Đối phó năm Đạo Tổ, dung hợp ba loại sức mạnh quy tắc đã đủ rồi.
Mà bây giờ Diệp Viễn dưới cơn thịnh nộ, thi triển ra chiêu mạnh nhất của hắn, làm tất cả mọi người khiếp sợ.
Một chiêu “kiếm trận càn khôn” này là dựa trên cơ sở “càn khôn” sáng tạo ra kiếm trận động trời.
Bộ kiếm trận này dung hợp bốn đại quy tắc Diệp Viễn lĩnh ngộ, cũng dung nhập cảm ngộ cực hạn của hắn với thiên đạo.
Có thể nói đều phát huy mỗi một sức mạnh quy tắc đến cực hạn.
Một chiêu cường đại này đã vượt mặt sự tưởng tượng của tất cả mọi người.
Diệp Viễn không hề do dự, ngay lập tức phát động kiếm trận.
Từng đạo kiếm khí trực tiếp đâm vào người Nguyệt Mộng Ly.
Trong nháy mắt đã hạn chế nàng.
Diệp Viễn lắc mình một cái, Nguyệt Mộng Ly đúng lúc ngã vào ngực hắn.
Hắn ra tay rất có chừng mực, chỉ là đánh ngất xỉu Nguyệt Mộng Ly, phong ấn sức mạnh trên người nàng ta, cũng không tổn thương nàng ta.
Lấy thực lực bây giờ của Diệp Viễn, đương nhiên nắm chắc làm được.
Hạn chế Nguyệt Mộng Ly, ánh mắt Diệp Viễn rét lạnh, liếc nhìn bốn phương nói: “Bây giờ còn ai muốn ngăn ta?”
Thiên Kình há hốc mồm, chỉ cảm thấy đầy cay đắng.
Bây giờ Diệp Viễn đã hoàn toàn vượt ngoài sự tưởng tượng của hắn ta.
Sự cường đại của Diệp Viễn khiến người ta nghẹt thở.
Vèo!
Diệp Viễn thu lại “kiếm trận càn khôn”, ôm Nguyệt Mộng Ly trực tiếp đi vào trong núi, Thần tộc không ai dám ngăn cản.
Hắn không cần người dẫn đường, hắn có thể cảm nhận được vị trí của Bát Cực Thần tôn.
Một đám cường giả Thần tộc hai mặt nhìn nhau, sắc mặt đều khó coi nói không nên lời.
“Thiên… Thiên Kình đại nhân, hắn làm sao… mạnh như thế?”
“Đúng vậy, sự cường đại của hắn đã vượt qua phạm vi yêu nghiệt! Ta cảm thấy hắn giống như thần linh cao cao tại thượng! Loại cảm giác này có hơi giống khi đối mặt Bát Cực Thần tôn!”
“Diệp Viễn này thật đáng sợ! Lấy sự yêu nghiệt của hắn, Bát Cực Thần tôn… sẽ không thực sự có chuyện chứ?”
Lời còn chưa dứt, Thiên Kình đã ngắt lời hắn ta, trầm giọng nói: “Không thể nào! Bát Cực Thần tôn chính là trọng thưởng trời cao, có thực lực ngang với trời! Diệp Viễn hắn mạnh nữa còn có thể lớn bằng trời sao?”
Trong mắt Thần tộc, Bát Cực Thần tôn và Thiên đạo là giống nhau.
Động đến Bát Cực Thần tôn chính là động vào trời, thiên đạo sao có thể tha cho ngươi?
Ánh mắt Thiên Kình lóe lên không yên, bóng dáng lóe lên rồi đi theo.
Phía trước là một vùng cấm chế cường đại, phát ra sóng lớn mạnh mẽ.
Xoẹt!
Diệp Viễn tiện tay lấy ra một thanh kiếm hư không, một kiếm chém tới, cầm chế ầm vang sụp đổ.
Ngay cả một kích cũng không ngăn cản nổi.
Thiên Kình ở phía sau nhìn một màn này, khóe miệng không khỏi có hơi co rúm.
Ầm ầm…
Sóng lớn mạnh mẽ, từ giữa hư không tràn ra.
Tám tòa pho tượng dần dần hiện ra chân thân.
Giống như cảm nhận được mùi vị khiêu khích, tám pho tượng trợn mắt tròn xoe, có vẻ vô cùng phẫn nộ.
Dáng vẻ kia như muốn xé xác Diệp Viễn.
“Tiểu tử, ngươi lại tới, cũng muốn hủy tượng Bát Cực Thần tôn? Có bản lĩnh ngươi có thể tới thử một chút.” Giọng nói kia khinh thường.
Hiển nhiên hắn ta vô cùng tự tin.
Mà lúc này Thiên Kình đuổi tới, phẫn nộ quát: “Diệp Viễn, Bát Cực Thần tôn chính là vật trời ban! Mạo phạm thiên uy, ngươi sẽ chết không có chỗ chôn.”
Diệp Viễn căn bản không để ý tới Thiên Kình, đưa tay chính là một kiếm.
Vèo!
Ánh kiếm hiện lên, lao thẳng đến chính giữa tòa pho tượng.
Mà đúng lúc này, cái nĩa trong tay pho tượng đột nhiên bắn ra một năng lượng khủng bố tới cực điểm.
Ầm!
Diệp Viễn chỉ cảm thấy ngực buồn bực một trận, phun ra một ngụm máu tươi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất