Lữ Nguyên Kiệt đắc ý, nói với Dương Tuyết Chân: “Tuyết Chân sư muội, yên tâm, có ta ở đây, tất cả không đều việc gì!”
Quế Thiên Vũ cười nói: “Sư muội không cần phải lo lắng, sức của Lý gia hắn không nhấc nổi sóng gió gì!”
Tâm Dương Tuyết Chân loạn như ma, nào nghe được hai người này khoe khoang?
Mình là Thiếu chủ nhân Dương gia mà không vào được, công tử Lữ gia có thể vào ư?
Rốt cuộc Dương gia đã xảy ra chuyện gì?
Đoàn người vào Dương gia, đi thẳng tới phòng nghị sự.
Một người thiếu niên đang mặt đầy nịnh hót mà bưng trà rót nước cho một người trẻ tuổi khác.
“Thu ca, mời uống trà! Ngươi yên tâm, chờ tỷ tỷ ta trở lại, nhất định ta sẽ khiến tỷ tỷ chủ động thành hôn cùng Thu ca!” Thiếu niên khom lưng, cười nói.
Người tuổi trẻ nâng chung trà lên, gật đầu nói: “Ừ, tiểu tử ngươi vẫn là nhận thức cân nhắc, không giống người nhà ngươi rất ngoan cố, hồ đồ ngu xuẩn!”
Thiếu niên gật đầu liên tục, nói: “Dạ dạ dạ, cái lão gia hoả Dương Du đó đã sớm nên nhường lại chức gia chủ! Lão già đó là thông thái rởm, đẩy Dương gia vào trong hố lửa! Cũng may lão ta đã chết, bây giờ Dương gia do ta định đoạt, tất cả đều dễ nói chuyện!”
“Ha ha ha... Nói rất hay! Nói rất hay!” Người tuổi trẻ liếc thiếu niên, cười to nói.
Một bên, Dương Tuyết Chân đã sớm giận đến rối loạn, cơ hồ sắp ngất xỉu.
“Dương... Tân! Ngươi... Tên bất hiếu này lại lấy lòng kẻ thù giết cha, ngươi không sợ bị thiên lôi đánh sao?” Dương Tuyết Chân cơ hồ là gào lên.
Thiếu niên kia là đệ đệ cùng cha khác mẹ của Dương Tuyết Chân, Dương Tân.
Mà người tuổi trẻ ngồi trên kia là con trai độc nhất của Lý Bá Thiên của Lý gia, Lý Chính Thu!
Có thể tưởng tượng được, cảnh tượng này đánh mạnh vào Dương Tuyết Chân thế nào!
Cha chết, đệ đệ của mình chẳng những không báo thù, còn lấy lòng con trai cả của kẻ thù giết cha, còn nguyền rủa, mắng phụ thân của mình là thông thái rởm!
Còn... Gả mình đến Lý gia!
Cái này thật quá là mất trí!
Nghe thấy tiếng rống giận này, hiển nhiên là Dương Tân sững sờ.
Đợi thấy Dương Tuyết Chân, Dương Tân cười nói: “Tỷ, tỷ trở lại rồi! Đúng lúc Thu ca ở chỗ này, các ngươi ôn chuyện một chút. Dẫu sao, các ngươi là bạn tốt lớn lên cùng nhau. Quay về chọn ngày, tỷ sẽ gả đến Lý gia. Còn về Thiên Hạc Tông, tỷ không cần trở về.”
Dương Tuyết Chân còn chưa làm gì, Lữ Nguyên Kiệt và Quế Thiên Vũ đã giận tím mặt.
Lữ Nguyên Kiệt bước bước dài đi tới trước mặt Lý Chính Thu, cả giận nói: “Lý Chính Thu, ngươi là thứ gì mà dám mơ ước Tuyết Chân sư muội? Bây giờ cút cho lão tử, nếu không ngươi sẽ nằm mà đi ra ngoài đấy!”
Sau đó Quế Thiên Vũ chạy tới, chỉ lỗ mũi Lý Chính Thu, mắng: “Lý Chính Thu, ngươi không nhìn mình vào bãi nước tiểu xem, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga? Hừ, nói xin lỗi Tuyết Chân sư muội, chuyện này sẽ được bỏ qua! Nếu không, không chỉ là ngươi, Lý gia các ngươi... Chờ mà xem!”
Hai người vốn tưởng rằng Lý Chính Thu sẽ sợ hãi run lẩy bẩy, sau đó xin lỗi, cầu xin họ tha thứ.
Đáng tiếc, Lý Chính Thu không có!
Lý Chính Thu nhẹ nhàng uống ngụm trà, nhàn nhạt nói: “Nhị vị, cái này... Sợ là không làm được! Hôm nay ta tới là đặt sính lễ với Dương gia. Dương gia đã nhận sính lễ, mai mối của cha nương đã nói sau này Dương Tuyết Chân là nữ nhân của ta! Hay là hai vị đừng nên la lối om sòm ở chỗ này, nếu không, tự gánh hậu quả.”
Lữ Nguyên Kiệt và Quế Thiên Vũ không phải là người ngu, không phải là bọn họ vô duyên vô cớ nổi giận.
Cơ hội này hiếm thấy, ai làm tốt chuyện này, Dương Tuyết Chân nhất định sẽ nhìn người đó với cặp mắt khác xưa.
Sau này sẽ dễ làm.
Chẳng qua là bây giờ, thái độ của Lý Chính Thu làm cho trên mặt bọn họ không nén được giận.
Bọn họ cả giận thật!
“Ô, tức quá! Lý Chính Thu, ngươi là con chó con mèo gì mà dám thể hiện ở trước mặt bổn công tử, vậy à?” Quế Thiên Vũ cười khẩy, khí thế trên người bùng lên.
Tiểu Cực Thiên Trung vị!
Lữ Nguyên Kiệt cũng vậy, cười khẩy nói: “Lý Chính Thu, ai cho ngươi dũng khí dám giả bộ ở trước mặt bổn công tử?”
Một thanh niên mặc y phục màu tím chậm rãi đi ra từ sau sảnh.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất