“Ngươi... Ngươi muốn làm gì? Bổn... Bổn thiếu cảnh cáo ngươi, ta là người của Đường gia, ngươi dám động đến ta, ngươi sẽ chết rất khó nhìn!” Đường Vũ lôi Đường gia ra, nhất thời kiên cường lên không ít.
Diệp Viễn cười nói: “Không muốn làm gì, chỉ muốn nói phải trái cùng ngươi.”
Đường Vũ thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ rốt cuộc người này cũng kiêng kỵ Đường gia.
“Được... Được, có đạo lý gì thì ngươi cứ nói!” Đường Vũ vội vàng nói.
Diệp Viễn nhếch miệng cười, thân hình bùng lần nữa nổ.
Kiếm trận Lưỡng Nghi!
Hàn mang thoáng qua, cánh tay phải của Đường Vũ bay lên cao.
Cuối cùng Đường Vũ bị đứt lìa một cánh tay!
“A!” Đường Vũ kêu thảm, trên trán rỉ ra mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu.
“Ngươi... Ngươi dám!” Đường Vũ kêu đau.
Diệp Viễn đi đến trước mặt Đường Vũ, vỗ vỗ vai của Đường Vũ, cười nói: “Oan gia nên cởi bỏ, không nên buộc! Một cánh tay mà thôi, chuyện này được cho qua. Vũ thiếu xem, chúng ta làm huynh đệ được không?”
Trên mặt Diệp Viễn là một nụ cười vô hại.
Đường Vũ sững sờ, lúc này mới biết Diệp Viễn muốn nói đạo lý gì với mình.
Cha Dương Tuyết Chân bị Lý gia giết, nhưng mình làm người giảng hòa, nói gì mà oan gia nên bỏ, không nên buộc, còn gả Dương Tuyết Chân qua.
Hành vi vô sỉ này làm cho Diệp Viễn rất khó chịu.
Cho nên, hắn đánh gãy một cánh tay của Đường Vũ, nhưng lại muốn làm huynh đệ cùng Đường Vũ!
Một bên, Dương Tuyết Chân đã sớm nhìn đến trợn tròn mắt.
Dương Tuyết Chân vẫn cho là mình đưa Diệp Viễn cách xa rừng rậm Mặc Quang là cứu mạng của hắn.
Với thực lực của Diệp Viễn, hắn đã sớm bị những chân linh kia giết ở trong rừng rậm Mực Quang.
Nào biết, người ta vốn không cần mình cứu!
Chỉ bằng thực lực của Diệp Viễn, chân linh tầm thường của rừng rậm Mặc Quang nào có tổn thương được hắn?
Diệp Viễn vốn có thể không giao du với kẻ xấu, nhưng hắn lấy đủ loại lý do để đi theo mình đến hoàng thành Đông Lâm.
Mục đích này quá rõ ràng!
Hắn tới giúp mình!
Dương Tuyết Chân cực kỳ thông minh, sao lại không hiểu suy nghĩ của Diệp Viễn?
Giờ khắc này, Dương Tuyết Chân cảm động không thôi.
Ở lúc mình tuyệt vọng nhất, nam nhân này cho mình dựa vào!
Dĩ nhiên, thật ra là Dương Tuyết Chân đã hiểu lầm.
Dù không có Dương Tuyết Chân, Diệp Viễn vẫn tới Đông Lâm quốc.
Đông Lâm quốc ở gần rừng rậm Mặc Quang, nếu Ngọc Chân Thiên Tông phái người tới, rất có thể sẽ tới Đông Lâm quốc.
Bây giờ Diệp Viễn rời khỏi rừng rậm Mặc Quang quá xa, chính hắn không yên tâm!
Nếu bị Ngọc Chân Thiên Tông phát hiện Thông Thiên Giới, thì tất cả đều xong rồi!
“Hả? Trông ngươi có vẻ không muốn làm huynh đệ với ta! Cũng được, không phải huynh đệ thì là kẻ thù, vậy ta sẽ đưa ngươi lên đường!” Diệp Viễn nhìn ánh mắt thù hận của Đường Vũ, khẽ mỉm cười nói.
“Đừng đừng đừng, ta... Ta làm huynh đệ với ngươi! Ta làm huynh đệ với ngươi!”
Đường Vũ nào chú ý đến đau đớn, vội vàng đáp ứng.
Oan gia nên gỡ, không nên kết!
Chặt cánh tay là chuyện lớn thế nào chứ?
Mạng nhỏ quan trọng hơn!
Diệp Viễn cười như không cười nhìn Đường Vũ, nói: “Làm huynh đệ, vậy phải xem duyên phận! Không phải ngươi muốn làm là có thể làm!”
Trong lòng Đường Vũ có mười ngàn chân linh thảo nê lao nhanh qua!
Không phải ngươi vừa nói làm huynh đệ sao, sao chớp mắt một cái đã phải xem duyên phận?
Đừng thấy những công tử này thường ăn trên ngồi trước, không dính khói lửa trần gian. Thật ra thì, bọn họ vốn không trải qua máu tanh mưa gió bao nhiêu, sợ chết nhất.
Nào có người hạ giới phi thăng nào không giết tới từ trong núi thây biển máu?
Bàn về lệ khí, mười ngàn Đường Vũ vẫn kém hơn Diệp Viễn.
Lúc này, Đường Vũ đã sớm bị Diệp Viễn dọa sợ đến són đái.
“Duyên... Duyên phận? Đại ca, chúng ta có duyên phận nhất! Từ nay về sau, ngươi chính là đại ca Đường Vũ của ta!” Đường Vũ vội vàng nói.
Diệp Viễn lắc đầu, cười nói: “Đường gia các ngươi có tham dự giết cha Dương Tuyết Chân không?”
Đường Vũ co rút con ngươi, lắc đầu như trống lắc, nói: “Không có! Tuyệt đối không có! Tất cả chuyện này đều do một tay Lý Bá Thiên tạo ra, hãm hại giết Dương Du. Sau đó hắn ta tìm bổn... Tiểu đệ để tặng lễ, tiểu đệ mới cố mà đáp ứng. Đại... Đại ca, thật sự không phải đệ làm!”
Lúc này, Đường Vũ nào chú ý đến mặt mũi thiếu gia, trực tiếp tự cho mình là tiểu đệ.
Diệp Viễn tùy mặt gửi lời, nhìn ra Đường Vũ không giống nói dối.
Dĩ nhiên, cho dù Đường Vũ nói dối, Diệp Viễn cũng không thèm để ý.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất