“Diệp Viễn, ta sai rồi! Ta sai thật rồi! Ngươi tha cho ta đi, sau này ta đồng ý làm trâu làm ngựa cho ngươi để báo đáp ơn tha mạng!” Bên trong cột nước vọng ra tiếng van xin của Thiết Tâm.
Giọng nói kia dường như đang khóc nức nở.
Từ lần quỳ xuống xin tha kia có thể nhìn ra dục vọng sinh tồn của Thiết Tâm vẫn rất mạnh.
“Diệp Viễn, chỉ cần ngươi tha cho ta một lần này thì sau này Mẫn gia ta sẽ coi ngươi như Thiên Lôi sai đâu đánh đó!” Mẫn Nam Sơn cũng không muốn chết, kêu lên.
“Đúng đúng đúng, Diệp Viễn, nhân lực của ta cũng không kém hơn Mẫn gia đâu! Chỉ cần ngươi tha cho ta một mạng thì tất cả đều là của ngươi!” Thiết Tâm vội vàng nói.
Diệp Viễn suy nghĩ thật nhanh, sau đó lạnh nhạt nói: “Giao dấu ấn nguyên thần của các người ra, ta sẽ tha các ngươi không chết!”
Bây giờ hắn đang cần có một thế lực lớn, thế lực của hai Ngọc Hoàng Thiên đại viên mãn chắc chắn là sự trợ giúp rất tốt. Tuy tính cách của hai người này không tốt nhưng chỉ cần nắm giữ dấu ấn nguyên thần, thì chỉ cần một ý nghĩ thôi cũng đủ lấy mạng bọn họ.
Hai người kia sợ ném chuột vỡ bình là sẽ không dám tạo phản.
Thiết Tâm và Mẫn Nam Sơn nghe vậy sắc mặt trắng bệch.
Giao dấu ấn nguyên thần ra tương đương với đặt sinh tử vào trong tay Diệp Viễn. Chỉ cần một ý nghĩ của Diệp Viễn cũng đủ để giết chết bọn họ, như vậy không khác gì trở thành nô lệ cả. Nhưng nếu không giao ra thì bọn họ cũng hiểu không lâu nữa sẽ trở thành xác chết.
“Các người có ba giây để suy nghĩ!” Diệp Viễn thấy hai người do dự thì lạnh nhạt nói.
Thiết Tâm hoảng sợ, vội vàng nói: “Ta giao! Ta giao!”
Mẫn Nam Sơn cũng nói: “Ta cũng giao!”
Diệp Viễn gật đầu sau đó bình tĩnh nói: “Đồ ngốc, dừng tay!”
Hắc Sa đang đánh nhau vui vẻ nghe vậy thì khó chịu nói: “Lão tử chính là cường giả Ngọc Hoàng Thiên đại viên mãn mà ngươi dám quát lão tử, ngươi coi mình là Long Tử đấy à?”
Tiểu Long Nữ lại nói: “Phụ thân của đại ca ca là Huyết Long thuần chủng đấy, những ca ca kia của ta kém xa hắn nhiều! Được rồi, Hắc Sa thúc thúc, dừng tay đi!”
Tiểu nha đầu này bây giờ đối với Diệp Viễn là nói gì nghe nấy rồi, Hắc Sa không còn cách nào chỉ đành phải dừng tay.
Sắc mặt Thiết Tâm biến đổi không ngừng, cuối cùng vẫn cắn răng bức sợi dấu ấn nguyên thần ra.
Diệp Viễn thu dấu ấn nguyên thần kia rồi dung nhập vào bên trong Nguyên Thần hỗn độn của mình, lập tức có cảm giác khống chế được sinh tử của Thiết Tâm.
Bây giờ chỉ cần một ý nghĩ của hắn là đã có thể quyết định Thiết Tâm sống hay chết!
Sau khi giao ra Dấu ấn Nguyên thần thì vẻ mặt của hai người giống như là thê tử mới chết vậy. Dù sao thì hai người cũng là đại nhân vật một phương, bây giờ lại trở thành nô lệ của người khác.
Diệp Viễn lạnh nhạt nói: “Hai người không cần bày ra vẻ mặt như vậy đâu, trở thành người hầu của ta đối với các người mà nói có lẽ là một cơ duyên đấy. Chỉ cần các người có biểu hiện tốt thì trợ giúp hai người bước vào Thánh Hoàng Thiên cũng không phải nói chơi.”
“Ha, khẩu khí lớn thật đấy! Ngươi coi cường giả Thánh Hoàng Thiên là cải trắng đấy à?” Diệp Viễn vừa nói xong đã nghe Hắc Sa cười nhạo.
Nhưng Thiết Tâm và Mẫn Nam Sơn nghe vậy lại chấn động, ánh mắt loé lên một ánh sao.
Người khác nói ra bọn họ đương nhiên cảm thấy là đang đánh rắm.
Nhưng Diệp Viễn không giống, hắn chính là người có thể luyện chế Thiên Đan chân phẩm đấy!
Đúng là cảnh giới của hắn bây giờ còn rất thấp, nhưng tiềm năng trong tương lai lại rất lớn. Một khi hắn trở thành Thiên Dược Sư tứ phẩm thì chưa chắc không thể trợ giúp bọn họ bước vào cảnh giới trong mơ đó!
“Ngươi thì biết cái gì chứ! Thực lực của chủ nhân người như ngươi có thể nhìn ra sao? Chủ nhân yên tâm, sau này Thiết Tâm nhất định sẽ thể hiện thật tốt, chắc chắn không khiến ngài thất vọng!” Thiết Tâm trừng Hắc Sa, rồi cung kính nói với Diệp Viễn.
“Mẫn Nam Sơn, nguyện trung thành với chủ nhân!”
Hắc Sa cảm thấy mơ hồ, không biết vì sao hai người này đột nhiên lại thay đổi lớn đến thế. Chẳng lẽ hai cường giả Ngọc Hoàng Thiên thật sự khờ đến nỗi cho rằng Thánh Hoàng Thiên dễ tới như vậy ư?
Nếu vậy thì Thánh Hoàng Thiên trên Vũ Thanh đại lục đâu đến nỗi thưa thớt đến thế?
Diệp Viễn gật đầu nói: “Nếu đã vậy thì hai người trở về đi. Phải làm thế nào chắc hai người cũng tự biết rõ.”
“Biết rõ! Biết rõ!” Hai người vội vàng nói.
Lúc này, Diệp Viễn bỗng nhìn về hướng hai người Hoàng Hạo Ngôn vẫy tay. Hai người sửng sốt, thế mới biết Diệp Viễn đã sớm biết hai người đi theo rồi.
“Diệp đại sư, chúng ta...”
Diệp Viễn xua tay, nói: “Không cần giải thích, ta biết tấm lòng của hai ngươi. Hai người các ngươi theo bọn họ về Thiên Nam Thành, nếu như họ gây chuyện thì dùng nó nói cho ta biết.”
Diệp Viễn nói xong thì đưa con ốc biển cho hai người.
Khi hai người Hoàng Hạo Ngôn nhìn thấy trận chiến của Diệp Viễn thì đã ngạc nhiên đến ngây người, lúc nhìn thấy Hải tộc thì bọn họ mới biết được mình lo lắng dư thừa rồi.
Một Đại Cực Thiên Vị lại thu hai cường giả Ngọc Hoàng Thiên đại viên mãn làm người hầu, chuyện này quá sức tưởng tượng rồi.
Nhưng Diệp Viễn lại làm được.
Nhưng có vẻ Diệp Viễn cũng không yên tâm hai người kia, vì thế mới phái hai người qua theo dõi. Có hai người ở đó đương nhiên Thiết Tâm và Mẫn Nam Sơn sẽ không dám gây ra chuyện gì.
Chỉ cần Hoàng Hạo Ngôn dùng ốc biển báo cho Diệp Viễn, thì Diệp Viễn vẫn có thể ở ngoài ngàn dặm khiến cho hai người kia hồn phi phách tán.
...
Bên trong biển sâu, ở trung tâm một tòa cung điện trôi nổi thật lớn. Xung quanh là đại trận pháp sâu không lường được vờn quanh.
Kế Nam Long Cung!
Diệp Viễn vừa vào Long Cung đã cảm thấy không bình thường. Bên trong Long Cung đang tổ chức ca múa rộn ràng, rất náo nhiệt.
Nhưng Diệp Viễn không cảm thấy mình quan trọng tới nỗi có thể khiến Hắc Giao Vương bày tiệc lớn như vậy để chiêu đãi mình.
“Cảnh Phỉ, chẳng lẽ trong Long Cung đang chiêu đãi khách quý gì à?” Diệp Viễn hỏi.
Cảnh Phỉ cười bí ẩn, nói: “Hì hì, huynh vào với ta là sẽ biết ngay thôi.”
Diệp Viễn không nói lên lời, thấy nha đầu này lại lém lỉnh thì biết e là nàng ta lại có chủ ý xấu gì nữa rồi.
Diệp Viễn theo Tiểu Long Nữ đi thẳng vào đại điện, bên trong đang tổ chức yến hội.
Diệp Viễn vừa xuất hiện lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Trên vương tọa chính giữa đại điện là một cường giả đầu rồng đang ngồi nghiêm chỉnh, cả khuôn mặt hắn là một màu đen nhánh.
Có lẽ đó là Hắc Giao Vương trong truyền thuyết rồi.
Hắc Giao Vương cho Diệp Viễn một cảm giác mờ mịt khó lường, tương tự với lão giả áo đen lúc trước, nhưng cảm giác đối với lão giả thì mạnh mẽ hơn Hắc Giao Vương này. Hiển nhiên là vì hắn ta chưa chân chính bước vào Thánh Hoàng Thiên chi cảnh rồi!
“Phụ vương, mẫu hậu, con trở về rồi!” Tiểu Long Nữ bỏ Diệp Viễn lại chạy đến nhào vào lòng Hắc Giao Vương.
Hắc Giao Vương hừ lạnh, nói: “Con nha đầu này, con bắt cóc đám thuộc hạ đại tướng của ta đi gây rắc rối gì đấy?”
Tiểu Long Nữ vô tư cười nói: “Hì hì, có người xấu muốn giết đại ca ca, con đến giúp đại ca ca đấy, không phải người ta đi gây chuyện mà! Đúng rồi, huynh ấy chính là đại ca ca con nói với phụ vương, huynh ấy giỏi lắm đấy nhé! Các ca ca ở đây e là không có ai giỏi hơn huynh ấy đâu!”
Diệp Viễn nhìn Tiểu Long Nữ, thì thấy nàng ta chớp chớp mắt nhìn mình, giống như đang nói: Không sai, ta cố ý đấy!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất