Tạ Hoa quay đầu lại nhìn, cười nói: “Hóa ra là Nhị hoàng tử và Vân sư giá lâm, Tạ mỗ thất lễ rồi.”
Thái độ của hắn đúng mực, không quá đặt Nhị hoàng tử vào trong mắt.
Nhị Hoàng Tử thì không cần phải nói, nhưng Lục Vân hắn cũng xem không ra gì.
Mặc dù Lục Vân và Lâm Lan hai người họ đều là cường giả Đại Cực Thiên vị, nhưng địa vị lại khác nhau một trời một vực.
Dù sao Lâm Lan cũng là thiên dược sư, địa vị vô cùng tôn kính, vì thế được Hoàng đế tôn làm Quốc Sư.
Nhị Hoàng Tử căm tức Tạ Hoa nói: “Tạ Hoa, ngươi đây là có ý gì? Ngươi mang người đến lục soát Đường Gia, còn muốn động tới Diệp Viễn, đây là muốn vả vào mặt bổn vương hay sao?”
Tạ Hoa cười như không cười nói: “Điện hạ nói sai rồi, Tạ mỗ phụ trách việc giới luyện dược của Đông Lâm Quốc, Đường Gia lẽ nào không nằm trong quyền cai quản của ta hay sao? Bọn họ tung lời đồn vô căn cứ, lẽ nào không nên lục soát hay sao?”
Nhị Hoàng Tử cười lạnh nói: “Tạ Hoa, bổn vương chưa từng đắc tội với ngươi! Chuyện này, sợ là có bóng dáng đại ca ta ở phía sau? Lục soát Đường gia? Đây là đang lục soát cho ta xem ư!”
Tạ Hoa thản nhiên nói: “Điện hạ nghĩ nhiều rồi! Ngươi cảm thấy Đại Hoàng Tử có thể ảnh hưởng đến quyết định của sư tôn hay sao?”
Nhị Hoàng Tử nghe xong không khỏi biến sắc.
Lời này của Tạ Hoa có nghĩa là hắn sẽ chặt đứt tất cả đường lui.
Có thể ảnh hưởng đến quyết định của Lâm Lan, ở Đông Lâm Quốc này chỉ có một người, đó chính là Hoàng Đế.
“Tạ Hoa, ngươi nể mặt lão phu một lần, thế nào?” Lúc này, Lục Vân bên cạnh đột nhiên mở lời.
Vẻ mặt Tạ Hoa khẽ thay đổi, hắn có thể không nể mặt Nhị Hoàng Tử, nhưng cường giả Đại Cực Thiên Vị như Lục Vân, ở Đông Lâm Quốc này địa vị chỉ đứng sau Hoàng Đế.
Mặt mũi của hắn ta rất lớn!
Trầm mặc một lúc lâu, Tạ Hoa nói: “Vân sư địa vị cao quý, vốn dĩ có thể đứng ngoài chuyện này, hà cớ phải tham gia vào cuộc chiến này?”
Lục Vân cười nhạt nói: “Lâm Lan, không phải cũng tham gia vào hay sao?”
Tạ Hoa nhíu chặt mày nói: “Chuyện này, Tạ mỗ đổi việc chứ không đổi người! Lời của Vân sư có chút không công bằng rồi!”
Lục Vân thản nhiên nói: “Nếu đã như vậy, chuyện của Diệp Viễn và Đường Gia, Lục mỗ ta muốn quản, ngươi định thế nào?”
Vẻ mặt Tạ Hoa thay đổi, lập tức cảm nhận được áp lực cường đại.
Đại Cực Thiên Vị, ở Đông Lâm Quốc này là một dạng trấn áp.
Trước khi tới, hắn cũng không ngờ rằng, Lục Vân sẽ nhúng tay vào.
“Ha ha, Lục lão đệ thân phận cao quý, hà tất phải nhúng tay vào chuyện của tiểu bối? Hay là, đệ nể mặt lão phu, rút lui khỏi chuyện này, thế nào?”
Ngay lúc Tạ Hoa đang tiến thoái lưỡng nan lại có một giọng nói vang lên!
“Sư tôn!”
Nhìn thấy người tới, Tạ Hoa hết sức vui mừng.
Lúc này, người có thể trấn áp Lục Vân chỉ có Lâm Lan.
Nhưng mà sắc mặt của đám người Lục Vân lại thay đổi.
Ngay cả Lục Vân cũng không ngờ rằng, thân phận như Lâm Lan lại có thể tự ra tay với một Đường gia cỏn con!
Xem ra, hắn muốn tiêu diệt Diệp Viễn đã cứng như sắt rồi.
Lục Vân cau mày nói: “Quốc Sư lại có thể tự mình xuống núi chỉ vì một Đường gia, thật khiến Lục mỗ bất ngờ!”
Lâm Lan cười nói: “Lục sư đệ không phải cũng tự mình xuống núi vì Đường gia này hay sao? Đường gia làm loạn giới luyện dược, khiến cả hoàng thành chướng khí mù mịt, Bổn vương muốn bắt lấy bọn họ, cũng không tính là quá đáng đúng không? Hay là nói, vị thăng thiên giả kia thật sự có thể luyện chế ra được thiên đan sao?”
Khóe miệng Lục Vân khẽ co giật, bởi vì hắn ta chưa từng tận mắt trông thấy Diệp Viễn luyện đan.
Người tận mắt chứng kiến chỉ có Giang Ngữ mà thôi.
Có đôi khi, miệng nhiều người xói chảy vàng.
Khi mà cả thế giới đang phủ nhận một người, thì có nói thêm cũng không có tác dụng.
Lục Vân và Nhị Hoàng Tử rõ ràng cũng không có nhiều lòng tin với việc Diệp Viễn luyện chế ra thiên đan.
Dù sao, đây vốn dĩ là chuyện không thể nào.
“Chuyện này… có đúng hay không, ta phải tận mắt thấy mới biết được!” Lục Vân cãi chày cãi cối nói.
Lâm Lan cười nói: “Đúng thế, quả thật phải kiểm chứng một chút. Chỉ là… Bổn Quốc Sư cho rằng, tiểu tử kia sợ là đã bỏ trốn rồi! Hắn hiện có đang ở chỗ này không rất khó nói. Nếu không, làm sao đột nhiên lại đóng cửa bế quan?”
Sắc mặt Lục Vân có chút khó coi.
Quả thực, nếu Diệp Viễn thật sự không luyện chế ra được thiên đan, hiện tại rất có khả năng hắn đã chuồn mất rồi.
Sao hắn lại có thể ngu ngốc ngồi ở đây bế quan được?
“Đại ca hắn ở bên trong!” Đường Vũ phun ra một ngụm máu, giọng khàn khàn đáp.
Sau khi bị đấm đá một hồi, lúc này mặt mũi Đường Vũ bầm dập sưng húp, khắp người toàn là máu trông hắn thảm thương vô cùng.
Lâm Lan nghe xong lời này, vẫn cười như cũ nói: “Tiểu oa oa, hắn đi rồi, chỉ dựa vào ngươi làm sao có thể phát hiện được cơ chứ?”
Đường Vũ nghe được lời này liền cứng ngắc, nhưng hắn lập tức nói: “Đại ca, hắn sẽ không bao giờ chạy trốn!”
Lâm Lan mỉm cười nói: “Hắn đã đi hay chưa, đập nát trận pháp này tự nhiên sẽ biết, nếu hắn không có ở đây, Đường gia các ngươi cũng không còn gì để nói đúng không?”
Đường Vũ quật cường nói: “Nếu hắn không có ở đây, Đường Gia ta muốn chém muốn giết tùy ngươi!”
Trước kia hắn chưa hiểu rõ Diệp Viễn.
Nhưng theo thời gian, sự hiểu biết của hắn về Diệp Viễn ngày càng sâu sắc, hắn mới phát hiện ra Diệp Viễn là một người cực kỳ trọng tình nghĩa.
Muốn hắn tin Diệp Viễn bỏ chạy, đây là điều không thể!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất