Xoẹt!
Một kiếm phóng qua, Thiên Nhân Ngũ Suy đứng thứ ba Lâm gia cứ như vậy chết rồi.
Diệp Viễn hoàn toàn không thèm để ý tiếng hét của Lâm Triều Thiên.
Hắn đã giết người thứ ba, cuối cùng cũng dừng tay.
Ngắn ngủi hơn hai mươi hơi thở, Lâm gia liên tục ngã xuống ba gã cường giả Thiên Nhân Ngũ Suy!
Những cường giả đến xem náo nhiệt kia ngây ra như phỗng.
Bọn họ bị sự hùng mạnh của Diệp Viễn dọa sợ đến mức khó thở!
Một người, một kiếm lại khiến cho Đạo Tổ mạnh nhất nhượng bộ.
Chiến tích cỡ này thật sự khiến người khác tuyệt vọng.
“Tốt... Thật mạnh! Một kiếm giết chết Thiên Nhân Ngũ Suy trong nháy mắt, trên đời này ngoại trừ Đạo Tổ, chỉ sợ không có ai có thể làm được?”
“Kể từ lần trước Diệp Viễn rời khỏi núi Khải Nguyên, đến bây giờ chỉ mới mấy năm trôi qua thôi! Vậy mà thực lực của hắn lại trưởng thành đến mức này rồi, thật đáng sợ!”
“Càng tu luyện về sau càng khó khăn. Nhưng sao ta lại cảm thấy, càng về sau, ngược lại hắn càng nhanh lên thế?”
...
Bọn họ sợ hãi khâm phục thiên phú của Diệp Viễn, quả thực có thể miêu tả bằng từ yêu nghiệt.
Thấy Diệp Viễn dừng tay, Lâm Triều Thiên mới nhẹ nhàng thở ra.
Nếu Diệp Viễn tiếp tục chém giết như vậy, sợ rằng Lâm gia sẽ biến thành chỉ còn một dòng độc đinh của lão ta.
Tuy rằng những người này đều là đời sau của lão ta nhưng thật ra Lâm Triều Thiên không thèm để ý.
Sinh mệnh của lão ta không giống những người này.
Không còn đời sau, sinh tiếp là được.
Điều lão ta kiêng dè là thực lực của Diệp Viễn.
Hôm nay Diệp Viễn đã có vốn liếng để uy hiếp lão ta!
Mặc dù lão ta có thể dùng tính mạng đám người Bạch Quang uy hiếp Diệp Viễn, nhưng nếu ép Diệp Viễn, hắn sẽ tìm một chỗ trốn đi.
Không được bao lâu, sợ rằng Đạo Tổ như lão ta cũng không phải là đối thủ của Diệp Viễn.
Đây mới là điều lão ta kiêng dè nhất!
Giờ khắc này, rốt cục lão ta cũng hiểu rõ, Diệp Viễn dựa vào cái gì mà dám đến đây rồi.
Cũng may trên tay lão ta không thiếu thủ đoạn.
Lão ta biết rõ, với tính cách của Diệp Viễn, tuyệt sẽ không mặc kệ những người kia.
“Diệp Viễn, ngươi quá...” Lâm Triều Thiên đang muốn mạnh mẽ lên án Diệp Viễn thì thấy hắn vẫy ta kêu ngừng.
Chỉ thấy Diệp Viễn tiện tay ném Lâm Hoán xuống mặt đất.
Phốc!
Lại là một đao!
“Mới vừa rồi còn chưa làm cho xong, chờ tên này không còn thở nữa thì chúng ta bàn lại.” Diệp Viễn không quay đầu lại nói.
Trong mắt của hắn hoàn toàn không Đạo Tổ.
Lâm Triều Thiên tức giận nói: “Ngươi đã giết ba Thiên Nhân Ngũ Suy của Lâm gia ta, còn dám giết người ngay trước mặt ta? Thả Lâm Hoán, nếu không, người của ngươi cũng phải chết!”
Diệp Viễn quay đầu nhìn lão ta, cười khẩy nói: “Ngươi sẽ không! Ngươi cũng không dám!”
Nghe vậy, Lâm Triều Thiên không khỏi cứng đờ, thế mà tên nhãi ranh này lại nhìn thấu tất cả!
Hắn yên tâm có chỗ dựa vững chắc!
Giết người, ngoại trừ chọc giận Diệp Viễn thì không có chút nào tác dụng nào!
Ánh mắt của lão ta vô cùng u ám, hai con mắt gần như muốn khoét thịt Diệp Viễn.
Diệp Viễn lại không để ý đến ánh mắt giết người của lão ta, tiếp tục tra tấn Lâm Hoán.
Khắp núi giống như đã rơi vào yên tĩnh chết chóc, chỉ có tiếng kêu như tiếng giết heo của Lâm Hoán truyền khắp nơi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất