Đường Vũ lấy thúng úp voi, một nữ nhân như Dương Tuyết Chân vốn không có đường phản kháng!
“Sư muội, làm dâu Lý gia thì có gì không tốt? Không đến nỗi nào đâu! Chẳng lẽ, ngươi không nỡ bỏ tiểu tử phi thăng từ hạ giới đi lên à?” Quế Thiên Vũ đột nhiên nói.
Quế Thiên Vũ nói xong, tất cả mọi người đều nhìn Diệp Viễn.
Khí tức phi thăng trên người hắn quá rõ ràng.
Trước đó mọi người đều chú ý đến chuyện của Dương Tuyết Chân, không chú ý đến người phi thăng này.
Nhưng bây giờ, được Quế Thiên Vũ nhắc, Diệp Viễn lập tức thành tiêu điểm chú ý của tất cả mọi người!
Hơn nữa, Quế Thiên Vũ nói có ẩn ý, rõ ràng là muốn đưa Diệp Viễn vào chỗ chết.
Thân thể mềm mại của Dương Tuyết Chân run lên, vội vàng nói với Diệp Viễn: “Ngươi... Ngươi đi mau! Vũ thiếu, ta không quen hắn ta, chẳng qua là dẫn hắn ta ra khỏi rừng rậm Mặc Quang thôi!”
Nhưng Vũ thiếu nhàn nhạt nói: “Đã như vậy, một con kiến hôi vừa phi thăng, giết cứ giết, không có gì chứ? Chính Thu, Tuyết Chân là nữ nhân của ngươi, ngươi tự xử lý chuyện này đi.”
Quả nhiên, ánh mắt Lý Chính Thu run lên, cười khẩy nói: “Con cóc ghẻ mà cũng muốn ăn thịt thiên nga? Một con kiến hôi mà lại dám tranh nữ nhân cùng bổn công tử?”
Dương Tuyết Chân không có nhiều tình cảm đối với Diệp Viễn, nhưng Dương Tuyết Chân không ngờ lại liên lụy đến Diệp Viễn.
Trong lòng Dương Tuyết Chân nóng nảy vô cùng, nhưng lại có cảm giác bất lực.
Ở hoàng thành, Vũ thiếu đã muốn giết người thì đúng là không ai có thể chạy trốn.
“Nàng ta không phải là nữ nhân của ta!” Diệp Viễn vẫn luôn trầm mặc, đột nhiên nói.
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều cười.
Tiểu tử này sợ!
“Ha ha ha... Ngươi kinh sợ à! Không phải ngươi rất phách lối sao? Bây giờ sợ á? Không kịp chờ đợi đã phủi sạch quan hệ?” Quế Thiên Vũ cười to, nói.
Lữ Nguyên Kiệt và các gia tướng đều lên tiếng giễu cợt.
Vũ thiếu chỉ khẽ mỉm cười, hiển nhiên cũng cảm thấy Diệp Viễn hết sức buồn cười.
Dương Tuyết Chân khẽ cắn răng. Dương Tuyết Chân hiểu Diệp Viễn, nhưng trong tình huống này, Dương Tuyết Chân hy vọng có một người có thể đứng ở bên cạnh mình!
Dù sao Dương Tuyết Chân cũng là ân nhân cứu mạng của Diệp Viễn, nhưng vào lúc này Diệp Viễn lại bỏ mặc mình.
Thương tâm!
Tuyệt vọng!
“Nhưng nàng ta cũng không phải là nữ nhân của ngươi! Bây giờ cút cho ta!” Trong tiếng cười lớn của mọi người, Diệp Viễn nhàn nhạt nói.
Vừa dứt lời, tiếng cười của mọi người không dừng lại, mà trở nên lớn tiếng hơn.
“Ha ha, ngươi bảo ta cút? Có phải lúc phi thăng, trán bị đập nát không? Tiểu tử, bây giờ quỳ xuống nói xin lỗi, nói không chừng tâm trạng bổn công tử tốt, còn có thể tha cho ngươi một mạng!” Lý Chính Thu cười to, nói.
Diệp Viễn lẳng lặng nhìn Lý Chính Thu, nhàn nhạt nói: “Ồ, vậy à?”
Vèo!
Ngay tại lúc này, Diệp Viễn động đậy.
Chỉ thấy một tàn ảnh thoáng qua, tốc độ của Diệp Viễn nhanh đến mức cực hạn.
Rắc!
Rắc!
Chỉ nghe thấy hai tiếng giòn giã, Lý Chính Thu quỳ xuống.
Đầu gối của Lý Chính Thu đã bị Diệp Viễn đá nát!
Tiếng cười hơi dừng lại!
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Viễn với ánh mắt rung động.
Con kiến hôi này là người phi thăng, mà chỉ dùng một chiêu đã đá ngã trung vị Tiểu Cực Thiên Lý Chính Thu?
“Này... Điều này sao có thể? Rõ ràng hắn là một con kiến hôi vừa mới phi thăng!” Quế Thiên Vũ kinh ngạc nói.
“Không... Không gian quy tắc! Vừa rồi là... Không gian quy tắc?” Lữ Nguyên Kiệt chợt co rút con ngươi, kinh hãi mà hô lên.
Ở Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên, không gian quy tắc cũng là lực quy tắc rất khó để lĩnh ngộ.
Đi tới nơi này, không gian quy tắc của Diệp Viễn bị áp chế.
Chẳng qua là đã đủ để đối phó với Lý Chính Thu rồi!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất