“Diệp huynh đệ, ngươi đã về rồi!”
“Diệp huynh đệ, trận chiến này may mà có ngươi, nếu không thì lão tử đã không trở về được nữa rồi!”
“Trước kia đều do chúng ta có mắt như mù, ngươi đại nhân đại lượng đừng để bụng chúng ta!”
…
Khi Diệp Viễn xuất hiện trong quân doanh ở Bắc Vọng Thành, đã lập tức dấy lên một hồi náo loạn tưng bừng.
Những quân sĩ Thánh Hoàng Thiên ở đây vừa nhìn thấy Diệp Viễn đã sôi nổi, đi lên chào hỏi.
Trong đám bọn họ có không ít người hôm nay đã giễu cợt Diệp Viễn, bây giờ cũng đều hối hận không thôi.
Lần này nếu như không có Diệp Viễn, thì sợ rằng trong số bọn họ, người có thể trở về chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Thậm chí, Bắc Vọng Thành đã bị Huyết tộc quét ngang rồi cũng không chừng.
Binh bại như núi đổ, không phải là nói đùa.
Diệp Viễn cũng không làm khó dễ, cười cười ứng đối với từng người.
Những quân sĩ Thánh Hoàng Thiên này thấy vậy thì lại càng hổ thẹn không thôi.
Diệp Viễn người ta nhẹ nhàng, đúng là rất khiêm tốn mà!
“Diệp... Diệp huynh đệ...” Triệu Thần nhìn thấy Diệp Viễn, vẻ lúng túng trên mặt càng đậm hơn.
Trước khi đại chiến, lời mắng mỏ của hắn ta là khó nghe nhất.
Nhưng bây giờ, mặt bị vả bôm bốp.
Hắn ta nhìn Diệp Viễn, tất nhiên là xấu hổ đến mức không nói ra lời được.
“Ui, không phải đây là Triệu bách phu trưởng sao? Diệp đại sư của chúng ta chỉ là một kẻ từ bên ngoài đến, nào dám xưng huynh gọi đệ cùng ngài chứ?” Đại Hoàng thấy Triệu Thần, chỉ giận không thể nhào lên đánh người được, nên giễu cợt nói.
Sắc mặt Triệu Thần lập tức đen thành đáy nồi.
Đối với việc này, Diệp Viễn cũng không nói gì thêm.
Đúng là lúc trước, mấy lời Triệu Thần đã nói cực kỳ khó nghe, sự khinh bỉ của đối phương đối với hắn là lộ rõ trên mặt.
Rõ ràng là Triệu Thần xem thường kẻ từ bên ngoài đến như Diệp Viễn, nhất là thời điểm để Diệp Viễn liên quan đến Cực Dược Tông.
Loại khinh bỉ này lại càng không có cách nào che giấu được.
Trên thực tế, người nghĩ như vậy không phải số ít.
Chẳng qua bây giờ đang là lúc đại chiến, chứ nếu là bình thường, kẻ từ bên ngoài đến như Diệp Viễn có địa vị cực kỳ thấp ở Thiên Nhất Đại Lục.
Giống như ở Vũ Thanh đại lục, thế lực bản địa kỳ thị phi thăng giả vậy.
Diệp Viễn không thích trêu chọc thị phi, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ nhẫn nhục chịu đựng.
Triệu Thần đột nhiên quỳ gối cái ‘rầm’ trước mặt Diệp Viễn, nói: “Diệp đại sư, trước kia đều là ta sai! Ta biết ngài thần thông quảng đại, nhất định có cách cứu thủ hạ của ta! Van cầu ngài cứu những người bị trúng Độc Huyết Ô, xin cứu bọn họ!”
Mỗi trận đại chiến, người trúng Độc Huyết Ô đều không phải số ít.
Ngay cả Chân Hoàng Thiên như Tống Mạc cũng trúng Độc Huyết Ô, càng không cần phải nói những Thánh Hoàng Thiên khác rồi.
Vốn là thủ hạ của Triệu Thần có không ít Độc Huyết Ô.
Trong trận chiến này, Độc Huyết Ô bạo phát toàn diện, thủ hạ dưới tay hắn ta tử thương nặng nề.
Những người còn lại, bảy phần đều trúng Độc Huyết Ô.
Nếu như những người này chết hết, hắn ta sẽ gần như là tướng không binh.
Đương nhiên, Triệu Thần người này tuy vô cùng hà khắc với Diệp Viễn, khinh thường xuất thân của Diệp Viễn, nhưng đối xử với thủ hạ lại như tay chân.
Vì những thủ hạ này, hắn ta tình nguyện từ bỏ tôn nghiêm, quỳ xuống trước mặt Diệp Viễn.
Ngay cả cường giả Chân Hoàng Thiên Tống Mạc còn quỳ xuống, hắn ta chỉ là một bách phu trưởng nho nhỏ, quỳ xuống thì có gì mà không được?
Nhưng, Đại Hoàng cũng không công nhận, cười lạnh nói: “Ối, Triệu đại nhân, ngài đừng làm như vậy! Diệp đại sư chỉ là nửa thùng nước lắc lung tung, Cực Dược Tông mới là quyền uy, có phải ngươi tìm lộn người hay không, hẳn là phải đi tìm Cực Dược Tông chứ!”
Đạo Trần một bên, hận không thể tìm được một cái lỗ để chui xuống.
Đạo Trần bị phái tới, đi theo Diệp Viễn học tập. Đi cùng hắn ta tới đây còn có mười mấy vị Thiên Dược Sư ngũ phẩm, lục phẩm.
Trong đại quân Thiên Nhất trang bị gần trăm vị quân y.
Những quân y này, lấy Cực Dược Tông làm chủ.
Mà Đạo Trần càng là nhân tài kiệt xuất trong số đó.
Trước đây, hắn ta là đệ tử Cực Dược Tông nhận được mọi tôn sùng.
Nhưng sau trận chiến này, địa vị của hắn ta đã hoàn toàn thay đổi.
Bây giờ Đạo Trần giống như một nhân vật phản diện cực lớn, hại gần vạn đại quân.
Là do bọn họ không nghe lời Diệp Viễn, mới dẫn đến trận chiến này đại bại.
Nếu không phải Cực Dược Tông thề son thề sắt bảo chứng, dù cho không có những quân sĩ trúng Độc Huyết Ô tham chiến, thì trận chiến này cũng không thua triệt để như vậy.
Trận chiến này, quân sĩ trúng Độc Huyết Ô giống như bom hẹn giờ mai phục trong phe mình, lập tức tự nổ làm người mình bị thương.
Triệu Thần nghe xong lại cắn chặt hàm răng, đột nhiên dập đầu thật mạnh với Diệp Viễn.
Bộp!
Bộp!
Bộp!
Từng tiếng dập đầu như đánh vào trong lòng mọi người.
“Diệp đại sư, là Triệu mỗ dùng mắt chó coi thường người khác, nhưng mà các huynh đệ của ta, bất kỳ ai cũng đều là người tốt! Chỉ cần ngươi có thể cứu bọn họ, Triệu mỗ nguyện ý lấy cái chết để đền tội!” Vừa dập đầu, Triệu Thần vừa khóc kể lể.
Xung quanh đã có không ít người rơi lệ lã chã.
Trận chiến này, rất nhiều đồng đội của bọn họ đã chết trận sa trường.
Đã từng là đồng đội, nhưng hôm nay lại mỗi người một phương.
Nhưng mà, không ai dám đứng ra nói thay cho Triệu Thần, bởi vì đúng là lúc trước bọn họ đối xử với Diệp Viễn quá bất công.
Một người lập được công lao lớn, đến đại quân của bọn họ nói ra những lời có thể ngăn cơn sóng dữ, kết quả lại bị tất cả mọi người xem thường.
Đổi lại là chính mình, bọn họ cũng không thể chịu đựng được.
Lòng tốt lại trở thành lòng lang dạ thú, nói chung là như vậy đi!
Ánh mắt mọi người đều nhìn về Diệp Viễn.
Diệp Viễn đột nhiên giơ tay, vỗ hai cái lên vai Triệu Thần, nói: “Được rồi, đưa ta đi xem thủ hạ của ngươi.”
Cả người Triệu Thần chấn động, kích động đến mức dập đầu thêm mấy cái, nói: “Đa tạ Diệp đại sư! Đa tạ Diệp đại sư!”
...
Khi Diệp Viễn nhìn thấy đám thủ hạ của Triệu Thần, cũng không nhịn được mà nhíu mày.
Quá thảm rồi!
Có vài người trúng Độc Huyết Ô quá nặng, cả người đã có ngàn vết lở loét, nhìn qua cực kỳ dữ tợn.
Một luồng khí tanh hôi xông vào mũi.
Tiếng rên rỉ yếu ớt, ngập tràn doanh trướng.
Độc Huyết Ô vô cùng đáng sợ, cho dù Tống Mạc là cường giả Chân Hoàng Thiên, kết quả sau cùng cũng không tốt hơn mấy quân sĩ Thánh Hoàng Thiên là bao.
Huyết Ô chẳng những có thể làm huyết dịch nhiễm bẩn, mà còn có thể ăn mòn Nguyên Thần, gần như là không có thuốc nào cứu được.
Thứ duy nhất có thể ngăn cản, chỉ có huyết mạch chân linh!
Cho nên, phương pháp trấn áp mà Cực Dược Tông nghiên cứu ra được sau đó, chính là niềm vui to lớn đối với toàn bộ đại quân.
Còn loại tiểu nhân vật như Diệp Viễn, tất nhiên là bọn họ nghe không vào rồi.
Cũng không phải nói là Diệp Viễn còn trâu bò hơn cả Thánh Địa cấp Chúa Tể như Cực Dược Tông, mà là không bột đố gột nên hồ. Bọn họ đại chiến với Huyết tộc mấy nghìn năm, nhưng ngay cả một giọt tinh huyết của đối phương cũng chưa từng lấy được.
Diệp Viễn đi tới bên người quân sĩ trúng độc nặng nhất, bắt đầu chẩn đoán bệnh cho hắn ta.
Rất nhanh, nguyên thần của Diệp Viễn đã du tẩu một vòng trong cơ thể hắn ta, không khỏi âm thầm lắc đầu.
“Diệp... Diệp đại sư, Kiều Nhất Bình còn... Còn có thể cứu được không?” Triệu Thần lo lắng nói.
“Huyết mạch toàn thân hắn ta đã bị vấy bẩn hơn chín phần. Tối đa mấy giờ nữa thôi, hắn ta chắc chắn phải chết.” Diệp Viễn nói.
Thần sắc Triệu Thần buồn bã, trong lòng tự trách vạn lần.
Diệp Viễn không để ý tới Triệu Thần, mà nói với đám người Đạo Trần: “Các ngươi nhìn kỹ, tiếp theo ta thi triển một bộ châm pháp, tên là Toàn Cơ Cửu Diệp. Sau khi các ngươi học được, thì hãy đi châm cho những người khác. Nhưng mà hiện tại, bộ châm pháp này chỉ có thể tạm thời trấn trụ Độc Huyết Ô, có thể loại bỏ hoàn toàn Độc Huyết Ô hay không thì ta còn phải nghiên cứu lại một chút.”
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất