Ở trong mắt tất cả mọi người, Diệp Viễn là một con cừu nhỏ có thể tùy ý gây khó dễ. 

 

Nhưng ai có thể nghĩ đến, cuối cùng lại là một con hổ dữ! 

 

Một người phi thăng lại đánh bại trung vị Tiểu Cực Thiên chỉ với một chiêu, sao không khiến người ta khiếp sợ được? 

 

Đường Vũ híp hai mắt, trong ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc. 

 

Dĩ nhiên, cũng vẻn vẹn chỉ là kinh ngạc thôi. 

 

Vừa rồi là phần trăm ỷ vào thân pháp để đánh lén chiếm đa số. 

 

Hơn nữa, Đường Vũ hắn ta không phải là Lý Chính Thu. 

 

Đều là trung vị Tiểu Cực Thiên, thực lực của Đường Vũ mạnh hơn Lý Chính Thu nhiều. 

 

“Ngươi nói cút, bao gồm cả bổn thiếu sao?” Ánh mắt Đường Vũ run lên, nói. 

 

Diệp Viễn nhìn thẳng Đường Vũ, nhàn nhạt nói: “Không bao gồm ngươi!” 

 

Đường Vũ nhếch khóe miệng, cười nói: “Coi như ngươi biết điều!” 

 

Mọi người khẽ gật đầu, thầm nghĩ coi như tiểu tử này khá tự biết mình, biết Vũ thiếu không dễ chọc. 

 

Nhưng Diệp Viễn tiếp lời: “Ngươi ở lại, ta muốn nói phải trái cùng ngươi.” 

 

Vừa dứt lời, mọi người lại cười to không dứt. 

 

“Nói phải trái! Ha ha ha, người phi thăng này thật buồn cười, hắn ta lại muốn nói phải trái!” 

 

“Chậc chậc, biện pháp này được đấy, không cần ra tay, cứ trực tiếp nói phải trái là được.” 

 

“Đến chết vẫn sĩ diện! Vừa muốn giả bộ, vừa không muốn đắc tội với Vũ thiếu, nào có chuyện tốt như vậy?” 

 

... 

 

Mọi người giễu cợt, rất là khinh bỉ hành động lấn thiện sợ ác của Diệp Viễn. 

 

Đường Vũ cũng bật cười, nói: “Nói phải trái? Ha ha, cách nói này rất mới! Ngươi nói xem, ngươi muốn nói đạo lý gì cùng bổn thiếu?” 

 

Diệp Viễn nhếch khóe môi, nở nụ cười yếu ớt, nói: “Ngươi chắc chắn muốn nói ở trước mặt nhiều người như vậy?” 

 

Đường Vũ cũng cười nói: “Nói phải trái, thì tất nhiên phải nói ngay ở trước mặt mọi người!” 

 

Diệp Viễn gật đầu, nói: “Ngươi đã mãnh liệt yêu cầu, vậy cũng được!” 

 

Sau đó một khắc, Diệp Viễn động đậy! 

 

Thân pháp của Diệp Viễn lơ lửng không chừng, trực tiếp vọt tới trước mặt Đường Vũ. 

 

Đường Vũ như đã sớm có chuẩn bị, cười khẩy, nói: “Thứ không biết sống chết! Hạo Nguyệt Thiên Hoàng Thủ!” 

 

Đường Vũ ra tay là giống như trăng sáng nhô cao, chiếu sáng khắp nơi, thanh thế vô cùng kinh người. 

 

Giờ khắc này, dù nhìn từ góc độ nào, Diệp Viễn cũng sẽ bị Đường Vũ hoàn toàn vây kín. 

 

Trên mặt mọi người lộ ra nụ cười giễu cợt. 

 

Không biết tự lượng sức mình là nói loại này nhỉ? 

 

Thân pháp nhanh là có ưu thế, nhưng quan trọng hơn chính là thực lực! 

 

“Hừ, tên ngu xuẩn này thật là không biết điều! Sợ rằng hắn ta không biết Vũ thiếu đã lấy được tư cách thực tập ở Ngọc Chân Thiên Tông! Rất nhanh sau đó, hắn ta sẽ trở thành đệ tử ngoại môn của Ngọc Chân Thiên Tông! Người này đúng là lấy trứng chọi đá!” Quế Thiên Vũ cười khẩy, nói. 

 

“Lưỡng! Nghi!” 

 

Kiếm trận lưỡng nghi của Diệp Viễn bỗng nhiên bùng nổ. 

 

Kiếm khí bén nhọn, ép tất cả mọi người ghé mắt ngay tại chỗ. 

 

Bụp! 

 

Không có một tiếng nổ kinh thiên, chỉ thấy thân thể Đường Vũ bị đánh vào trong đại sảnh giống như đạn đại bác. 

 

Tất cả mọi người đều ngây người như phỗng. 

 

Sao lại mạnh như vậy? 

 

Rõ ràng người phi thăng này là hạ vị Tiểu Cực Thiên, mà lại đánh được Vũ thiếu, còn toàn thắng? 

 

“Tiểu tử, ngươi nhất định phải chết! Hôm nay, thần tiên cũng không cứu được ngươi!” Quế Thiên Vũ nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng mừng như điên. 

 

Bùm! 

 

Trong phế tích, Đường Vũ bỗng nhiên đứng lên, ánh mắt nhìn về phía Diệp Viễn tràn đầy vẻ thù hận. 

 

“Tiểu tử, ngươi rất giỏi! Ở trong hoàng thành này, ngươi là người thứ nhất dám ra tay với bổn thiếu! Hôm nay không áp chế ngươi, chữ Đường của bổn thiếu sẽ viết ngược lại! Cùng lên cho ta!” Đường Vũ gầm lên giận dữ. 

 

Đường Vũ dẫn mấy tên thuộc hạ tới, thực lực của họ không hề yếu, tất cả đều là trung vị Tiểu Cực Thiên. 

 

Quế Thiên Vũ và Lữ Nguyên Kiệt biết đây là một cơ hội lấy lòng Đường Vũ, cũng ra lệnh cho thuộc hạ cùng gia nhập chiến đấu. 

 

Diệp Viễn chỉ cười khẩy một tiếng, kiếm trận càn khôn thông suốt nổ tung! 

 

Ở Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên, mức độ kiếm trận của Diệp Viễn bị áp chế cực lớn, chỉ có thể mở rộng phạm vi hơn mười trượng. 

 

Nhưng vậy là đủ rồi! 

 

Kiếm trận mở ra, không cần biết có bao nhiêu người tới, thì cũng chỉ có đi không có về! 

 

Trong kiếm trận, từng kiếm khí lẫm liệt vô cùng, tiếng kêu rên nối thành một dải. 

 

Nhất là hai người Quế Thiên Vũ và Lữ Nguyên Kiệt, họ bị Diệp Viễn “chăm sóc chu đáo”. 

 

Đường Vũ không có ở trong kiếm trận, ánh mắt nhìn thẳng. 

 

Đường Vũ có nằm mơ cũng không ngờ con kiến hôi tầm thường bên Dương Tuyết Chân lại có thực lực mạnh như vậy! 

 

Cảnh giới hạ vị Tiểu Cực Thiên càn quét trung vị Tiểu Cực Thiên! 

 

Sau mấy chục hô hấp, những gia tướng kia ngã đầy đất, kêu rên khóc lóc. 

eyJpdiI6InlkaTRTd05ndU5xRlBGcDRGaEZTY2c9PSIsInZhbHVlIjoiK0dyVmhYZVRHWHJGNHFnMm5PTkplWER2azM5UUJQbmZ2ZWVIVXNqd0xvZURYZjNwSzBUZ0NwM0hQYll0eUFrSyIsIm1hYyI6ImNlNjA3YzYxNGI0Yzc1MGZlOGViMGU4YzdhZWI2ODA1YWFkYjkwYzllYTIwYmZiYzBiMzIyNGViNjkwYWVkYTQifQ==
eyJpdiI6IkpWbUdLbUswS3pKYnRyakhqNEJ2dWc9PSIsInZhbHVlIjoiRUZ4RDZQQmNRK1NLZjNhSWRNMytxUGttNDVHWitYWHhkcUhYXC96cjc5VXpoZ3VDb2k2d1FJcUZTdmFmMEpHQzZKSm9BZ3phN3ZnRzUzeE9BXC9oRnRtYjJzTEpqXC9EeHVnVFgzV2RzXC9CaUVCcnkraVVRNCtJME9yWlc5QytaWjB2T2lQSzdadHZOc2cwYU5LUGV4RWlKa3Z5K2FpY053MjMwNVlzVkNIQWZhYUtDeHllUTNBMmsrQTJaU1h2T1NhN0JTazI0ZVJ4dWZ4RXdEMU1jTHY4dXJUejN3dk5MRGU3OEttKzdmRnYzK1ZETklnTStnNmh0MGFkYkRmSWliQkJCRVd1VUJSR2lmNmxBTXJmZGg2RUJBPT0iLCJtYWMiOiIyNDY5OTE0YzFmMmYwYTkzMjc3MmRlOThhZjBlMDYxZWJlMGM3NmQzYmI4NDYxNmUxMGFhZWEzZGM5NThhY2IyIn0=

Sự phong độ của công tử trước đó đã sớm không còn sót lại chút gì!

Ads
';
Advertisement
x