Lưu Tú Cầm gọi điện tới, Hàn Tại Dần vội vàng ngừng lại để nghe điện thoại.
Một lát sau, ông ta tắt máy, nói với vẻ mặt lo lắng: "Tiểu Tuyết, mẹ con đụng xe vào người ta rồi, chúng ta đi xem sao".
"Đi!"
Hàn Tuyết không do dự gì cả. Diệp Phàm bảo Âu Dương Ngọc Quân dẫn Tiểu Hy Hy về khu biệt thự số một chờ anh về. Hàn Tử Di cũng muốn đi, nhưng Diệp Phàm đã giao nhiệm vụ cho cô ấy, đó là ở bên Hạ Sương Nhi, giúp cô ta mau chóng thoát khỏi ám ảnh tâm lý, để anh còn sớm ngày giải độc cho cô ta.
Còn nữa, xử lý chuyện như thế này, càng đông người thì càng loạn. Mặc dù Lưu Tú Cầm hết sức khốn nạn, nhưng dù sao cũng là mẹ ruột của Hàn Tuyết, cô không thể bỏ mặc bà ta được.
Mà Hàn Tuyết đi thì kiểu gì Diệp Phàm cũng đi theo. Bây giờ võ đường đang nhăm nhe, có thể sẽ tới tìm anh báo thù bất cứ lúc nào, tuyệt đối sẽ không thể để xảy ra điều gì ngoài ý muốn được nữa.
Một bên khác, Lưu Tú Cầm đứng ở ngã rẽ của một con đường, hai tay chống nạnh chửi mắng.
Trước xe của bà ta có một chiếc xe điện cũ, một người đàn ông tóc hoa râm ăn mặc rách rưới nằm bên cạnh, phần đùi đẫm máu, có vẻ như bị thương khá nặng.
Lúc chạy tới lối rẽ của con đường này, đám Diệp Phàm đều cảm thấy nghi ngờ. Trên con đường nhỏ này, đừng nói là xe, ngay cả người cũng rất ít, bởi vì nó là khu nhà cũ, được quy hoạch phá dỡ rồi.
Tiếng phanh xe vang lên, thấy Diệp Phàm đi theo Hàn Tuyết và Hàn Tại Dần tới, cổ tay của Lưu Tú Cầm run lên, trong mắt lóe lên một tia căm hận.
"Mẹ, xảy ra chuyện gì vậy?", ba người xuống xe, Hàn Tuyết chạy tới hỏi.
"Hừ, thằng vong ân phụ nghĩa này tới đây làm gì? Chẳng phải mày ghét tao lắm sao? Cút đi mau lên!", Lưu Tú Cầm không trả lời mà quát Diệp Phàm.
Hàn Tuyết đau đầu, bất đắc dĩ khuyên bảo: "Mẹ, mẹ đừng lầm ầm lên nữa, mẹ đụng vào người ta rồi, xử lý chuyện này đi đã!"
Lưu Tú Cầm hừ một tiếng: "Lão già này lái xe không nhìn đường, mẹ đang đi bình thường vào thì lão lại cố tình đâm vào, rõ ràng là đang ăn vạ mà".
Lúc nói câu này, Lưu Tú Cầm khinh bỉ ra mặt, có vẻ rất tức giận.
Diệp Phàm ngẩng đầu nhìn một vòng. Đây là một con đường nhỏ, ít nhất cũng đã tồn tại mấy chục năm, hai bên toàn là những ngôi nhà thấp bé, không còn ai ở đây nữa. Theo lý mà nói, Lưu Tú Cầm không nên tới nơi này mới phải, cho dù tới thì tốc độ cũng không thể nhanh như thế, bởi vì kỹ thuật lái xe của bà ta cũng chẳng ra hồn.
Mà chân của người đàn ông này bị thương rất nặng, khả năng ăn vạ cực kỳ nhỏ.
"Vô nhân tính!", Diệp Phàm âm thầm gắn cho Lưu Tú Cầm cái nhãn này, kỹ thuật lái xe không ra sao mà còn lái nhanh, đụng vào người ta lại nói là người ta ăn vạ.
"Ngậm máu phun người, rõ ràng là bà chạy quá nhanh, lúc đụng vào tôi, bà còn đang gọi điện thoại nữa!", người đàn ông dưới đất chỉ vào Lưu Tú Cầm rồi quát mắng, bàn tay còn lại ôm bụng, vẻ mặt rất đau đớn.
Ánh mắt của Lưu Tú Cầm hơi né tránh, nhưng sau đó bà ta lại hô ầm lên: "Vớ vẩn, ông có mắt laser hay sao mà thấy tôi gọi điện thoại, có giỏi thì lấy chứng cứ ra đây!"
"Tôi thấy ông nghèo đến mức phát điên rồi, thấy tôi lái xế hộp tiền triệu nên ghen tỵ, muốn ăn vạ đòi tiền bồi thường, cùng lắm thì tôi cho ông một trăm tệ, cút đi mau lên!"
Người đàn ông dưới đất run lên, trông có vẻ rất ấm ức, kiểu này thì không cãi lại Lưu Tú Cầm được rồi.
"Thôi mà mẹ à, bất kể thế nào thì đụng vào người ta cũng là sai", Hàn Tuyết kéo Lưu Tú Cầm lại, để bà ta đừng nói cạnh nói khóe nữa.
Diệp Phàm ngẩng đầu nhìn xung quanh, đúng là nơi này không có camera.
"Chú à, chú đứng lên trước được không? Bọn cháu đưa chú tới bệnh viện khám rồi nói tiếp...", cho dù có phải ăn vạ hay không thì người đàn ông này cũng bị thương, ít nhất cũng phải đưa tới bệnh viện đã.
Hàn Tuyết là người lương thiện, hơn nữa cô biết rõ tính cách của Lưu Tú Cầm, cũng đoán ra được rằng nếu là ăn vạ thật thì Lưu Tú Cầm sẽ chẳng ở đây mãi như thế, mà đã giẫm chân ga lao đi mất tiêu rồi.
"Tiểu Tuyết, đừng để ý tới lão, thích ăn vạ thì cứ để lão ăn vạ, xem lão có thể nằm đó được đến lúc nào, tốt nhất là nằm đến chết luôn đi. Tóm lại, chỉ có một trăm tệ thôi, đừng mơ lấy được nhiều hơn".
Lưu Tú Cầm kêu gào một cách vô nhân tính, miệng thì ngăn cản không cho Hàn Tuyết đi dìu người đàn ông ấy, nhưng không hề kéo cô lại.
Diệp Phàm bỗng nhíu mày lại, anh cảm thấy bất bình thường, như thế chẳng giống phong cách của Lưu Tú Cầm gì cả.
Theo tính cách của bà ta, hẳn là bà ta phải giữ Hàn Tuyết lại, không cho cô đụng vào người đàn ông bẩn thỉu này.
Ngay sau đó, Hàn Tại Dần mở miệng: "Tú Cầm, bà bớt nói vài câu đi, dù sao người ta cũng bị thương rồi, đưa người ta tới bệnh viện đi đã..."
Vừa nói, Hàn Tại Dần vừa bước lên phía trước, có thể sức lực của Hàn Tuyết sẽ không đủ để dìu một người đàn ông đứng lên.
"Bịch..."
Nhưng rồi Lưu Tú Cầm bỗng đẩy Hàn Tại Dần ra: "Chắc một mình ông là người tốt hả, giả vờ giả vịt ít thôi!"
Diệp Phàm giật mình, anh nhìn thấy tia sáng lóe lên, vội vàng ôm Hàn Tuyết sang một bên khi cô vừa cúi người xuống, thậm chí còn không kịp hô lên.
"Xoẹt..."
Đúng lúc này, bất ngờ xảy ra, người đàn ông đang nằm dưới đất bỗng giơ bàn tay phải vẫn luôn ôm bụng nãy giờ ra, cầm một con dao xông tới.
Con dao đâm vào eo trái của anh, máu tươi chảy ra.
"A..."
Đến tận lúc này, Diệp Phàm mới thét lên giận dữ, cổ tay nhúc nhích, con dao Long Lân xuất hiện trong tay, nương đó chém một cái.
Bàn tay phải của người đàn ông bị anh chém đứt ở phần cổ tay. Cổ tay đứt đoạn, người đàn ông thét lên một tiếng, không công kích lần thứ hai nữa, mà xoay người nhảy vào một ngôi nhà, biến mất ngay tại chỗ.
"Diệp Phàm, anh sao vậy...", mọi chuyện xảy ra quá nhanh, gần như chỉ trong một cái tích tắc. Đến tận lúc này Hàn Tuyết mới kịp phản ứng, ôm Diệp Phàm rồi hô lên lo lắng.
Phần eo trái của Diệp Phàm bị rạch ra một vết dao hẹp dài, máu tươi đang tuôn ra ồ ạt.
"Diệp Phàm, con sao vậy?", Hàn Tại Dần cũng hoảng hốt, vội vàng hô ầm lên. Người đang nằm trên mặt đật đất tự nhiên nhảy lên đâm Diệp Phàm, khiến người ta không thể tin nổi.
"Sát thủ! Đưa anh tới chỗ Thanh Thanh, gọi Ngọc Quân tới cùng...", Diệp Phàm nhanh chóng nói ngay. Anh rất bình tĩnh, nhưng chân tay bắt đầu trướng lên, con dao ấy đã bị tẩm độc, nếu đưa anh tới bệnh viện thì khó mà giải độc được.
"Vâng vâng..."
Bây giờ không phải lúc để hỏi này hỏi kia, Hàn Tuyết dìu Diệp Phàm đi về phía xe, nhưng Diệp Phàm bắt đầu thấy bủn rủn cả người rồi.
"Bố đi với con...", Hàn Tại Dần hô lên rồi chạy tới dìu Diệp Phàm.
"Không được đi..."
Ai ngờ Lưu Tú Cầm lại đứng ra ngăn cản, phẫn nộ quát: "Diệp Phàm, thằng đó có phải người của phe đuổi giết mày không? Bây giờ chúng bắt đầu cải trang đuổi giết tao rồi, may mà tao không dìu lão ta, mày nói cho ra lẽ mau lên, có phải như thế không?"
"Mẹ tránh ra trước đi đã, cứu Diệp Phàm mới là quan trọng nhất", Hàn Tuyết gầm lên, bây giờ không phải lúc tranh chấp.
Lưu Tú Cầm vẫn nhất quyết ngăn cản: "Không được, nhất định phải thừa nhận. Tiểu Tuyết, mẹ muốn tốt cho con thôi, chỉ cần ly hôn thì chúng ta sẽ không cần sống cuộc sống thấp thỏm như thế này nữa!"
"Tú Cầm, bà khốn nạn quá rồi đấy, lúc này mà còn nói những lời đó được, tránh ra mau!", Hàn Tại Dần quát lên.
"Bốp..."
Lưu Tú Cầm giáng cho Hàn Tại Dần một cái bạt tai: "Dám mắng tôi, ông ăn gan hùm mật gấu rồi hả?"
"Bốp..."
"Ông... Ông dám đánh tôi..."
Anh nói khẽ vào tai Hàn Tuyết: "Tiểu Tuyết, bảo Ngọc Quân lấy camera trên xe mẹ em trước đi!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất