“Ah? Là mấy người Diệp Viễn! Những mũi tên lợi hại thật, có thể ức chế Huyết tộc sống lại!” 

             “Sao hắn có thể làm được chứ? Một bước này, ý nghĩa quá sâu xa rồi, có thể sẽ ảnh hưởng toàn bộ chiến cuộc đấy!” 

             “Trước đó, tất cả mọi người nói hắn ta lòe thiên hạ. Haizz, chúng ta thật là có mắt không tròng! Thì ra lời hắn nói đều đúng hết!” 

             ... 

             Đại quân Thiên Nhất thấy cảnh tượng như vậy thì cả đám kích động không thôi. 

             Mũi tên bình thường tất nhiên là không thể nào làm được. 

             Bọn họ suy đoán, rất có thể là do Diệp Viễn bôi gì đó lên mũi tên. 

             Ý nghĩa của việc này thật sự rất không tầm thường! 

             Một khi thủ đoạn này được dụng với quy mô lớn, tuyệt đối có thể nghịch chuyển chiến cuộc của Thiên Nhất đại lục và Huyết tộc. 

             Các cường giả bên Huyết tộc thì vô cùng hoảng sợ. 

             Chết mất vài người, đối với Huyết tộc cũng không quan trọng gì. 

             Nhưng loại đại sát khí này, đối với bọn họ mà nói quả thực là trí mạng. Bản lĩnh bọn họ dựa vào để tung hoành chư thiên vậy mà lại bị khắc chế. 

             Vũ khí như vậy xuất hiện trên chiến trường, trình độ rung động có thể nghĩ được. 

             Trong lúc kích chiến, La Xuyên nhìn thấy Diệp Viễn, đồng tử không khỏi co rụt lại. 

             Lúc trước Diệp Viễn phá tan phòng tuyến, truyền tin tức về Thiên Nhất đại lục đã gây cho hắn ta sự chấn động mãnh liệt. 

             Nhưng loại chấn động đó còn kém một màn lúc này rất rất xa. 

             “Trọng Việt, Chúc Hợi, Thần Tị, ba người các ngươi đi giết tiểu tử kia, tuyệt đối không được để hắn còn sống!” La Xuyên trầm giọng nói. 

             Trọng Việt lạnh giọng quát, lập tức bỏ lại Tống Mạc ở đối diện, đánh về phía Diệp Viễn. 

             Tam đại Chân Hoàng Thiên, đồng thời đánh về phía Diệp Viễn! 

             Huyết dịch không sạch sẽ trong cơ thể Tống Mạc đang sôi trào, vốn đã ngàn cân treo sợi tóc. 

             Vào thời khắc mấu chốt, vậy mà Trọng Việt lại bỏ ông ta đi, cho ông ta một đường sinh cơ. 

             Không chút do dự, Tống Mạc trực tiếp lui ra khỏi chiến trường. 

             “Rút lui!” 

             Diệp Viễn không nói hai lời, xoay người trốn ngay. 

             Đối mặt tam đại Chân Hoàng Thiên thượng kỳ, hắn không có chút cơ hội nào hết. 

             Mục đích của hắn đã đạt thành, không cần phải tiếp tục ở lại đây nữa. 

             Diệp Viễn đột nhiên xuất hiện, gây cho Huyết tộc chấn động cực lớn, bên Nhân tộc cũng thắng được chút cơ hội để thở dốc. 

             Có điều, cũng không hơn thế. 

             Muốn lật bàn, là chuyện không thể nào. 

             Cho nên, hiện tại nhất định phải rút lui. 

             Trận chiến hủy diệt đường hầm không gian lần này, rõ ràng Thiên Nhất đại quân đã thua, thua trên chuyện Ô Huyết bạo phát. 

             Lúc trước Diệp Viễn từng nhắc nhở bọn họ, nhưng chẳng có ai đặt ở trong lòng, chỉ nghĩ Diệp Viễn đang lấy lòng mọi người. 

             Kết quả, tự mình chuốc lấy cực khổ. 

             Diệp Viễn bôi gì trên mũi tên? Đó chính là tinh huyết của cường giả Huyết tộc phối hợp với chín chín tám mươi mốt loại thiên dược ngũ phẩm trân quý luyện chế mà thành, đặt tên là Trấn Huyết Thương Dương. 

             Trấn Huyết Thương Dương này khó được nhất không phải tám mươi mốt loại thiên dược ngũ phẩm, mà là tinh huyết của cường giả Huyết tộc. 

             Mọi người đều biết, Huyết tộc chỉ cần để sót một giọt tinh huyết là có thể hồi máu sống lại. 

             Năng lực này có thể nói là cực kỳ nghịch thiên. 

             Lúc bình thường, muốn thu được tinh huyết của Huyết tộc đúng là chuyện không thể. 

             Bởi vì muốn giết bọn họ, nhất định phải triệt để ma diệt. 

             Có điều, Diệp Viễn mai phục mấy trăm Huyết tộc trong sương mù, lúc đó có để lại thủ đoạn. 

             Lúc hắn diệt sát Huyết tộc, thử dùng Đạo Kiếm của mình để trấn áp. 

             Kết quả phát hiện, tinh huyết Huyết tộc quả nhiên không thể sống lại được! 

             Đạo Kiếm của Diệp Viễn là trải qua Thiên Đạo rèn luyện, có thể trấn áp vạn vật. 

             Tinh huyết Huyết tộc dưới sự áp chế của Đạo Kiếm, không thể sống lại được. 

             Nhưng cho dù như vậy, Diệp Viễn cũng lấy được cực ít tinh huyết. 

             Cũng vì lúc đó dựa vào thiên thời địa lợi, nếu không, cho dù là Diệp Viễn thì cũng khó mà thu thập được chút tinh huyết này. 

             Những tinh huyết này trải qua Diệp Viễn chiết xuất hơn trăm lần, mới có thể đưa vào thuốc. 

             Diệp Viễn gắng sức đuổi theo, cũng chỉ chế ra được mấy trăm mũi tên. 

             Diệp Viễn tới cũng nhanh, đi còn nhanh hơn! 

             Không đợi ba đại Chân Hoàng Thiên tiến hành hợp vây, hắn đã đào tẩu rồi. 

             Trận đại chiến này, cuối cùng lại kết thúc như vậy. 

             Đương nhiên, bên Thiên Nhất đại quân tổn thất nặng nề. 

             Năm vạn đại quân Thánh Hoàng Thiên, lại tử thương hơn vạn, còn có một nhóm lớn cường giả trúng Ô Huyết Khí. 

             Mà đây là còn trong tình huống Diệp Viễn đúng lúc áp chế Huyết tộc. 

             Nếu như không có Diệp Viễn, cuộc chiến này sẽ tổn thất nhiều hơn nữa, thậm chí còn toàn quân bị diệt. 

             Hậu quả việc sức mạnh Huyết Ô bùng nổ, thực sự quá nghiêm trọng. 

             ... 

             Ngoài Bắc Vọng Thành, Tống Mạc đứng lơ lửng trên không, sắc mặt trắng bệch. 

             Lúc này, sức mạnh Huyết Ô của ông ta đã lan ra một nửa huyết dịch toàn thân, vô cùng thống khổ. 

             Có điều, ông ta không hề kêu đau, đôi mắt vẫn luôn ngóng nhìn phía xa. 

             Bỗng nhiên, một bóng người xẹt qua chân trời, đi về phía bên này. 

             Trên mặt Tống Mạc lộ ra vẻ đại hỉ. 

             Diệp Viễn, trở về an toàn! 

             Thấy Tống Mạc, Diệp Viễn hơi bất ngờ. 

             Lúc này, ông ta hẳn là phải dưỡng thương ở trong thành mới đúng. 

             “Tống tiền bối, sao ngài lại ở đây?” 

             Tống Mạc nhìn Diệp Viễn, bỗng nhiên trực tiếp thấp người quỳ xuống, nói: “Tống Mạc có mắt không tròng, trách lầm Diệp huynh đệ, cũng dẫn đến trận đại chiến này thất bại! Ngày hôm nay, Tống mỗ ở trước mặt tất cả mọi người, xin lỗi ngươi!” 

             Ông ta vừa quỳ, toàn thành oanh động. 

             Đường đường là Chân Hoàng Thiên thượng kỳ, thành chủ Bắc Vọng Thành, vậy mà lại quỳ xuống xin lỗi một tên tiểu bối! 

             Nãy giờ cường giả trong thành vẫn luôn suy đoán, thành chủ Tống Mạc đang làm gì ở đây. 

             Không ngờ là ông ta lại đặc biệt đợi Diệp Viễn trở về, quỳ xuống xin lỗi đối phương! 

             Những người từng trào phúng Diệp Viễn, lúc này đều xấu hổ cúi thấp đầu. 

             Lúc đó Tống Mạc không nói ra lời gì ác độc. 

             Ngược lại là bọn họ, nói lời cực kỳ khó nghe. 

             Về phần Đạo Trần, lúc này chỉ hận không thể tìm được một cái lỗ để chui xuống. 

             Hắn ta dùng quyền uy của Cực Dược Tông, đè ép ý kiến của Diệp Viễn xuống, lại còn hết sức trào phúng. 

             Kết quả, dẫn đến trận này thảm bại! 

             Đối với hành động của Tống Mạc, Diệp Viễn cũng rất ngạc nhiên. 

             Tống Mạc làm ra hành động như vậy, có thể thấy được lúc này trong lòng ông ta rất hối hận và xấu hổ. 

             Người này, có lòng dạ lớn. 

             Diệp Viễn vội càng đỡ lấy Tống Mạc, nói: “Tống tiền bối cần gì phải vậy? Ngài là ân nhân cứu mạng của Diệp mỗ, như vậy sẽ chiết sát Diệp mỗ mất!” 

             Tống Mạc hổ thẹn nói: “Nếu như lúc đó Tống mỗ cho Diệp huynh đệ một cơ hội chứng minh bản thân, có lẽ sẽ không gây ra sai lầm lớn như vậy!” 

             Tống Mạc biết, lúc đó Diệp Viễn hỏi ý kiến của ông ta, nhưng thật ra là mong ông ta đứng ra nói chuyện. 

             Ánh mắt cầu trợ kia, ông ta không để ý đến. 

             Diệp Viễn chẳng qua chỉ là một hộ ngoại lai, người nhỏ, lời nhẹ. 

             Đối mặt quái vật lớn như Cực Dược Tông, căn bản là sẽ không có ai tin tưởng hắn. 

             Cho nên, hết thảy biện giải đều là phí công. 

             Cho nên, Diệp Viễn lựa chọn im lặng. 

             Có điều, hắn cũng không ghét hận gì, ngược lại còn suốt đêm chế ra những mũi tên cực mạnh kia, nghịch chuyển chiến cuộc. 

             Bằng không, hậu quả khó mà lường được. 

             Diệp Viễn lắc đầu nói: “Tống tiền bối, bây giờ không phải là lúc nói chuyện này. Sức mạnh Huyết Ô của ngươi đã bạo phát toàn diện, nếu cứu trị trễ thì không còn kịp nữa đâu.” 

             Tống Mạc nói: “Tiện mệnh của Tống mỗ không đáng nhắc đến, chết thì cứ chết đi! Thế nhưng không xin lỗi ngươi, Tống mỗ dù chết cũng khó có thể nhắm mắt được!” 

eyJpdiI6IlBYWEhURE82ZmZna1RuaDBOUlc5dGc9PSIsInZhbHVlIjoiXC9FZUlkRGtsQm1teWxuUGRSUEppdU90dXJsQURRbzN0dTBIeFwvNWM5UkFhaWVLNGlpOXJzRXhUUkIzdkVQTm5uRjZmM1dMSlwvR2Q2OWI5dGJlUjJidHNTVTlESGUyV0E3YlpyVlpaRVptMjFBTXlPVE1qXC8yakFFNlwva0djRHc5SFl0T2h3NHgyTlBZSGtobWp6UHNZUkMrblVjRGJ5THRqY1JYelN5MHI5Z1oyTytHUnBUWkVBeUZuZldEUTdwK3pmRkt6NWh2RGNZSjNDRWRMZGsxcHVROWFVY0VETWtLeHJLbCt0NjhRNm1GWVRNRmJHZStQT0FJZHJkV21zWVpFIiwibWFjIjoiY2Y0MjhiNTA5YjAxZWRlMGRmYjhkNDU3N2U3OWYzMDQwNGRmNjUwZjY2M2I1NGQ2NTRkZjEwNmJmN2UzNjgzOSJ9
eyJpdiI6IkZ3MkxWOUVHbDZteEFESnJHdWNZS1E9PSIsInZhbHVlIjoiTEFsSWxJa01oYk5yUVVUUWVIdDlESHZNenFZZTQ0TktWcTYrXC9SdHp0WnRjVUlWNnhrRGtpanRhd1FjRnpHQ2NYZVlGa1ZMbFNVekZPREYxcHBRYm8yUVBRTzk3NTNRNThHNGRrNUp1dUhOemJIdjB3NWFlYTRRcUk4a1hkZWJVV04zclJNZXhJQmdpUUhrd3JYMERZUW1OZ2RSQmF4VEhHRTltUVZtNytjcHk0SDZReFNFMVoyQnNhUTlSZW94WFVkM0lZU09WNzlLM2gzVmo5d2xqK01qa2xFR3VvdFBcL2dSNDdLeUY1UjlUTFI5akdRUTBMU0N4Z1VSdjBzbXgzV2FQK041TEtOTFJrbjBmejR5Y1FOZz09IiwibWFjIjoiODVjOTE5ZGNmOWE5NzMwZjM0MzY1ZTM2ODM0MzNhODFmYTJjMzZlNTA2N2U4ZjBkNjE3YTVkNzUzNzhhNzI2ZCJ9

             Diệp Viễn nói: “Ô Huyết của Huyết tộc, chưa chắc không có phương pháp cứu chữa chân chính!”

Ads
';
Advertisement
x