Bên cạnh hắn còn có một người đẹp hết thời rất đẹp đi theo, thần thái cung kính.
Thanh niên vừa xuất hiện, sắc mặt Lữ Nguyên Kiệt và Quế Thiên Vũ đồng thời thay đổi.
“Vũ... Vũ thiếu!”
Lý Chính Thu đắc ý nói: “Mối hôn sự này là do một tay Vũ thiếu sắp xếp.”
Vũ thiếu dừng lại ở trước mặt hai người, nhìn họ từ trên cao, nhàn nhạt nói: “Hai nhà Dương Lý tranh đấu nhiều năm, bổn thiếu ở chính giữa làm người giảng hoà, kết nhân duyên, dùng biện pháp hòa bình để giải quyết. Hai vị có ý kiến gì không?”
“Không... Không có ý kiến!” Bị khí thế của Vũ thiếu dọa sợ, Lữ Nguyên Kiệt và Quế Thiên Vũ không nhịn được lùi hai bước.
Vũ thiếu gật đầu, nói: “Khổ cực cho hai vị, ngàn dặm xa xôi đưa Tuyết Chân muội về. Rảnh rỗi thì đến Đường gia uống ly rượu.”
Hai người nghe vậy, không khỏi vui mừng quá đỗi.
Đường Vũ này là Đại thiếu gia Đường gia, có địa vị tôn quý.
Địa vị của mấy nhà hoàn toàn không thể so sánh với địa vị của Đường gia ở hoàng thành.
Đường gia là một trong tam đại gia tộc địa vị của Đông Lâm quốc, thế lực trải rộng khắp toàn bộ Đông Lâm quốc.
Sau lưng của họ là điện hạ Nhị hoàng tử của hoàng thất.
Có mối quan hệ này, ai dám không nể mặt mũi Đường gia?
Lữ Nguyên Kiệt và Quế Thiên Vũ dám ra vẻ ở trước mặt Lý Chính Thu, mà không dám ngang ngược ở trước mặt Đường Vũ.
Mà Đường Vũ cố ý nói một câu chiêu mộ, càng làm cho hai người họ mừng rỡ như điên.
Đường gia chức cao, không phải là gia tộc gì cũng có thể cậy thế!
“Tạ... Đa tạ Vũ thiếu!” Hai người vui vẻ nói.
Cách đó không xa, trong ánh mắt Dương Tuyết Chân đều là vẻ tuyệt vọng.
Dương Tuyết Chân không cuối cùng ngờ mình trở lại lại phải đối mặt với cục diện như vậy.
“Hai vị sư huynh, các ngươi...” Dương Tuyết Chân cơ hồ sắp khóc.
Lúc tuyệt vọng, hai người này là một cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của mình.
Nhưng bây giờ, ngay cả này hai người cũng...
Lữ Nguyên Kiệt thở dài, nói: “Sư muội, thật ra thì Chính Thu lão đệ tuấn tú, lịch sự, cũng là một lựa chọn tốt! Hai người các ngươi là môn đăng hộ đối!”
Ánh mắt Dương Tuyết Chân lạnh lùng, cả giận nói: “Lữ sư huynh, không ngờ ngươi lại là người bội bạc như thế này, coi như Dương Tuyết Chân ta nhìn lầm ngươi!”
Lữ Nguyên Kiệt nghe vậy, hừ một cách lạnh lùng, biến sắc, nói: “Dương Tuyết Chân, ngươi đừng giả thuần khiết ở trước mặt bổn công tử! Đừng tưởng rằng bổn công tử không biết, không phải là ngươi lợi dụng bổn công tử để đối phó với Lý Chính Thu sao?”
Sắc mặt Dương Tuyết Chân ảm đạm, cả giận nói: “Ngươi...”
Thật ra thì vốn không phải là Dương Tuyết Chân xin họ tới, mà là hai người này xin muốn đi theo.
Ban đầu Dương Tuyết Chân từ chối, nhưng trong lúc tuyệt vọng, Dương Tuyết Chân chỉ có thể mượn sức hai người này.
Không ngờ bây giờ Lữ Nguyên Kiệt lại trả đũa!
Bình thường Lữ Nguyên Kiệt dùng mọi cách lấy lòng mình, bây giờ trở mặt y như lật sách vậy.
“Được rồi, Tuyết Chân muội, lệnh đường và Tiêu phu nhân đã đáp ứng mối hôn sự này. Hơn nữa, bổn công tử cảm thấy Chính Thu không tệ, gia thế cũng tương xứng với ngươi, cũng không oan ức ngươi. Oan gia nên cởi bỏ, không nên buộc! Không bằng, nể mặt ta mà đồng ý cuộc hôn nhân này, thế nào?” Đường Vũ nhìn về phía Dương Tuyết Chân, ôn hòa nói.
Dương Tuyết Chân cắn răng, nói: “Vũ thiếu, Dương Tuyết Chân ta có chết cũng sẽ không gả cho con của kẻ thù giết cha!”
Đường Vũ có vẻ lơ đễnh, cười nói: “Vậy à? Nếu là vậy, bổn thiếu có thể không dám hứa chắc về sự an toàn tính mạng của lệnh đường.”
Dương Tuyết Chân biến sắc, thân thể mềm mại run lên, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Tuyệt vọng!
Lúc này Dương Tuyết Chân chỉ có một tâm trạng này.
Muốn chết cũng không thể chết được!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất