Lâm Triều Thiên bên này còn chưa giết người, thế mà Diệp Viễn lại đại khai sát giới rồi!
Sắc mặt Lâm Triều Thiên vô cùng u ám, tức giận nói: “Diệp Viễn! Ngươi thật sự cho rằng bản tổ không dám giết người hả?”
Diệp Viễn không để ý tới lão ta, thân thể khẽ động, lại biến mất tại chỗ một lần nữa.
Ngay sau đó, Lâm Triều Thiên cảm ứng được hơi thở của Diệp Viễn, hắn đang đi về phía trong núi Khải Nguyên.
Con ngươi Lâm Triều Thiên chợt co rút, trên đỉnh núi này có một Thiên Nhân Ngũ Suy.
Người nọ là cháu của lão ta, tên là Lâm Tu, thực lực còn mạnh hơn Lâm Hoán một bậc.
Tên này muốn đi giết Thiên Nhân Ngũ Suy?
Tốc độ của Lâm Triều Thiên rất nhanh, đáng tiếc lão ta lại không nhanh bằng thuấn di của Diệp Viễn!
Diệp Viễn bỏ rơi lão ta chỉ trong nháy mắt!
Đột nhiên con ngươi lão ta co lại, hoảng sợ nói: “Mới qua bao lâu mà tên tiểu tử này lại mạnh lên rồi!”
Lâm Triều Thiên không dám thờ ơ, bóng dáng lập tức lóe lên, trốn vào trong hư không đuổi theo.
Diệp Viễn không có chút nào che dấu hành tích của mình, một cỗ khí tức cực kỳ cường hãn, hướng về Tri phong mà đi.
Lâm Tu đang tại tu luyện, bỗng nhiên cảm thấy một luồng hơi thở hùng mạnh đập vào mặt, không khỏi nhướng mày.
Chẳng qua hắn ta không có để ý, nhìn dáng vẻ hơi thở này thì chỉ mới vào Thiên Nhân Tứ Suy thôi, kém xa hắn ta.
Chỉ thấy hắn ta bước ra một bước đón Diệp Viễn.
“Người đến là ai, dám làm càn ở đạo tràng Khải Nguyên, muốn chết à?” Lâm Tu nhướng mày, một kiếm đã phóng tới.
Tốc độ của Diệp Viễn nhanh đã đến cực hạn, kiếm thời không nơi tay!
Hắn không nói hai lời, phóng ra một kiếm!
“Muốn chết!”
Lâm Tu hừ lạnh một tiếng, thật sự nổi giận, thúc giục vũ kỹ đến mức cuối cùng.
Trước đó hắn ta còn không để bụng, nhưng rất nhanh hắn ta cảm giác được không được bình thường.
Một kiếm này của Diệp Viễn không thể ngăn cản!
Cảnh giới như Diệp Viễn đã đạt tới Phản Phác Quy Chân từ lâu rồi.
Một kiếm lao tới!
Vút!
Thân hình hai người đan xen vào nhau chỉ trong một cái nháy mắt.
Diệp Viễn không dừng lại, thân hình lại biến mất, khí thế hung hăng đi về một ngọn núi khác!
Nơi đó còn một Thiên Nhân Ngũ Suy!
Ở bên ngoài Thiên Nhân Ngũ Suy cực kỳ hiếm thấy, nhưng ở đạo tràng mười tỷ năm của Đạo Tổ thì tất nhiên mức độ tích lũy không giống bình thường.
Hỗn Độn Nguyên Thần của Diệp Viễn kết nối với trời đất, mỗi một cường giả ở đây đều không chạy thoát khỏi tai mắt của hắn.
Bóng người Lâm Tu còn dừng lại giữa không trung, giống như bị sợ choáng váng.
Mà lúc này, Lâm Triều Thiên khó khăn đuổi tới.
Lão ta vừa nhìn thoáng qua Lâm Tu thì ngay lập tức thay đổi sắc mặt!
Lâm Tu không còn một tia hơi thở!
Kiếm của Diệp Viễn quá nhanh, thế nên Lâm Tu chết rồi vẫn còn bảo trì tư thế cũ!
Xoẹt... !
Lâm Tu ở trong luồng khí trực tiếp bị cắt thành hai đoạn.
Trong đó một nửa còn nằm trong tay của hắn ta.
Sau đó, đầu của hắn ta nhẹ nhàng rớt xuống, thi thể mềm nhũn ngã xuống.
Hóa ra Lâm Tu đã đầu một nơi thân một nẻo!
Trong lòng Lâm Triều Thiên chấn động dữ dội, đây là tình huống gì?
Một kiếm giết chết Thiên Nhân Ngũ Suy?
Phải biết rằng, Thiên Nhân Ngũ Suy đã bước lên đỉnh cao, khoảng cách đến Đạo Tổ chỉ còn một bước ngắn!
Cho du Lâm Tu không phải đứng đầu Thiên Nhân Ngũ Suy nhưng cũng thể giết hắn ta chỉ trong một kiếm!
Sao thực lực của Diệp Viễn lại hùng mạnh đến mức này?
Đột nhiên lão ta hơi hiểu rõ lời của Diệp Viễn có ý gì rồi!
Mà lúc lão ta đang ngây người thì bóng dáng của Diệp Viễn bay khỏi ngọn núi này, phóng về phía ngọn núi thứ ba!
Lại một Thiên Nhân Ngũ Suy chết rồi?
Lâm Triều Thiên hoàn toàn không thể miêu tả sự rung động trong lòng lúc này.
Đạo Tổ như lão ta chỉ có thể đi theo sau lưng Diệp Viễn hít bụi đất?
Lần trước lúc rời đi, Diệp Viễn rất mạnh, nhưng tuyệt đối không mạnh đến trình độ này!
Hiện tại, thế mà hắn đã có thể nhẹ nhàng chém giết Thiên Nhân Ngũ Suy rồi!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất