“Chính là Đại Cực Thiên Vị, còn là một nhân tộc nữa, bổn thiếu gia cũng có thể bóp chết hắn bằng một tay! Cảnh Phỉ muội muội, muội đừng có đùa!” 

             Ở vị trí trên cùng, một nam tử coi thường nói. 

             Nhưng mà giọng điệu hắn ta nói với Tiểu Long Nữ vẫn khá khách sáo. 

             “Thụy Thần ca ca, Cảnh Phỉ cũng không đùa! Diệp Viễn ca ca thật sự vô cùng tài giỏi, huynh không phải là đối thủ của huynh ấy!” Cảnh Phỉ chân thành nói. 

             Gương mặt ấy rất vô tội, lập tức đánh nát lòng tự ái của Thụy Thần. 

             Thụy Thần là ai chứ? 

             Hắn ta chính là vương tộc Tứ Ninh hải vực, bản thể là bạch tuộc tám chân, thân phận cao quý, thực lực không kém long tộc chút nào! 

             Hôm nay, hắn ta lại bị tiểu nha đầu này coi thường! 

             Hắn ta lập tức đứng lên, đi tới trước mặt Diệp Viễn, cười lạnh nói: “Nhân loại hèn mọn, ngươi có dám chấp nhận lời khiêu chiến của bổn thiếu gia không? Nếu như không dám, lập tức cút về đất liền đi!” 

             Diệp Viễn bất đắc dĩ, lạnh nhạt nói: “Ta có thể từ chối không?” 

             Đương nhiên hắn không sợ, nhưng cũng không muốn chọc vào phiền phức không cần thiết. 

             Rõ ràng nam tử này chính là kiểu người mắt trên đỉnh đầu. 

             So đo với hắn ta là điều không đáng. 

             Nhưng mà Thụy Thần lại không có ý định bỏ qua cho Diệp Viễn, hắn ta cười lạnh, nói: “Đương nhiên ngươi có thể từ chối, nhưng ngươi phải chui qua háng của ta!” 

             “Ha ha ha, đúng vậy, chui qua háng Thụy Thần là được rồi!” 

             “Yên tâm đi, bổn Long Tử đứng ra đảm bảo với ngươi! Nếu như hắn dám làm khó ngươi, bổn Long Tử sẽ là người đầu tiên không tha cho hắn!” 

             “Nào, chui đi!” 

             Thụy Thần nói một câu, lập tức nhận được hưởng ứng của những người khác trong yến hội. 

             Đương nhiên bọn họ đều cho rằng Diệp Viễn sợ. 

             Lời của Tiểu Long Nữ, căn bản không thể tin được. 

             Phải nói là, lời của nha đầu này thật sự không có mấy câu nói thật cả. 

             Tùy tiện để một nhân tộc tới điều hòa không khí cũng không phải là không thể. 

             Diệp Viễn hơi nhíu mày, hắn không muốn gây phiền toái, không có nghĩa là hắn sợ phiền toái. 

             “Sao nào? Nhìn ngươi như thế này, trông như không phục lắm đúng không? Thật sự cho rằng Cảnh Phỉ muội tử gọi ngươi một tiếng ca ca thì ngươi thật sự có tư cách ngồi ngang hàng với bổn thiếu gia sao? Ngươi, chỉ là một nhân loại hèn mọn mà thôi!” Thụy Thần cười lạnh, nói. 

             Diệp Viễn nhoẻn miệng cười, bỗng nhiên, kiếm quang dao động. 

             Vù! 

             Sắc mặt Thụy Thần điên cuồng biến đổi, chỉ cảm thấy một cảm giác cực kỳ nguy hiểm nổi lên trong lòng. 

             Xoạt! 

             Gần như trong nháy mắt, Thụy Thần biến về bản thể, phun ra một ngụm mực đen ngòm. 

             Toàn bộ không gian lập tức đen tối. 

             Sau đó, đột nhiên tám cái vòi lộ ra từ trong bóng tối, muốn đối phó với Diệp Viễn. 

             Nhưng mà, Diệp Viễn hoàn toàn không xem ra gì, trực tiếp thúc giục hai đạo kiếm mang của Vạn Tượng Thánh Thụ. 

             “Phá cho ta!” 

             Diệp Viễn lạnh lùng quát một tiếng, cuối cùng không gian đen tối kia bị phá thành một lỗ hổng lớn! 

             Thụy Thần “phụt” một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài. 

             Tám cái vòi của hắn ta trực tiếp bị cắt đứt! 

             Toàn bộ yến hội đều tĩnh lặng. 

             Từ khi Diệp Viễn ra tay đến khi Thụy Thần phun ra mực rồi Diệp Viễn phá vỡ không gian chỉ trong một hơi thở. 

             Nói cách khác, ngay cả một nhịp thở mà Thụy Thần cũng không chống đỡ nổi! 

             Hơn nữa, từ đầu đến cuối, Diệp Viễn chỉ dùng một tay! 

             Diệp Viễn nhìn Thụy Thần nằm dưới đất, lạnh nhạt nói: “Không phải ngươi nói có thể bóp chết ta bằng một tay sao? Bây giờ ngươi ra tám cái tay, nhưng ta… chỉ dùng một tay thôi.” 

             Thụy Thần nằm trên đất run lên bần bật. Rất nhanh, những vòi bạch tuộc bị cắt đứt của hắn không ngờ lại mọc trở lại, hơn nữa còn khôi phục thân người. 

             Nhưng mà, hắn ta vẫn sợ hãi nhìn Diệp Viễn: “Tiểu… Tiểu tử, vừa rồi ngươi đánh lén ta!” 

             Diệp Viễn cười nói: “Ồ, là đánh lén sao? Được thôi, chúng ta đường đường chính chính đánh một trận đi. Nếu thua thì chui qua háng đối phương, được không?” 

             Sắc mặt Thụy Thần biến đổi, không dám tiếp tục. 

             Vừa rồi hắn ta chỉ mạnh miệng như vịt giãy chết thôi. Chỉ bằng một kiếm vừa rồi hắn ta đã biết thực lực của Diệp Viễn mạnh hơn hắn ta không biết bao nhiêu! 

             Hắc Ám Mặc Trấp đã là tuyệt chiêu mạnh nhất của hắn ta rồi, nhưng lại vẫn bị Diệp Viễn phá trong một nhịp thở. 

             Có thể thấy được hai người không chênh lệch bao nhiêu cả! 

             “Tiểu tử nhân tộc này cuối cùng đã biến thành cường giả rồi!” 

             “Thụy Thần lại không tiếp được một chiêu của hắn!” 

             “Lần này Thụy Thần mất sạch mặt mũi rồi, lại bại bởi một nhân tộc!” 

             Những cường giả trẻ tuổi kia lúc này mới hiểu ra, ai cũng vô cùng thán phục. 

             Bọn họ phát hiện ra tiểu tử nhân tộc này thật sự rất mạnh! 

             Nhưng mà trong mắt Hắc Giao Vương cũng xẹt qua một tia sáng kì dị. 

             Sao hắn ta không biết được tâm tư của Tiểu Long Nữ chứ? Nhưng hắn ta cũng không ngăn cản. 

             Hắn ta muốn xem thử tên nhân tộc có thể ngăn cản đại hải chiến rốt cuộc mạnh thế nào. 

             Quả nhiên, không để hắn ta thất vọng! 

             Thực lực của Diệp Viễn đã vượt xa những người cùng cấp rồi! 

             Hơn nữa, vừa rồi hắn ta đã thấy rõ ràng, trên mầm non Đại Đạo Hóa Hình của Diệp Viễn có tám chiếc lá rồi. 

             Nhưng mà, Diệp Viễn chỉ sử dụng hai chiếc mà thôi! 

             Chuyện này chứng tỏ thực lực còn dư lại của Diệp Viễn rất lớn! 

             Tiểu tử này quá mạnh! 

             Ánh mắt của Diệp Viễn quét qua tất cả mọi người, lạnh nhạt nói: “Vừa rồi từ chối, không phải là vì ta sợ, mà là lười đấu với hắn. Vừa rồi Cảnh Phỉ đã nói ta lợi hại hơn các ngươi, hình như các ngươi đều không phục. Nếu đã ra tay rồi, Diệp mỗ không ngại nói cho các ngươi biết, nàng nói không sai chút sao! Thứ cho ta nói thẳng, những người đang ngồi ở đây… đều là rác rưởi!” 

             Lời vừa nói ra, trên mặt đám cường giả trẻ tuổi đều lộ ra vẻ căm giận. 

             Tiểu tử này lại dám coi thường tất cả bọn họ! 

             “Hừ, khẩu khí thật lớn! Ngươi cho rằng ngươi đánh bại Thụy Thần thì có tư cách làm loạn ở đây sao?” 

             “Tiểu tử, đừng có ngông cuồng!” 

             “Mộc Sâm đại ca, tiểu tử này dám mắng cả huynh, chẳng lẽ huynh có thể nhịn sao?” 

             Vừa rồi Diệp Viễn ra tay đã dọa sợ phần lớn người ở đây. 

             Dĩ nhiên bọn họ không dám khiêu chiến Diệp Viễn, nhưng không có nghĩa là tất cả mọi người đều sợ Diệp Viễn. 

             Trong những người này, có mấy người có thực lực đạt đến Vô Cực Thiên trung vị. 

             Hơn nữa, trong số bọn họ cũng có mấy người có sức mạnh huyết mạch cực kỳ mạnh mẽ, căn bản cũng không sợ Diệp Viễn. 

             Lúc này, rốt cuộc người gọi là Mộc Sâm đứng dậy. 

             “Tiểu tử, chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi là một người lĩnh ngộ được Đại Đạo Hóa Hình sao? Ở địa bàn của hải tộc chúng ta, vẫn chưa đến phiên nhân tộc ngươi ngang ngược đâu! Bây giờ bổn Long Tử khiêu chiến với ngươi!” Mộc Sâm cười lạnh nói. 

             Mộc Sâm cũng có huyết mạch Long tộc, nhưng hắn ta thuộc về tộc Bàn Long. 

             Ở trong đám người đó, thực lực của hắn xem như là đứng đầu. 

             Dám nói ra lời này, hiển nhiên Mộc Sâm đã là cường giả lĩnh ngộ được Đại Đạo Hóa Hình. 

             Nhưng mà, Diệp Viễn có gì sợ chứ? 

             “Ồ, có đến phiên hay không, không phải dùng miệng để nói!” Diệp Viễn lạnh lùng nói. 

             Diệp Viễn cử động ngón tay, hai thanh Hóa Hình Kiếm hóa thành hai luồng sáng lung linh, đâm thẳng vào Mộc Sâm. 

             Mộc Sâm hừ lạnh, trong tay xuất hiện thêm một xiềng xích. 

             Chiếc xích này toả ra khí tức khiến người ta sợ hãi, rốt cuộc cũng do sấm sét biến hóa mà thành! 

             Xích Lôi Điện! 

eyJpdiI6ImNodU5sd09UVVJxKzIxS0F1MXlCbkE9PSIsInZhbHVlIjoidmRnbGhIZjI0UllrRFplMW1UT1R0TTI5aUhRektqMEpvY2RDRmpzT2UwcGFweUw1c0hmcm9ZTERWUVBPaUVlZFwvUGRLa0FiWHBNWWRZd2owZDNxZnExdkpoeFU1UGRnNXVpZVRWTk1kZmdqVE5UaDg1SGlyNHE3cWNXS1dGayt3eWZ6WXBycFg1dWw1Ukl0NVBDU2ZmUUNiXC9GS09wZExSRTg1WVI2THpSRUtqXC9MekJqY0ZWODlyc1BiMWxZTkNuR29qNnphODMybE82cXZHc2JcL0RUNGxERnBkYlRaejY4WXNpT1ZEN3FsUU81SjFVdlhvcHpvK2VrZ3J4N05kdGR0MjAyUXkwYzNJcm9xREI0a0xtaU92SXh3cnljN1lZaDNaU0ZyZUZkTmlXSzFrckZiMFhZNURjZFdPVkJadVJIaDZDUGJKdkFpUkI5SGpWZjZQV0NsZz09IiwibWFjIjoiN2NmZTQxNDQ2YzY1ZGJmYWYxMGVlM2JhYzQyMGRkMzJkYzEwY2UyMmRlZGY0ZTI2NTVjYTBhZTI0YzY3YTFjNyJ9
eyJpdiI6IlwvbG5ETGVyMnN0dTVUMGF3aDFUYUp3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IjJHR3kyUE1rN2xkXC9cL1hXTW1FaEc4MW14ZEtsVjJRajVhV1NcL0QxYlp6SVVxdGNlNU1kNGhEQjh0SUlIbjFLVFJLWGhJblZvQVoxRUVmZnNEZHFTQXU5Unh6Q05iQjFZbGthNk5BXC9YcFNVeDd4UU42bHFnZzlUcnRxeGxJR2c5TExaS0ZpQVVxZnFyeFVZdEdhbVRVY25ITUZtenVvOGFsdG0zV2dwMEJCSXk1R1Zic2VVSERDUGU2ajlOSzRoaUVOWWd6djBVd1dYV2RLRE1uQ25KMHVydzZ0NUdzK1lBcFwvbVE3Q2FyZ3FBakE2UjlVd0M1cDg1dXNBRU8zVTBZd1Q2RW52eWhDYkdaU1FvN01tTWVrYm5MR0lNWWJkUVBNSHg1WjJzSmlvbjZzS2hVUFI4WlZmekZKdXN2bFdPWmNmWXYyenlHWmtHTHpUN0VuZDBTZVVkbFdLdGJJdStyNUhiSHIyMnNmTk54b2lwalhRZHlBcm51a2tmSlJlQTZHY2FHSkVKY2pvV09KUVN0TWFSc001NDhkcXF0dThFY05nbFhTT281V2V3az0iLCJtYWMiOiJlYjI4MzdlNzdjOWY5MTk4MzNjZmVlMDQ3ZTM0MDQ2NTlhNzg3YTdkNmI2MjUxZjYyYmU2NjdkNDFiODU2YmRkIn0=

             Tiếp đó, hắn ta đảo dây xích, cuối cùng quấn lấy Diệp Viễn.

Ads
';
Advertisement
x