Hàn Tại Dần lái xe, Hàn Tuyết giúp Diệp Phàm ngồi vào ghế phía sau, sau đó chiếc xe nhanh chóng rời đi.
Chờ chiếc xe ô tô khuất dạng trong tầm mắt, Lưu Tú Cầm mới đột nhiên cất tiếng cười lớn, giọng nói âm u lạnh lẽo: “Bố con hai người đúng là ngu xuẩn, bị người khác ám sát rồi mà vẫn một lòng hướng về nó, bị đứa con rơi đó mê hoặc thần trí”.
Trên gương mặt của Lưu Tú Cầm tràn ngập vẻ ghen tị, tại vì sao mà Hàn Tại Dần, Hàn Tuyết lại không tin bà ta?
Bà ta mới là nữ chủ nhân của cái nhà này, thậm chí vừa rồi Hàn Tại Dần còn vì Diệp Phàm mà tát lại bà ta một cái, bà ta cũng chỉ muốn Diệp Phàm thành thật thừa nhận rằng nó đã mang đến nguy hiểm cho gia đình của bà ta mà thôi, chỉ vì như vậy mà Hàn Tại Dần lại dám đánh bà ta.
Đó là chuyện xưa nay chưa từng xảy ra, chỉ có điều nghĩ tới tình trạng thảm hại hiện tại của Diệp Phàm, Lưu Tú Cầm bỗng nhiên phá lên cười.
Cười một lúc lâu, Lưu Tú Cầm mới lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Thanh Đế: “Cậu Lâm, cậu đoán không sai, cái thằng con rơi kia thật sự có năng lực phản ứng hơn người, vào thời khắc quan trọng còn biết chắn trước mặt Hàn Tuyết, chỉ có điều nó đã bị cậu chém đứt một cánh tay rồi…”
Lưu Tú Cầm thuật lại tình huống ở chỗ này một cách đơn giản rồi cúp điện thoại, bà ta phát hiện tay của mình cũng đang run rẩy, mặc dù không phải tự mình làm, nhưng mà không có bà ta thì chuyện này cũng không thể thực hiện được.
Diệp Phàm cũng rất có bản lĩnh, lại vô cùng yêu thương Hàn Tuyết, bà ta thừa nhận điều đó, nhưng trong mắt bà ta, điều đó vẫn không đáng để nhắc tới.
Bà ta muốn làm mẹ vợ của cậu Lâm ở thủ đô, chứ không phải là mẹ vợ của một thằng con rơi bị bệnh máu trắng của nhà họ Diệp.
Vả lại, bà ta cũng vô cùng bội phục hai người Diệp Tử Long và Lâm Thanh Đế, hai người bọn họ có thể cùng nhau bày mưu tính kế, rất tài giỏi.
Bọn họ đã đoán trước được rằng một khi có tình huống bất ngờ phát sinh, chắc chắn Diệp Phàm và Hàn Tuyết sẽ ra mặt, một người có trái tim lương thiện như Hàn Tuyết nhất định sẽ đi ra giúp đỡ người bị hại.
Sát thủ giả vờ đuổi theo ám sát Hàn Tuyết, nhất định Diệp Phàm sẽ đi cứu, cho sát thủ cơ hội làm việc thuận lợi, tỷ lệ thành công cao tới tám mươi phần trăm.
Nếu như Diệp Phàm ra mặt giúp đỡ, với bản lĩnh của Diệp Phàm, thì tỷ lệ bị tập kích thành công chỉ có mười phần trăm.
Bọn họ đã đánh cược, chỉ có điều là bọn họ đã cược thắng!
Chui vào trong xe của mình, Lưu Tú Cầm tự trấn tĩnh lại một lúc sau tay mới không còn run nữa. Bà ta đạp mạnh chân ga, bánh xe nghiền qua bàn tay đã gãy lìa của một tên sát thủ, rời khỏi hiện trường.
“Diệp Phàm, anh sao rồi?”
Trên đường tới chỗ Hoắc Thanh Thanh, toàn thân Diệp Phàm phát run, thậm chí trên môi còn có chút bầm đen.
Chỉ có điều, ý thức của anh không bị ảnh hưởng, vẫn còn tỉnh táo, nói: “Anh vẫn còn áp chế được, trên con dao găm này có độc, chắc chắn mục tiêu của đối phương là anh”.
“Con dao găm kia đâm tới chỗ em là giả, khiến anh phải lao ra cứu em vào thời khắc quan trọng, để lộ ra sơ hở, để có thể ám sát ngược lại anh, đó mới là kế hoạch của hắn ta”.
Diệp Phàm phân tích chuyện vừa xảy ra, đồng thời yên lặng vận dụng tâm pháp Bổ Thiên Quyết. Sau đó dường như có một dòng nước ấm đang từ từ dâng lên trong đan điền, chảy về phía vết thương bị gây ra bởi con dao găm kia.
Diệp Phàm áp chế độc tố, còn đại não lại nhanh chóng suy nghĩ. Lưu Tú Cầm nói đây là người bà ta đã đụng phải, bởi vì vết máu trên đùi của người kia không giống như là máu giả.
Chỉ có điều, phần ốp cản trước chiếc xe của Lưu Tú Cầm lại không hề có dấu vết đã đụng phải thứ gì, điều này khiến cho anh rất nghi ngờ.
Còn nữa, con đường đó xưa nay rất ít người qua lại, một người phụ nữ ghét nghèo yêu giàu như Lưu Tú Cầm lại chạy đến “khu dân nghèo” để làm gì?
Chắc chắn không phải là để đi giúp đỡ người nghèo.
Có quá nhiều nghi vấn ở đây, mà Diệp Phàm lại chợt nhớ tới nhật kí hành trình được ghi lại trong camera hành trình được lắp trên xe của Lưu Tú Cầm, nếu như thật sự đã có va chạm xảy ra, thì chắc chắn camera cũng sẽ ghi hình lại.
Hàn Tại Dần ngồi ở ghế lái nhanh chóng lái xe, trong lòng không ngừng phân vân, ông ta muốn nói về chuyện ông ta đã nghe được cho hai vợ chồng Hàn Tuyết.
Mặc dù ông ta không biết đám người vừa tới kia là kẻ thù của Diệp Phàm hay là sát thủ do đám người Lâm Thanh Đế tìm tới, ông ta vẫn muốn nói cho Diệp Phàm biết về kế hoạch mà mình nghe lén được từ chỗ Lưu Tú Cầm.
Lần ám sát này không bình thường chút nào.
“Thanh Thanh, cô đang ở đâu?”
Hàn Tại Dần vừa định mở miệng nói chuyện thì điện thoại của Hàn Tuyết được kết nối, Hoắc Thanh Thanh ở đầu dây bên kia sau khi biết được Diệp Phàm bị thương, đồng thời còn bị trúng độc, cả người đột nhiên căng cứng.
Cô ta không ở Tụ Phúc Lâu mà đang ở nhà họ Hoắc. Hoắc Thanh Thanh đưa cho Hàn Tuyết một địa chỉ, để cho cô đưa người đến thẳng nhà họ Hoắc.
Cúp điện thoại của Hoắc Thanh Thanh xong, dựa theo lời dặn dò của Diệp Phàm, Hàn Tuyết lại gọi điện thoại cho Âu Dương Ngọc Quân, nhỏ giọng báo biển số xe của Lưu Tú Cầm cho anh ta, để anh ta đi trích xuất đoạn nhật ký hành trình do camera gắn trên xe của Lưu Tú Cầm ghi lại.
Hàn Tuyết không biết Diệp Phàm cần lấy đoạn video đó để làm gì, nhưng anh đã nói như vậy, thì nghĩa là anh có lý do của riêng mình.
Ngoài cửa chính của nhà họ Hoắc, Hoắc Thanh Thanh đang lo lắng chờ đợi đứng ở đó, một vài người của nhà họ Hoắc thấy thế thì đều thấy tò mò, bọn họ chưa từng thấy Hoắc Thanh Thanh lo lắng như vậy bao giờ.
Một chiếc xe hơi xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ, Hoắc Thanh Thanh thấy thế thì vội vàng tới nghênh đón, cô ta vừa liếc mắt đã thấy miệng vết thương của Diệp Phàm đã xuất hiện màu đen nhánh.
“Vết thương có độc!”
Liếc mắt một cái là Hoắc Thanh Thanh đã nhìn ra.
Vết thương phổ thông sẽ không có màu đen nhánh như vậy.
“Mấy người mau tới đây, đưa người này vào trong đi…”, Hoắc Thanh Thanh gào lên, mấy người đàn ông của nhà họ Hoắc vội vàng chạy tới.
Cô cả đã có lệnh, không một kẻ nào dám vi phạm.
“Đưa vào khoảng sân phía đông của tôi, để tôi đi tìm ông nội Hoắc Dịch…”, Hoắc Thanh Thanh nói xong rồi để đám người đó đưa Diệp Phàm vào trong.
“Bố, bố cứ về đi, đưa hai mẹ con nhà chị Hạ rời khỏi khu biệt thự số một trước, con sợ là bọn họ ở đó thì không được an toàn”.
Diệp Phàm nói với Hàn Tại Dần một câu, Hàn Tại Dần do dự một lát rồi cũng gật đầu rời đi.
Người ở đây quá nhiều, nếu ông ta nói thẳng mọi chuyện ra thì sợ là không được hay cho lắm. Mẹ vợ và người ngoài bắt tay bày kế hãm hại con rể là chuyện chẳng hay ho gì, vả lại, ông ta cũng không có chứng cứ.
Công trình kiến trúc của nhà họ Hoắc chiếm diện tích cực lớn, bên trong đều được xây dựng phỏng theo các thiết kế thời xưa, cổ kính nhưng không mất đi vẻ khí phái.
Bọn người làm đỡ Diệp Phàm về phòng của Hoắc Thanh Thanh xong, một lúc sau cô ta cũng dẫn theo một ông cụ râu trắng vội vã đi vào.
“Diệp Phàm, đây là ông nội Hoắc Dịch, ông ấy có y thuật cực kì cao siêu, có thể xem cho anh xem sao”.
Hoắc Thanh Thanh giới thiệu cho Diệp Phàm biết thân phận của Hoắc Dịch, Hoắc Dịch cởi áo của Diệp Phàm ra, chăm chú xem xét vết thương trên người anh.
Sau đó, vẻ mặt ông ta dần trở nên nghiêm nghị: “Lại là độc Nghiệt Sinh!”
“Độc Nghiệt Sinh là gì?”, Hoắc Thanh Thanh vội vàng hỏi.
“Độc Nghiệt Sinh được chế tạo từ hỗn hợp năm loại độc lấy từ năm con vật khác nhau, độc của rắn, của rết, của bọ cạp, của thạch sùng và của cóc. Một người khi bị loại độc này làm cho bị thương, thì chỉ trong vòng ba ngày, toàn thân sẽ bị thối rữa mà chết!”
“Cái gì?”
Hàn Tuyết hét lên một tiếng, sau đó đột nhiên quỳ sụp xuống trước mặt Hoắc Dịch.
“Ông ơi, cầu xin ông hãy cứu lấy Diệp Phàm, chúng cháu nguyện trả bất cứ cái giá nào…”
Vừa nói, Hàn Tuyết vừa định dập đầu với Hoắc Dịch, nhưng Hoắc Dịch đã nhanh nhẹn đỡ Hàn Tuyết lên, không để cho cô dập đầu trước ông ta. Ông ta hơi xấu hổ nói:
“Cô gái à, không cần phải như thế, tôi còn chưa nói rõ ràng. Người bình thường mà bị loại độc này gây thương tích thì chắc chắn sẽ phải chết trong vòng ba ngày, nhưng người đàn ông này của cô hiển nhiên là không phải người bình thường, độc tố trong cơ thể cậu ta khuếch tán rất chậm!”
Người trẻ tuổi kia thật mạnh miệng!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất