVBZ2lBNXhlNUJheHBpanFRMkN0VjZSOTdrMlZPU2JUTVhScXRcL1l0clgxOEYrZmZKN0Z4R3BSS1FlSWtnaFFDWmZTTmx6d29cL0x2QXZJQzdTbkJpdFlpVUs5SE1GZUN4cWJZYWhCZ1NJMys2bUNLS1hyVXRSRmY1SzBxQT09IiwibWFjIjoiODhlODAzZmQ2MzVmYjNhMDVkZGI1NjNjMGFmYmVkYTJkMmJhN2YxYTYwMjViODMzODdmNzRhZjQ0Mzk3YTQ5MSJ9
eyJpdiI6Ik4zZFRpTjNUWlpiQlVYMmxrUEdDTGc9PSIsInZhbHVlIjoicVAreW5UbkZ6cjNId0hyclBZRGFsSjM4aXVsOTlxaXd3S2swWDhQZmZ3dmdPbG50R3RxK3F5cGZXVlV3UkxcL3hZd1g0YUVzM0dkNk9CK0tpSGtyQzhJbll6U3B5OXlMcTkreDY4OEtLbythcXg2VFwvdkFnYTJTTVczeW42WjN2bk5WdGNRV1Y1WnpRUUJrRUdUQkhuMlZCNk8wblhTU2pQa1NDdDJOMHBEWkRZaUtVR1g0SHB0N3daUVBkZk85UEpJcU9UZjM5TlBwWEtYS2JjY0Qrb2Q0aUI3cXl5QkhqaXhBNGtJMmhVaFNWQ2dvd2pcL0t1aEplXC9RbThWN0c5b013cXYxeGV4T2cxemErem93R1dwcEVRPT0iLCJtYWMiOiI2YWI5NmRlZTI2M2RhYjAwMjEzODdhMTI4OTQ0NzU4NjhmOTBjMjBkMzc1NmU3OTJmMjJjMjk4YzIwMWE5NjA4In0=

             Chẳng qua, Diệp Viễn cũng không nhận nợ, chỉ là thản nhiên nói: “Quân lệnh như núi! Ngày hôm nay ta không giết người, các ngươi cũng không biết quý trọng mạng người! Huynh đệ đồng đội chúng ta không phải dùng để làm thí nghiệm! Triệu Thần, lôi ra, giết!”

Ads
';
Advertisement
x