Tống Mạc nghe vậy thì toàn thân chấn động!
Ông ta đã có ý chờ chết, hoàn toàn không có bất kỳ ảo tưởng gì.
Ông ta chỉ muốn trước khi chết, sám hối sai lầm mình đã phạm phải với Diệp Viễn.
Nhưng bây giờ Diệp Viễn lại nói cho ông ta biết, ông ta không cần chết!
“Chuyện này... chuyện này là thật sao?”
Tống Mạc kích động đến run cả người, là vì chính mình, cũng vì tất cả những người đã trúng Ô Huyết!
Ô Huyết của Huyết tộc cực kỳ lợi hại, trong chiến đấu không cẩn thận chút thôi là sẽ bị đầu độc.
Nhất là loại đại hội chiến đấu thế này, lại càng dễ trúng chiêu.
Đa số cường giả của các tộc không chết ở trên chiến trường, mà là chết bởi vì Ô Huyết.
Nếu như đúng là Diệp Viễn có thể trị liệu Ô Huyết, vậy thật sự là việc vô cùng lớn!
Ý nghĩa của việc này không kém gì phát minh ra phương pháp ức chế việc sống lại của Huyết tộc!
Diệp Viễn gật đầu nói: “Ta đã có một ít manh mối, nhưng còn cần một khoảng thời gian. Có điều trước đó, ta có thể giúp ngài trấn áp sự lan tràn của sức mạnh Huyết Ô.”
Thật ra từ lúc trong sương mù Diệp Viễn đã bắt đầu nghiên cứu về Huyết tộc.
Chủng tộc cường đại này khiến hắn thấy mà thèm.
Diệp Viễn phát hiện, máu của Huyết tộc thật sự là cực kỳ mạnh mẽ, lại còn là độc nhất vô nhị trên thế gian.
Nhất là tinh huyết của bọn họ, không những có thể dùng máu sống lại, mà còn là tài liệu cực tốt để luyện chế thiên đan!
Chỉ là, muốn lấy được tinh huyết của Huyết tộc thật sự quá khó khăn.
Hắn vốn định chuyên tâm nghiên cứu, nào biết lại xảy ra chuyện này, khiến toàn bộ tinh huyết bản thân khó khăn lắm mới thu thập được, tiêu hao sạch sẽ.
Nhưng đối với một ít đặc tính của Huyết tộc, Diệp Viễn đã hiểu rõ.
Sức mạnh Huyết Ô, chẳng qua chỉ là một loại trong đó.
Tống Mạc phấn chấn nói: “Nếu như Diệp lão đệ thật sự có thể giải quyết Ô Huyết, vậy thì thật là đệ nhất công thần của Thiên Nhất đại lục!”
Nếu là lúc trước, đương nhiên ông ta sẽ không coi lời Diệp Viễn nói là chuyện lớn lao gì.
Nhưng bây giờ, ông ta rất tin tưởng, không hề có chút nghi ngờ nào!
Một câu của Diệp Viễn lúc trước đã vạch trần sơ hở cực lớn trong phương pháp trị liệu của Cực Dược Tông.
Hơn nữa điểm này, đã được thực tế nghiệm chứng!
Bỗng nhiên, hư không rung lên, một bóng người bước ra.
Tống Mạc biến sắc, khom người thi lễ nói: “Minh Diệc đại nhân!”
Người tới là một cường giả siêu cấp bán Đế Cảnh, cũng là thống soái tối cao của Thiên Nhất đại quân!
Minh Diệc khẽ gật đầu, nói: “Đam Phỉ Đế Tôn muốn gặp vị tiểu huynh đệ này.”
Thấy Diệp Viễn nghi hoặc, Tống Mạc nói: “Hiện tại, Đam Phỉ Đế Tôn là người mạnh nhất tuyến Bắc, đại cao thủ cảnh giới Đế Hạo Thiên! Ông ta muốn gặp ngươi, hẳn là vì những mũi tên kia!”
Đế Cảnh gồm tam thiên: Đế Vân Thiên, Đế Hạo Thiên, Đế Thích Thiên!
Khác với cường giả Hoàng Cảnh, cường giả Đế Cảnh là cường giả siêu thoát thật sự, thực lực không cách nào tưởng tượng được.
Trận chiến lúc trước, đừng nhìn Thánh Hoàng Thiên, Chân Hoàng Thiên đôi bên đánh đến thanh to thế lớn.
Nhưng chiến đấu chân chính lại xảy ra giữa cường giả Đế Cảnh.
Diệp Viễn giống như đã biết trước, gật đầu nói: “Vậy thì đi thôi.”
Minh Diệc vung tay một cái, Diệp Viễn đã thân bất do kỷ, biến mất tại chỗ.
Trong lòng Diệp Viễn khiếp sợ, đây chính là sức mạnh của Đế Cảnh à?
Minh Diệc còn chưa phải Đế cảnh, thế nhưng lực khống chế của gã với không gian đã mạnh đến mức khiến kẻ khác phải giận sôi!
Diệp Viễn chỉ cảm thấy hoa mắt, đi tới một nơi trong vườn hoa.
Một lão giả mặc áo vải thô đang tưới hoa.
“Đế Tôn đại nhân, Diệp Viễn tới rồi!” Minh Diệc cung kính nói.
Ở trước mặt người này, Minh Diệc là cường giả bán Đế Cảnh cũng có vẻ khiêm tốn tới cực điểm.
Diệp Viễn quan sát vị lão giả này, phát hiện vậy mà lại nhìn không rõ lắm.
Rõ ràng ông ta đứng ở đó, nhưng giống như là hòa làm một thể với vườn hoa xung quanh.
Giống như, nơi ông ta đứng chính là một vùng thiên địa!
Đam Phỉ Đế Tôn nhìn về phía Diệp Viễn, gật đầu nói: “Phong mang tất lộ, kiếm ý lăng tiêu, là một thanh kiếm tốt tuyệt thế! Khó trách, khiến Thiên Đạo bất dung! Tiểu hữu, mong ngươi có ngày vấn đỉnh Chúa Tể!”
Diệp Viễn có thể cảm nhận được, ánh mắt của đối phương giống như xuyên thấu nhục thể, nhìn về vào Đạo Kiếm nằm sâu trong cơ thể mình!
Hắn ở trước mặt lão giả này, căn bản là không có chút bí mật nào.
Đương nhiên, ngoại trừ Di Thiên!
Người này, từng là chí tôn Chúa Tể Cảnh đấy.
Muốn rình ông ta, Đế Cảnh còn chưa đủ trình!
Đứng bên cạnh, đồng tử Minh Diệc cũng co rụt lại.
Gã chưa bao giờ thấy Đế Tôn đại nhân có đánh giá cao như vậy với một tên tiểu bối!
Chúa Tể!
Đây là lực lượng chí cao của Tam Thập Tam Thiên, chí tôn phía trên Đế Cảnh!
Muốn đạt được cảnh giới này, gần như là chuyện không thể.
Chỉ nói Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên, lớn đến vô biên vô hạn, tu giả càng nhiều không cách nào đếm xuể.
Nhưng để nói là vấn đỉnh Chúa Tể thì đúng là không ai dám thốt ra.
Ngay cả nhân vật khủng bố như Đam Phỉ Đế Tôn cũng không dám có hi vọng xa vời với Chúa Tể Cảnh.
Nhưng, ông ấy lại đánh giá Diệp Viễn như vậy!
Diệp Viễn khom người bái, nói: “Đế Tôn đại nhân quá khen, cảnh giới Chúa Tể quá mức xa xôi, Diệp Viễn vẫn nên làm đến nơi đến chốn là tốt rồi.”
Đam Phỉ cười nói: “Tâm chí cứng cỏi, đạo tâm kiên định, là một hạt giống tốt! Lão phu tìm ngươi đến, ngươi hẳn là biết lý do rồi, đúng không?”
Diệp Viễn gật đầu nói: “Là vì những mũi tên kia, có điều... khiến Đế Tôn đại nhân thất vọng rồi. Thủ đoạn này không cách nào vận dụng với quy mô lớn. Ta lấy Đạo Kiếm trấn áp tinh huyết Huyết tộc, cũng chỉ có thể áp chế được mấy trăm giọt. Hơn nữa, điều kiện lấy được tinh huyết Huyết tộc quá mức hà khắc, cũng chỉ có thể tùy duyên mà thôi.”
Đam Phỉ lại thấy không bất ngờ lắm, chỉ thở dài một hơi rồi nói: “Quả là vậy! Sở dĩ Huyết tộc khó chơi chính là vì khó mà lấy được được tinh huyết của bọn họ! Cực Dược Tông đã thử qua nhiều lần, cũng không có cách nào làm được. Hoặc là, diệt sát, hoặc là để cho bọn họ sống lại. Đạo Kiếm của ngươi lại có thể áp chế tinh huyết Huyết tộc, khiến cho bọn họ không thể sống lại, quả nhiên là lợi hại!”
Cũng không phải là cường giả Thiên Nhất đại lục chưa từng nghiên cứu ra thủ đoạn nhằm vào Huyết tộc.
Nhưng muốn nghiên cứu, nhất định phải có được tinh huyết Huyết tộc.
Nhưng đúng lúc, chuyện này là khó khăn nhất.
Giết Huyết tộc, dễ.
Nhưng để lấy được tinh huyết Huyết tộc, lại khó như lên trời.
Chỉ là Đam Phỉ không nghĩ tới, chuyện chưa bao giờ có người làm được, Diệp Viễn lại có thể làm được.
Đạo Kiếm của Diệp Viễn trải qua rèn luyện của Đạo kiếp, hơn nữa còn hấp thu một lượng lớn sức mạnh Thiên Đạo.
Có thể nói, Đạo Kiếm của hắn có chứa thiên uy!
Tinh huyết của Huyết tộc có mạnh hơn nữa, dưới thiên uy cũng là nửa bước khó đi.
Thực lực của nghịch tu đúng là rất mạnh, nhưng hoàn toàn không giống như Diệp Viễn, mỗi một lần đều cầm Đạo Kiếm bản mạng của mình nghênh đón Đạo kiếp!
Chuyện thế này, không khác gì tự tìm đường chết.
Bọn họ không có thuộc tính của thiên uy, tất nhiên cũng không thể trấn áp tinh huyết của Huyết tộc.
Minh Diệc bên cạnh nghe được cũng thấy kinh hãi.
Người này, bất phàm!
Bản lĩnh như vậy, ngay cả cường giả Chúa Tể Cảnh cũng không có!
Đương nhiên, muốn giết chết Chúa Tể Cảnh Huyết tộc, thật sự quá khó khăn.
Diệp Viễn gật đầu nói: “Trong khoảng thời gian này, ta vẫn luôn nghiên cứu tinh huyết Huyết tộc, đây quả thật là bảo vật khó gặp trong thiên địa! Thậm chí những thiên tài địa bảo kia, so với nó cũng chẳng bằng. Ta vốn định chuyên tâm nghiên cứu, không nghĩ tới lần đại chiến này khiến toàn bộ tinh huyết Huyết tộc mà mình tích góp được trước đó, tiêu hao sạch sẽ.”
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất