Đùng!
Tống Văn Hạo cảm thấy đầu óc quay cuồng như bị sét đánh trúng.
Mang trở về đi!
Con cưng của trời như hắn ta mà cuối cùng lại nhận được thứ này ư!
Nhìn một vòng sang đám hậu bối được cưng chiều từ bé kia ai nấy đều đang vô cùng xấu hổ. Quả nhiên Diệp Viễn nói đúng, ba tháng nay hắn chỉ dẫn cho mấy người bọn họ không khác nhau mấy, nhưng mà kết quả lại là một trời một vực.
Người Diệp viễn chọn thì tất cả đều một bước lên trời!
Còn người hắn không chọn thì đều rớt xuống trần!
Chính là thần kỳ như vậy đấy!
Nếu như không có trận đấu này thì nói ra cũng chẳng ai tin đâu, nhưng bây giờ không ai dám nghi ngờ ánh mắt của Diệp Viễn nữa.
“Phịch!”
Tống Văn Hạo quỳ gối xuống trước mặt Diệp Viễn, không cam lòng nói: “Tam Điện Chủ, Văn Hạo cầu xin ngài thu nhận! Từ nay về sau ta nhất định sẽ thay đổi triệt để, nghe lời điện chủ đại nhân dạy bảo!”
Mọi người nhìn Tống Văn Hạo không ai cảm thấy ngạc nhiên, Diệp Viễn đã dùng thực lực của hắn chứng minh cho mọi người là hắn đã đúng.
Tống Thiên Dương còn âm thầm khen ngợi, Tống Văn Hạo buông bỏ được kiêu ngạo chưa chắc đã là chuyện xấu.
Nhưng Diệp Viễn lại lắc đầu, nói: “Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời! Không phải nói tính tình không thể thay đổi mà là đâu phải dễ thay đổi như vậy? Trở về đi, chuyện ngươi phải làm không phải là bỏ xuống kiêu ngạo mà là phải mài giũa tính tình của mình, nếu không khó mà thành châu báu!”
Diệp Viễn từ một con kiến đi đến ngày hôm nay đã gặp qua quá nhiều loại người rồi. Có người sau khi trải qua suy sụp mới ngộ đạo, nhưng loại người đó hiếm hoi giống như lông phượng sừng lân. Mài giũa tâm tính là cả một quá trình dài đằng đẵng, thậm chí còn lâu hơn, gian nan hơn cả tu luyện.
Từ trong ánh mắt của Tống Văn Hạo hắn nhìn thấy được hối hận, nhưng hối hận cũng không thể khiến hắn ta trưởng thành được, chỉ có thể nói là một bắt đầu mới mà thôi. Việc Tống Văn Hạo phải làm không phải tiếp tục ở đây tu luyện mà là phải đến hồng trần để rèn luyện. Với tính tình của hắn ta thì cho dù Diệp Viễn giữ lại đây một năm hai năm thì hắn ta cũng sẽ không tĩnh tâm lại nổi. Người như vậy không thể trở thành Thiên Dược Sư mạnh mẽ chân chính được.
Ánh mắt Diệp Viễn lướt qua vẻ mặt của đám gia chủ, lạnh nhạt nói: “Các người cảm thấy ta chọn những người này là cố tình làm trái ý các người để chèn ép các người ư? Các người suy nghĩ quá nhiều rồi. Trên con đường Đan Đạo, thiên phú đương nhiên rất quan trọng, nhưng thiên phú ta hiểu khác với thiên phú các người hiểu. Vững tâm mới có thể đến bờ đối diện. Con đường Đan Đạo không có đường tắt, chỉ có khổ tu. Mỗi một ngón tay Đan Đạo đều là kẻ khổ hạnh. Người mở đường chưa chắc là người được trước, bước từng bước một mới là con đường đúng đắn duy nhất!”
Mọi người nghe được sắc mặt đều thay đổi, cho dù là cường giả như Tống Thiên Dương cũng phải suy tư nghiền ngẫm, những cường giả đã đến cấp bậc như bọn họ đương nhiên hiểu biết về Đan Đạo hơn đám đệ tử hậu bối nhiều. Lúc này dường như họ cũng đã hiểu vì sao Diệp Viễn lựa chọn đám người Tống Mân Triết mà lại không lựa chọn đám Tống Văn Hạo rồi. Bọn họ cũng bừng tỉnh hiểu được vì sao hai vị Điện chủ lại nể trọng Diệp Viễn đến vậy.
Lúc trước Triệu Khuẩn nói muốn đi tìm Diệp Viễn nói chuyện thì đám người Tống Thiên Dương chỉ cho là bọn họ lấy Diệp Viễn ra đùa mà thôi. Bây giờ xem ra hiểu biết về Đan Đạo của Diệp Viễn còn cao hơn Thiên Dược Sư tứ phẩm nữa, nếu không sao người ta lại có thể luyện chế được Thiên Đan chân phẩm?
Tống Thiên Dương chắp tay cúi người với Diệp Viễn, nói: “Cảm ơn Tam Điện Chủ chỉ dẫn, Tống Thiên Dương học hỏi.”
“Cảm ơn Tam Điện Chủ chỉ dẫn!” Nhóm gia chủ ai cũng chắp tay hành lễ.
…
Sau trận đấu đó, Diệp Viễn tạo nên quyền uy tuyệt đối ở Thiên Nam Đan Điện. Đến hai nhà Tống, Vân cũng hoàn toàn bái phục trước Diệp Viễn. Hai người Tống Thiên Dương và Vân Bách Vũ sau khi trở về đều chọn bế quan, nửa năm sau xuất quan thì hai người đều đã đột phá Thiên Dược Sư tứ phẩm đỉnh phong. Sau khi xuất quan hai người trước tiên đến Thiên Nam Đan Điện để thăm hỏi Diệp Viễn.
Ban đầu lúc hai người biết được Mẫn Nam Sơn đã đột phá Thiên Dược Sư tứ phẩm đỉnh phong thì tuy ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng đương nhiên là rất chua xót. Ba đại thế gia vẫn luôn âm thầm phân cao thấp, đương nhiên hai người không cam lòng tụt lại phía sau. Ai ngờ chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi hai người lại cùng nhau đột phá, mà nguyên nhân đương nhiên là nhờ vào những lời của Diệp Viễn, bọn họ đã hoàn toàn phục Diệp Viễn rồi.
Nửa năm này Diệp Viễn và nhóm người Thôi Đồng đang thành lập hệ thống thưởng phạt cho Thiên Nam Đan Điện.
Mà mức khen thưởng cao nhất lại chính là Thiên Đan chân phẩm!
Phải biết rằng hiệu quả của Thiên Hoàng Đan nhị phẩm không kém hơn so với Thiên Đan tam phẩm là bao, cho dù là đối với cường giả Vô Cực Thiên Vị cũng có tác dụng rất lớn, càng đừng nói đến hiệu quả khủng khiếp của Thiên Đan chân phẩm.
Hệ thống thưởng phạt này đã tập trung được sức mạnh trước nay chưa từng có của Thiên Nam Đan Điện, ai có thể cưỡng lại được sức hút của Thiên Đan chân phẩm đây chứ.
Cho dù là nhóm người Tống Mân Triết kia thực lực cũng tiến bộ vượt bậc, huống chi xuất thân của những người đó không kém, điều kiện bản thân cũng vốn đã rất tốt, hơn nữa còn được Diệp Viễn dạy dỗ muốn không ‘bay lên’ cũng khó.
Hơn nửa năm nay Thiết Tâm và Mẫn gia vẫn luôn đợi xem kịch vui, ai ngờ kịch vui đâu không thấy mà chỉ thấy bọn họ ngày càng bị vượt xa. Bên Thiết Tâm bị Thiên Nam Đan Điện chèn ép đến nỗi bị cắt đứt nguồn cung ứng Thiên Đan. Còn bên Mẫn gia thì tuy Mẫn Nam Sơn đã đạt đến tứ phẩm đỉnh phong nhưng chỉ có một mình hắn ta thì không thể nào chống lại toàn bộ Thiên Nam Đan Điện được, sức ảnh hưởng của Mẫn gia cứ thể từng chút từng chút suy yếu dần.
Cuối cùng trở thành cục diện Thiên Nam Điện chiếm cả Cửu Thành Thiên Nam, không ai dám làm chuyện cả thiên hạ không đồng ý cả, đó là động chạm đến Thiên Nam Đan Điện.
Mẫn Nam Sơn tốn hết một năm, dốc hết sức lực nhưng cũng không thể xoay chuyển cục diện đó. Nửa năm trước sau khi Diệp Viễn nhận đồ đệ thì tình hình ở Mẫn gia càng trở nên khốc liệt.
“Không ngờ tên tên tiểu tử kia lại cao tay như vậy, tổ chức trên dưới Thiên Nam Đan Điện giống kín kẽ như cái thùng sắt vậy!” Thiết Tâm nghiến răng nói.
“Thiên Nam Đan Điện bây giờ còn lớn mạnh hơn thời Triệu Khuẩn nữa! Đúng là không ngờ một Thiên Dược Sư nhị phẩm nho nhỏ mà lại có thể làm đến bước này!”
Trong ánh mắt của Mẫn Nam Sơn lóe lên một chút hối hận, sớm biết như thế lúc trước hắn ta đã không đứng ra làm chim đầu đàn rồi. Hắn ta nghĩ tới Thiết Tâm lại cảm thấy khó chịu, nếu không phải bị tên kia xúi giục thì có lẽ lúc đó hắn ta cũng đã không làm vậy rồi.
Nếu Mẫn gia cũng ở lại Thiên Nam Đan Điện thì với thực lực của Mẫn gia chắc chắn sẽ cao hơn một bậc!
Bây giờ Mẫn gia đang xuống dốc không phanh, còn Tống Thiên Dương và Vân Bách Vũ thì lại không ngừng vượt lên phía trước, đã đột phá Thiên Dược Sư tứ phẩm đỉnh phong!
Nhưng mà trên đời này không có ‘nếu như’. Đã đến nước này thì hai người họ đã bị buộc đứng chung trên một chiếc thuyền rồi, không ai bỏ ai được cả.
Thiết Tâm híp mắt, lóe lên tia xảo trá, cười nói: “Hắn sẽ đi, nhanh thôi! Sắp đến thời hạn một năm rồi, ta nghĩ hắn sẽ phải cựa quậy sớm thôi, để đi đến Kế Nam Hải Vực! Đó chính là cơ hội duy nhất của chúng ta!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất