“Ra mắt Tam Điện Chủ!” 

             Định Nam Thành, Hoàng Hạo Ngôn và Tô Bội Vân nhìn thấy Diệp Viễn thì cung kính hành lễ. 

             Diệp Viễn đã giao công việc của Thiên Nam Đan Điện cho hai nhà Tống, Vân và Thôi Đồng cùng nhau xử lý, còn mình thì chuẩn bị đi Kế Nam Hải Vực. 

             Hắn ở Thiên Nam Thành đi vào Truyền Tống Trận đến Định Nam Thành, sau đó từ đây đi ra biển. 

             Thân phận hiện giờ của Diệp Viễn đã không còn như xưa nữa nên đương nhiên Định Nam Thành không dám chậm trễ. Nhưng lúc bọn họ nhìn thấy chỉ có một mình Diệp Viễn đi ra thì vẫn hơi ngạc nhiên. 

             “Diệp đại sư, lần này ngài ra biển chỉ có một mình thôi à?” Hoàng Hạo Ngôn ngạc nhiên hỏi. 

             Diệp Viễn gật đầu, nói: “Hải tộc coi Nhân tộc là kẻ thù, ta dẫn theo người qua đó chẳng phải là đưa dê vào miệng cọp sao?” 

             Hoàng Hạo Ngôn nói: “Nhưng, nhưng ngài đi một mình lỡ như Hắc Giao Vương muốn hại ngài thì sao?” 

             Diệp Viễn cười nói: “Hại ta, nào có dễ như vậy?” 

             Ánh mắt Hoàng Hạo Ngôn lóe lên, sau đó cắn răng nói: “Diệp đại sư, tuy Hạo Ngôn tự biết mình vô dụng nhưng ta thật sự muốn đi đến đó với ngài! Nếu lỡ như có xảy ra chuyện gì thật thì dù là kéo dài nửa khắc cũng tốt mà.” 

             “Nếu như xảy ra chuyện thật thì ngươi có thể kéo dài nửa khắc thật ư? Thôi được rồi, ta hiểu tâm ý của các người, không cần tiễn.” 

             Diệp Viễn xua tay, nháy mắt đã xuất hiện ở hơn nửa dặm. 

             Hoàng Hạo Ngôn nhíu mày, nói: “Bội Vân, ngươi có cảm thấy Diệp đại sư hơi kỳ lạ hay không?” 

             Tô Bội Vân gật đầu, nói: “Đúng là hơi kỳ lạ!” 

             “Chúng ta đi theo xem thử đi!” Hoàng Hạo Ngôn nói. 

             ... 

             Sau khi Diệp Viễn ra khỏi Định Nam Thành thì đi thẳng đến hướng Nam, tốc độ đi cực nhanh. 

             Hai người Hoàng Hạo Ngôn đều là Vô Cực Thiên Vị nhưng thiếu chút nữa đã không theo kịp rồi, nhưng mà càng đi thì hai người càng cảm thấy kỳ lạ. Diệp Viễn không đi đường lớn mà lại cố tình chọn những đường hẻo lánh mà đi. Càng đi thì người càng thưa thớt, đột nhiên, hai người hoảng sợ nhận ra, bên trong rừng núi rậm rạp bỗng nhiên có tám bóng người bay ra chặn đường Diệp Viễn. 

             Hoàng Hạo Ngôn hoảng sợ kêu lên: “Là Thiết phó thành chủ và Mẫn Nam Sơn, bọn họ... Bọn họ to gan thật, lại muốn chặn giết Diệp đại sư! Không được, ta phải đi cứu ngài ấy!” 

             Hắn ta đang định bay ra thì lại bị Tô Bội Vân kéo lại. 

             Hoàng Hạo Ngôn vội la lên: “Bội Vân, ngươi làm gì vậy? Đó chính là tám cường giả Ngọc Hoàng Thiên đấy! Chưa kể Thiết Tâm và Mẫn Nam Sơn lại còn là đại cao thủ Ngọc Hoàng Thiên đỉnh phong nữa!” 

             Mặt Tô Bội Vân trầm xuống, mắng hắn ta: “Câm miệng lại cho ta! Ngươi cũng biết đó là tám Ngọc Hoàng Thiên đấy à, ngươi đi ra thì có thể thay đổi được gì không?” 

             Hoàng Hạo Ngôn hừ một tiếng, nói: “Mạng của ta là do Diệp đại sư cứu, cho dù có trả lại cho ngài ấy thì sao chứ?” 

             Tô Bội Vân giận không tả nổi, nói nhỏ: “Ngươi có bị ngốc không hả? Vì sao trên đường Diệp đại sư lại đặc biệt chọn đường hẻo lánh mà đi? Vì sao không dừng ở Định Nam Thành chút nào mà đi thẳng ra biển?” 

             Hoàng Hạo Ngôn nghĩ lại mới giật mình, cuối cùng cũng không kích động nữa mà đổi thành ngạc nhiên hỏi: “Ý ngươi là, Diệp đại sư cố ý? Ngài ấy... Sao ngài ấy lại biết Thiết Tâm và Mẫn Nam Sơn muốn giết mình, cố ý dẫn bọn họ ra đây có nghĩa là ngài ấy đã có đối sách rồi ư?” 

             Tô Bội Vân trừng hắn ta một cái, nói: “Diệp đại sư là ai chứ? Một mình ngài ấy có thể đánh lui toàn bộ Kế Nam Hải tộc, thì sao có thế té ngã ở chỗ này được chứ? Chúng ta quan sát trước đi đã, nếu như thấy không ổn thì ra tay cũng không muộn!” 

             Ở bên kia, Thiết Tâm đang vui vẻ nhìn Diệp Viễn, cười nói: “Diệp Viễn, không ngờ tới phải không, chúng ta lại gặp nhau ở đây!” 

             Diệp Viễn vẫn chỉ bình tĩnh cười, nói: “Nếu ta nói, ta ngờ tới thì sao?” 

             Thiết Tâm ngạc nhiên, sau đó bật cười: “Tiểu tử, chết đã đến nơi rồi mà còn cố giả vờ bình tĩnh? Vô dụng thôi, hôm nay ngươi chắc chắn phải chết!” 

             Mẫn Nam Sơn đứng khoanh tay nhìn Diệp Viễn như một xác chết, lạnh lùng nói: “Diệp Viễn, ngươi hại Mẫn gia ta sống không bằng chết. Hôm nay quả báo của ngươi tới rồi đấy!” 

             Hai người cũng đã nghe nói Diệp Viễn rất khó đối phó, cho nên bọn họ đã rất cẩn thận, trực tiếp mang đến sáu cao thủ Ngọc Hoàng Thiên, để chắc chắn sẽ không xảy ra sai lầm nào. 

             Dùng tám cường giả Ngọc Hoàng Thiên để đối phó với một Đại Cực Thiên Vị, chỉ e Thiên Nam là nơi đầu tiên xuất hiện tình cảnh như vậy. 

             Hơn nữa tám người này lại không có ai là Ngọc Hoàng Thiên hạ kỳ cả! 

             Thấp nhất cũng đã là Ngọc Hoàng Thiên trung kỳ rồi. 

             Bản thân hai người Thiết Tâm và Mẫn Nam Sơn lại càng là siêu cấp cường giả Ngọc Hoàng Thiên đại viên mãn. 

             Diệp Viễn không hề để ý, chỉ cười nói: “Để ta thử đoán xem, người ở Thiên Nam Đan Điện biết ta ra ngoài chỉ có Thôi Đồng, Ngô Đạo và Quý Xuân Tam Lão, cùng với Tống Thiên Dương và Vân Bách Vũ. Tống Thiên Dương, Vân Bách Vũ đã trở mặt với các người từ lâu rồi, Thôi Đồng địa vị cao quý, Ngô Đạo là Đan si, khinh thường làm bạn với các người. Nói cách khác người truyền ra tin tức cho các người chính là Quý Xuân.” 

             Diệp Viễn không nhanh không chậm phân tích, hai người Thiết Tâm và Mẫn Nam Sơn nghe thấy đều hoảng sợ. 

             Chẳng lẽ tên tiểu tử này đã biết từ trước rồi? 

             Nhưng nếu đã biết thì sao còn tự chui đầu vào lưới? 

             Diệp Viễn đoán không sai chút nào, Quý Xuân vốn chính là nội ứng mà Thiết Tâm cài vào Thiên Nam Đan Điện. 

             Chỉ có điều cài vào rất bí mật, không ai biết cả. 

             Tuy có vài người biết Diệp Viễn sẽ ra biển một mình nhưng không ai biết cụ thể Diệp Viễn sẽ đi vào lúc nào cả. 

             Chuyến này Diệp Viễn đi rất kín tiếng, chỉ có vài người biết mà thôi, suy nghĩ một chút là ra ngay. 

             Thiết Tâm cười lạnh: “Biết rồi thì sao chứ? Chẳng lẽ chỉ với một mình ngươi mà có thể chạy thoát khỏi tay bọn ta?” 

             Diệp Viễn cười nói: “Ai nói với ngươi ta đến một mình?” 

             Đám người Thiết Tâm nghe vậy ai cũng hoảng sợ! 

             Nhưng mà khi bọn họ cẩn thận cảm nhận lại thì không phát hiện ra hơi thở của cường giả nào ở xung quanh đây cả. 

             Thiết Tâm thẹn quá hoá giận, mắng: “Tiểu tử, ngươi chơi bọn ta?” 

             Mẫn Nam Sơn lại cười lạnh: “Diệp Viễn, ta cho ngươi một cơ hội, kêu người của ngươi xuất hiện đi!” 

             Diệp Viễn nhìn hai người, vẫn bình tĩnh cười nói: “Các người cho rằng sau khi ta là nhìn thấy các người mới biết được là Quý Xuân sao? Ta nghĩ các người hiểu lầm rồi. Thiết Tâm, ngươi có biết vì sao sau khi ra khỏi thành thì ta chỉ chọn chỗ hẻo lánh mà đi không? Ngươi có biết vì sao ta lại rời khỏi Thiên Nam Thành một mình không?” 

             Diệp Viễn càng nói thì hai người Thiết Tâm càng hoảng sợ. 

             Đúng vậy, tất cả những chuyện đó bọn họ đều nghĩ không ra! 

             Diệp Viễn tiếp tục cười nói: “Nếu ta nói, là ta cố ý thả tin tức ra cho các người đuổi theo đến đây thì các người có tin không? Nếu ta nói, người của các người thật là người của ta, thì các người có tức giận không?” 

             “Khốn nạn! Quý Xuân là người của bổn thành chủ đây, chắc chắn sẽ không phản bội ta!” Thiết Tâm giận dữ nói. 

             Diệp Viễn vẫn cười, nói: “Đó là trước kia, còn bây giờ, hắn ta là người của ta!” 

             Trong thời gian một năm này, Diệp Viễn đã thay đổi Thiên Nam Đan Điện có thể nói là long trời lở đất. Trong lúc Diệp Viễn cải tạo Thiên Nam Đan Điện thành tường đồng vách sắt thì đủ loại vấn đề cũng theo đó mà dần dần trồi lên mặt nước. 

             Quý Xuân chính là một trong số đó. 

             Thật ra làm sao có thể ngăn cản Thiết Tâm sắp xếp quân cờ vào Thiên Nam Đan Điện được? 

             Ba đại gia tộc, thậm chí là những thế gia lớn nhỏ khắp nơi, thậm chí là những chủ thành lớn ai mà không muốn chia một chén canh ở chỗ Thiên Nam Đan Điện chứ? 

             Nhưng những thứ mà Diệp Viễn mang đến cho Thiên Nam Đan Điện lại là những thứ người khác mãi mãi cũng không làm được! 

eyJpdiI6IjI5MVRJSmw5ZDB2eVwvZnE2NjdqZHV3PT0iLCJ2YWx1ZSI6InBIaXRPWTRqNGg2UTRIT29HUHVTRjdnWnN0ZnZaZDNCdmp6NHlrcnVXaFdEcTV6QndYQmpLZDVPbFI1RFBUZjJhY3NCa1F3aTlhdkVEUkNMcXptU01GajlkK3JDN2NYcjlSYnVON09qaUExMTVFdkxYZXh4TFlyN0haZkpXOWdJWERZTVVnY3VsbHhOc3FHRUhWMjFEZDJTZlhQMER3d2xkeFBtK1dSZjd2VUJBaDdMYTY1YnQ3TE9odVwvZUJrYkoyd3MxTXkwTDdwQXBMY3JLME53bWwyczF3Y05SelNUempRTWE1WWw4YVE2NzVNSlZrOEZSQzVBQlZWclArTVNqdmVQRHNmbGpaM0JDVWpFOGxia2wzdmc3OUpTTzM5R094UmQ4T3RKc29zNGJtXC9XRG9KcUZhd0hFSzVrdFZnRnRRZ2pJZFJDMzFjUWg0aTBCWnNPSVJJYVpMejlIT1pWdVByaDlPMEVoRkxTN3IraHVYdVR5SDRtV1wvMG02QTlqVmtuM2lGd3plVitcL0NWRFA5V1RzZ0NJNTc4Y3hHaUFsXC9SR1FzWWxOcXpzODVcL241OGFYV1BnWFpUYlRCa1NXUHRnM0hUQzk0WkU0N3RXWUEwTHdnaU5zdjEwUXA0TDhrKzlkSytXbHdndXZYXC9vRHNlZnZvTlZHRURQUkthbHlESldLWnFVaVhtdjVzUEhGMlllQ1ZLUGN0XC9ncE1sQm5RcVJpeXo4YnFndXNWTHMyd3BtZmxRT2NiVzNGa1wvemdYQTVUYW4wVXlwd0UzcjVUSzB0S0p5S2NCZzh4MlRNVXdcL2ZDNHR5V2N3TVdvPSIsIm1hYyI6IjU5NzZkZjFiZDc2ZDk1Mjk4ZjIzMDA3ZGJlMDRlZmRjNjExNjU1YTEzZjdkZjRlODk3MzQwMjU0OTQxZWMwZDIifQ==
eyJpdiI6Ik9PZW1TdDFqTnZvOHRIWm1hRXdjMHc9PSIsInZhbHVlIjoibVZMUUFRXC9SZ1wvNnZwUXZjRUVIVDJpWVdheFwvY0FPVTg2MW1SMGdmbXBtUUpYekJxcnozTnVjWHRUd29FMVBJTncySlBMOFBCcmxaZlk3a0hKazBYSHZ4WGVaalkwT1RxWUkzc0s1bWhBbGJ4cGpXMjdkQWNXZGVoZndBVTI1S0ZrNjdlVW5ucWhNOEpTNXZ2YWFDUGpcL0R2ZXJRYkh0alFYb3NFZGJSK3NxUUV2QmdkSEpBM1crUzB4TzdyN1pDK0luY0wxUlFldUttbWxjYU5oMjlBWlNnTkNNc2pRc0VEY2dGWUcrTzJhMFBQd0pLdVZhTUxOMXFDVkZzZEVvbjIxRWFoTzZEc2ZcL3BWZmZ1aXZrM2k5QT09IiwibWFjIjoiYzZiYTNlNzQ4NWU2NGI5NTRlNmYzNGI1ZmRmOGM0MzY1MzgwMTJlZDYxNzEwMjNhM2MzNjllZTRhNTFmMzY3OSJ9

             Quả nhiên, không lâu trước đây Quý Xuân đã đến bộc lộ tiếng lòng của mình cho Diệp Viễn rồi.

Ads
';
Advertisement
x