Ở trong mắt Diệp Viễn, hiện tại thủ pháp của Tiêu Sơn cùng lắm cũng chỉ được xem là đạt tiêu chuẩn.
Sáu phần!
Người này thế mà lại nói khoác mình đạt tới chín phần?
Về phần những người khác, cũng chỉ có Đạo Trần hơi khá hơn một chút, miễn cưỡng đạt tới năm phần.
Những người còn lại, ngay cả năm phần cũng chưa tới.
Diệp Viễn không khỏi có chút nghi ngờ, đám người này thật sự đi ra từ tông môn cấp Chúa Tể à?
Bộ châm pháp này đúng là đã thoát khỏi khuôn mẫu của Toàn Cơ Cửu Diệp.
Nhưng giản lược chứ không hề đơn giản!
Toàn Cơ Cửu Diệp của Diệp Viễn đạt tới hoá cảnh, thu phát tùy ý từ lâu rồi
Thử hỏi một chút, châm pháp hắn nghiên cứu ra có thể thật sự đơn giản hay sao?
Đơn giản thì đã không có khả năng trấn áp độc Huyết Ô cuồng bạo xuống một cách rõ ràng như vậy.
Thanh thế của Tiêu Sơn thoạt nhìn vô cùng lớn, nhưng căn bản là không hề lĩnh ngộ được tinh túy trong châm pháp của Diệp Viễn
Cho dù hắn ta đã cường điệu lên ba phần.
Diệp Viễn không khỏi thở dài trong lòng, xem ra vẫn quá đề cao đám đệ tử thánh địa cấp Chúa Tể này rồi.
Bản thân thế mà lại giống như những người khác, tin tưởng mù quáng vào những tông môn này.
Truyền lời, hay chỉ dạy bằng hành động mẫu, hắn đều đã làm.
Còn lại chỉ có thể xem lĩnh ngộ của chính những người này.
Nhưng bây giờ xem ra, hình như không như ý muốn.
Lúc này, tuy thủ pháp của đám người Tiêu Sơn còn lộ ra vẻ gượng tay chưa quen, nhưng cho dù bọn họ có thuần thục thì cũng không thể thật sự đạt được tiêu chuẩn của Diệp Viễn.
Trong nhóm Thiên Dược Sư này, cũng có không ít người đang len lén nhìn sắc mặt Diệp Viễn.
Thấy Diệp Viễn âm thầm lắc đầu, những người này không khỏi oán thầm.
Xem ra, Diệp đại sư cũng là một người lòng dạ hẹp hòi, không thể nhìn người khác giỏi hơn mình.
“Ưm ưm…. phụt!
Bỗng nhiên, một bệnh nhân trong đó bắt đầu co giật, lập tức phun ra một ngụm máu.
Hơi thở của hắn ta đang nhanh chóng uể oải xuống.
Những người ở chỗ này không khỏi hoảng sợ thêm.
Mới vừa rồi vẫn còn yên lành, đây là thế nào?
Diệp Viễn biến sắc, nhanh như tia chớp đi tới trước mặt người nọ.
“Cút!”
Hắn dùng một cước đạp bay tên đệ tử Cực Dược Tông kia, thần nguyên châm trong tay cấp tốc đánh vào trong cơ thể bệnh nhân.
Theo từng sợi thần nguyên châm đánh vào, rốt cuộc độc Huyết Ô của bệnh nhân cũng được Diệp Viễn mạnh mẽ đè ép xuống.
Chỉ là, hiệu quả trị liệu lại kém đi rất nhiều.
Diệp Viễn hung tợn nhìn người bị hắn đạp bay, quát lạnh: “Vừa rồi đã nói với các ngươi, có bao nhiêu phần thực lực thì nói có bấy nhiêu, không cần thể hiện! Chút đạo hạnh này của các ngươi mà cũng dám ra đây thi châm à?”
Ở trong mắt Diệp Viễn, thân làm Thiên Dược Sư lại làm việc không thể nắm chắc.
Rõ ràng không có dùi sắc nhưng lại muốn làm công việc sửa đồ gốm, đây là hại người!
Chuyện thế này, Diệp Viễn không có cách nào dễ dàng tha thứ!
Người bị đạp bay tên là Trương Tú, cũng là đệ tử tinh anh của Cực Dược Tông.
Bị Diệp Viễn quát lớn, Trương Tú không cam lòng nói: “Dù sao đây cũng là lần đầu tiên ta thi châm, lấy đâu ra tự tin tuyệt đối chứ? Ngươi rõ ràng là ghi hận trong lòng chuyện lúc trước, dùng việc công để trả thù tư!”
Đệ tử Cực Dược Tông cực kỳ cao ngạo.
Nếu như không phải là do bị sự kiện lần này đả kích, ngạo khí của bọn họ có thể đâm thủng một lỗ trên trời.
Trương Tú thấy lần đầu tiên có thể đạt đến đến một bước này, đã là cực kỳ giỏi.
Thực ra lúc đó Trương Tú không thể làm được.
Nhưng mà vì mặt mũi của Cực Dược Tông, hắn ta vẫn không do dự chút nào mà đứng ra.
Chỉ là không ngờ rằng cuối cùng lại làm hỏng.
Diệp Viễn nghe vậy lạnh lùng cười, nói: “Ý của ngươi là, bởi vì ngươi lần đầu tiên thi châm, nên có thể lấy tính mệnh của các huynh đệ ra đùa giỡn à? Hắn có chết, cũng là đáng đời ư?”
Sắc mặt Trương Tú xanh lè, hừ lạnh: “Ta không nói như vậy, ngươi đừng ngậm máu phun người! Họ Diệp, ta cho ngươi biết, đệ tử Cực Dược Tông ta, không phải là người dễ ăn hiếp!”
Tiêu Sơn đã thi châm hoàn tất, chân mày hắn ta nhíu lại.
Hắn ta biết, bản thân đã tự thổi phồng là nắm chắc!
Vừa rồi thề son thề sắt nói mình đã lĩnh ngộ chín phần.
Hoàn thành thì hoàn thành, nhưng hiệu quả trị liệu của hắn ta, so với Diệp Viễn vẫn kém nhiều lắm.
Sợ rằng, ngay cả phân nửa cũng chưa tới.
Hắn ta là Thiên Dược Sư lục phẩm thì sao lại không biết chênh lệch trong đó chứ?
Theo lý thuyết, nếu như hắn ta lĩnh ngộ chín phần, tự nhiên hiệu quả cũng phải có chín phần của Diệp Viễn.
Nhưng bây giờ, ngay cả phân nửa cũng chưa tới.
Vừa rồi hắn ta hết sức chăm chú, cũng không chú ý tới những người khác.
Lúc này lại chứng kiến Diệp Viễn đang nổi bão với Trương Tú, chỉ mấy câu, hắn ta đã hiểu rõ ngọn nguồn mọi chuyện, cau mày nói: “Diệp Viễn, truyện này ta thay Trương Tú xin lỗi, lần đầu tiên thi châm xuất hiện chuyện không may là không thể tránh được.”
Diệp Viễn nghe xong, càng nổi giận hơn, cười lạnh nói: “Ha ha, chỉ một câu nói của ngươi thì sẽ hời hợt bỏ qua đúng không? Trước đó, thời điểm dùng huyết mạch chân linh trấn áp độc Huyết Ô đã như vậy, bây giờ ta dạy Toàn Cơ Cửu Diệp cho các ngươi, vẫn như vậy! Ở trong mắt các ngươi, mạng người chỉ là chuyện vặt thôi à? Y giả không phải là võ giả, không nắm chắc thì thà rằng đừng ra tay còn hơn! Lúc nãy, rõ ràng ta đã nói, không nắm chắc thì không cần đứng ra! Nhưng các ngươi thì sao? Căn bản là không để tâm, hết lần này tới lần khác muốn đứng ra cậy mạnh! Người này không nói, những người khác thi châm cũng đều là một đống phân!”
Thực ra chuyện lúc trước, không thể nói trong lòng Diệp Viễn không có lửa giận.
Thái độ của Cực Dược Tông với chuyện này, hoàn toàn khác với hắn.
Đổi một góc độ, lúc đó nếu có người đưa ra nghi vấn đối với phương án của mình, chắc chắn Diệp Viễn định sẽ đi nghiệm chứng.
Nhưng đám người này, hoàn toàn không muốn tiếp thu ý kiến của người khác!
Nếu nói, lúc đó là do tiếng nói của Diệp Viễn không có trọng lượng, vậy bây giờ thì sao?
Hắn đã chứng minh thực lực, bọn họ cũng đều thấy được, nhưng thái độ vẫn như cũ.
Bất mãn của Diệp Viễn đối với những người này, cũng đạt tới cực độ.
Cho nên lời của hắn nói ra cũng cực kỳ khó nghe.
Ánh mắt Tiêu Sơn không khỏi lạnh xuống, trầm giọng nói: “Dù sao Trương Tú cũng là đệ tử Cực Dược Tông, ngươi muốn như vậy nào?”
Lời này là muốn lấy Cực Dược Tông tới dọa người.
Cực Dược Tông, trên Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên, hay trong đại chiến Thiên Nhất đều có địa vị vô cùng quan trọng.
Diệp Viễn trước mặt quái vật khổng lồ như vậy, nhỏ bé giống như một con kiến hôi.
Diệp Viễn giận quá mà cười nói: “Trước đó ta cũng đã nói, xử theo quân pháp! Xem ra, các ngươi chỉ xem như gió thoảng bên tai!”
Lời này, Trương Tú căn bản là không để ý, khinh thường nói: “Thực sự là nực cười! Cực Dược Tông ta trong trận đại chiến này đã cứu bao nhiêu người, lập được bao nhiêu công lao cơ chứ! Bây giờ ngươi lại muốn xử ta theo quân pháp?”
Tiêu Sơn cũng lạnh lùng nói: “Người của Cực Dược Tông ta, không ai được động vào!”
Tình thế bên trong doanh trướng giương cung bạt kiếm!
Đệ tử Cực Dược Tông, người nào người nấy vẫn coi khinh Diệp Viễn như cũ.
Cao ngạo của bọn họ sẽ không bởi vì biểu hiện yêu nghiệt của Diệp Viễn mà thay đổi.
Thời điểm phát sinh xung đột, khinh bỉ của bọn họ với Diệp Viễn, một điểm cũng không thiếu.
Có yêu nghiệt hơn, cũng là một con kiến hôi mà thôi!
Ở trước mặt Cực Dược Tông thì chẳng là cái thá gì!
Đột nhiên, Diệp Viễn thu lại khí thế toàn thân, xoay người đến bên cạnh bệnh nhân, bắt đầu thi châm.
Người này trước đó đã được một đệ tử Cực Dược Tông châm cứu.
Hiệu quả... Khó khăn lắm mới trấn áp được độc Huyết Ô, hơn nữa rất lỏng lẻo, không hề có chút kiên cố.
Trương Tú nhìn thấy một màn này, không khỏi giễu cợt, khinh thường nói: “Ta nói Diệp đại thiên tài có giỏi tới đâu, thì ra cũng chỉ đến vậy!”
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất