Giúp người thân không giúp lẽ phải là truyền thống của nhà họ Lưu. Bố mẹ của Lưu Bưu, Lưu Dũng còn không biết xấu hổ mà nói ra, lại còn cố tình nhắc nhở Lưu Tú Cầm.  

             Đây là cảnh cáo bà ta đừng quên sơ tâm và thân phận nhà họ Lưu của mình.  

             Thật ra, nếu như ở đây chỉ có Hạ Sương Nhi và chị Hạ thì bà ta sẽ không chút do dự mà định tội quyến rũ người khác cho Hạ Sương Nhi.  

             Nhưng Hàn Tuyết vẫn ở đây, bà ta không thể đắc tội được. Sau này Hàn Tuyết mà mặc kệ bà ta thì bà ta sao dám gặp mặt cậu Lâm nữa? Kế hoạch của bà ta sẽ bị dập tắt, ước mơ làm mẹ chồng nhà giàu cũng sẽ tan biến!  

             Nhưng bên kia lại là nhà mẹ đẻ nuôi mình khôn lớn, lại càng không thể đắc tội, như thế sẽ bị xẻ thịt lột da.  

             Tất cả đều đang chờ bà ta lên tiếng. Cuối cùng, Lưu Tú Cầm cắn răng: “Lưu Bưu, Lưu Dũng, hai người xin lỗi, sau đó mỗi người lấy ra 10 ngàn để bồi thường, chuyện là dừng lại ở đây!”  

             “Không được!”  

             Diệp Phàm và Hàn Tuyết dường như lên tiếng phản đối cùng một lúc, khiến đám người sửng sốt.  

             Lưu Tú Cầm là người phản ứng lại nhanh nhất, lập tức quát Hàn Tuyết: “Hàn Tuyết, con im ngay cho mẹ. Đây là anh họ của con đấy, xin lỗi và bồi thường đã không ít rồi, là mấy tháng tiền lương của mẹ con họ đó. Làm người thì phải biết đủ chứ!”  

             Bà ta lại nhìn sang hai mẹ con nhà Hạ Sương Nhi: “Hạ Ngọc Thiền, Hạ Sương Nhi, hai người thấy đúng không? Dù gì cũng chưa làm hại đến cô, cứ làm loạn thì không ai được lợi đâu!”  

             “Đúng thế, làm người thì phải biết đủ. 20 ngàn đã là số nhiều rồi, nếu không được thì lấy thẻ hội viên này của tôi đi mua quần áo coi hư bồi thường đi, cô cũng có mất tí thịt nào đâu!”  

             Nói rồi, mẹ của Lưu Bưu rút ra một tấm thẻ hội viên từ trong túi rồi vứt lên người Hạ Sương Nhi, bộ dáng cao ngạo.  

             “Haha, chị dâu đã đưa rồi, tôi mà không đưa thì còn ra cái thể thống gì nữa. Tôi có một thẻ vip ở nhà hàng ăn đây, cầm lấy mà đi ăn bữa cơm, trải nghiệm cuộc sống của người giàu có đi...”  

             Nói xong, mẹ của Lưu Dũng cũng cầm lấy một tấm thẻ ném vào người Hạ Sương Nhi!  

             Hạ Sương Nhi cắn răng, nước mắt giàn giụa, vẻ mặt bi thương vô cùng.  

             Sỉ nhục, sỉ nhục đến tận cùng!  

             Chị Hạ nắm chặt hai tay, tức đến run rẩy, nhưng lại không dám nói gì. Nhà họ Lưu người đông thế mạnh, chị ta không dám chọc vào. Hạ Sương Nhi còn phải điều dưỡng thân thể, Lưu Tú Cầm là bà chủ, chị ta càng không dám đắc tội!  

             “Haha, haha...”  

             Diệp Phàm cười khẩy một tràng. Anh đã gặp rất nhiều loại khốn nạn, nhưng giống kiểu nhà họ Lưu này thì thật sự không thấy nhiều. Chẳng trách mà lại sinh ra được thứ dữ như Lưu Tú Cầm.  

             Diệp Phàm rút khăn giấy đưa cho Hạ Sương Nhi, nhẹ giọng nói: “Sương Nhi, anh Diệp nói sẽ đòi lại công bằng cho em thì chắc chắn sẽ làm!”  

             Lời nói nhẹ nhàng như gió nhưng lại mang sức nặng ngàn cân. Diệp Phàm tỏa ra ngạo khí khiến Lưu Dũng, Lưu Bưu đứng gần sợ hãi vô cùng.  

             “Ngọc Quân, cắt bỏ hai chân của họ, cho họ ngồi xe lăn cả đời luôn!”  

             “Soạt...”  

             Anh vừa nói xong thì Âu Dương Ngọc Quân đã biến mất ngay tại chỗ. Hai chân của anh đạp thẳng vào đầu gối của hai tên kia.  

             “Răng rắc... răng rắc...”  

             Tiếng gãy xương vang lên liên tục, hai tên lăn lộn dưới đất, kêu gào đau đớn.  

             Xương đầu gối của hai người bị Âu Dương Ngọc Quân đạp gãy, thậm chí phần xương gẫy cũng đã bị lộ ra ngoài.  

             Tất cả đông cứng!  

             Dĩ nhiên là trừ hai kẻ đang kêu gào thảm thiết kia ra!  

             Diệp Phàm lại cho người phế chân của Lưu Dũng và Lưu Bưu!  

             Xương đầu gối bị gẫy, cho dù phẫu thuật có tốt hơn thì cũng bất tiện cả đời, đi lại còn khó khăn nữa là. Mà Âu Dương Ngọc Quân cũng dùng đến nội kình khi ra tay, khiến cho bọn chúng cả nửa đời sau chỉ có thể ngồi xe lăn mà thôi!  

             “Ôi... Con trai tôi...”  

             Bố mẹ Lưu Bưu kêu lên thất thanh, vội vàng chạy đến ôm chặt con mình, bố mẹ Lưu Dũng cũng vậy!  

             “Thằng Diệp Phàm súc vật, loại súc vật nhà mày...”, bố mẹ Lưu Dũng phẫn nộ gào lên. Vì có Lưu Bưu dụ nên Lưu Dũng mới đi theo làm nhục Hạ Sương Nhi, nhưng lại bị thương giống hệt Lưu Bưu. Bọn họ không hiểu, cảm thấy không công bằng!  

             Bố Lưu Dũng rút một dây chìa khóa ra, bên trên còn có một con dao gập, lưỡi dao vô cùng sắc bén, rồi đột nhiên đâm thẳng vào bụng Diệp Phàm.  

             Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, có thể nói là chỉ trong tíc tắc, con dao sẽ đâm trúng vào bụng Diệp Phàm!  

             Nhưng Diệp Phàm lại không hề hoảng loạn. Mặc dù có đột ngột nhưng anh đâu có dễ dàng bị đâm như vậy, nếu không anh đã chết mấy lần rồi.  

             Diệp Phàm cong người lại như dây cung, bắt lấy tay của bố Lưu Dũng, xoay thật mạnh khiến bàn tay cầm dao của ông ta đâm thẳng vào cánh tay Lưu Dũng.  

             “Áaaa...”  

             Lưu Dũng kêu gào thảm thiết, ánh mắt trợn ngược, suýt thì tức chết, không ngờ bố mình lại đâm vào mình.  

             Mặc dù là Diệp Phàm làm nhưng người mạnh mẽ như anh lại dễ dàng bị hạ gục bởi con dao gập đó sao?  

             Con dao mình cầm lại chĩa thẳng vào con trai mình, khiến người đàn ông trung niên sững sờ, run rẩy rồi lại đâm loạn lên.  

             “Cái loại khốn nạn nhà ông, ông muốn giết con trai mình à! Mau buông dao ra đi...”  

             Lưu Dũng hét lên, vừa tức vừa đau, nước mắt rơi xuống liên tục. Bố Lưu Dũng thì vội vàng gật đầu.  

             Ông ta rút dao ra, máu tươi cũng thế mà phun trào đầy vào mặt bố của Lưu Dũng.  

             Bị máu tươi nóng hổi của con trai mình dính vào mặt khiến ông ta như phát điên lên. Bố Lưu Dũng không chịu nổi cảnh này, loạng choạng ngã ngồi xuống đất.  

             “Diệp Phàm...”, Lưu Tú Cầm tức giận đến cực điểm. Diệp Phàm lại dám hành hung trước mặt bà ta, đối tượng lại còn là người nhà họ Lưu!  

             Diệp Phàm nhìn bà ta, nở nụ cười: “Mẹ, mẹ không xử lí công bằng được thì để con làm giúp cho. Có những lỗi sai phải phạt thật nặng!”  

             Lưu Tú Cầm tức đến câm nín, lần này bà ta thua rồi, chỉ vì một đứa con gái của vú em!  

             Chỉ thấy bà ta gầm lên rồi giận giữ quay đi. Những người nhà họ Lưu khác thấy thế thì kéo Lưu Dũng, Lưu Bưu đến bệnh viện gần nhất dưới sự cho phép của Diệp Phàm.  

             “Anh Diệp, cảm ơn anh...”  

             Hạ Sương Nhi vội vàng cảm ơn Diệp Phàm, chị Hạ cũng quỳ xuống để bày tỏ sự cảm kích!  

             Sau khi an ủi bọn họ, Diệp Phàm cho họ mấy ngày nghỉ và trả lương cho họ để chị Hạ chăm sóc Hạ Sương Nhi cho bình phục lại bóng ma tâm lý.  

             Vì chuyện này mà người nhà họ Lưu không còn mặt mũi nào ở lại nữa, tất cả lũ lượt rời đi.  

             Cùng với đó có Lưu Tú Cầm, nhưng Lưu Tú Cầm không đi với người nhà họ Lưu mà là đến thẳng tập đoàn Phục Hổ tìm Diệp Tử Long và Lâm Thanh Đế.  

             “Bố, mẹ đâu ạ?”  

             Về nhà chính, Hàn Tuyết chỉ thấy Hàn Tại Dần ngồi trên sô-pha với vẻ mặt nghiêm trọng, nhưng lại không thấy Lưu Tú Cầm đâu, liền hỏi.  

             Hàn Tại Dần chớp mắt, bộ dáng muốn nói lại thôi. Diệp Phàm chau mày: “Bố, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Bố nói đi ạ”.  

eyJpdiI6IkZxRTZlZnRLdFlEY251XC9GZVd6RzNnPT0iLCJ2YWx1ZSI6Im8yWWlseTlJZVp5WGFkNldOR29mS3VMUWlSMEhKcXFndURyT1FoV3ROZWU0akEycHpCZmpWU2pJY1R4aHZmOFlZZHJJcUFQT0Zzd0w5V0xoV3BOdVhSNU1iK0xFQWt0dW1NRlRKUjFob2tKd2lkdmIrc2lEUEpPcFNrbWxabWhobll5STZ1eDBuVzBIUDl4QlcyeEVkVjVhakczeThJWWhEWkUyRUdKRm1wRXU3QWVlZzhVdUd1TlQwMUo2cjdJOCttNVlpbE1GV0VSbmRKT2tZY2ZmNHRwWnBGOEhGK216S0R2d2dZRnFXMVo5S2NlQlF1WjZuelY1SHI3WFBlekhIZ1JEZmc3bXdqRGlqUkVTelBtaFwvQkEzZTM4QzBpWGZZdlZzNnJKVHNSb3l5Y2dwNUNvVmw3bzVHY2M2UFVtbXh5V2h4enBSVVZHRUtieWduS3FQSUlEeU8yaUZkK2I0d3hZTHM4TVQxcmN6ajVQUWlNMEVcL2VHYnREOW4xa2VlWWRtalNEWmNidlg1NkpMWHFEWExGdz09IiwibWFjIjoiYzlmY2RmZjE3MjY1M2E5ZDNkYzMwMDQ0MzJlNzBiZDkzNTk2OTI2YmE1NWQ4OTZhZGEzNGU3ZmNhYzI5MWY1YiJ9
eyJpdiI6InFHcUhFWWIwS1dkclJoem9kRnZvVHc9PSIsInZhbHVlIjoiSDNUR3NXZ2ZLUm1yT1h1VVJWa0pFQSt3OThxNXFFVGtUQmhYTnk4R1V4NlJSSitaNjZnMXpPRkF6cXhCeFwvNWFDTmFUWjIrdnhvVVY2UDJUdDNSK0VKSzdWMUNjTTNwNmltaVJBZlI5a09DR2M4a1JITThEWlJ4V3RwZExEeU9idzBrY3Z3WUdVekU4YVlZeTJPRzJhTUR6V1wvTFR1NmRoTEV1UXdkYlwvN25Da0MrOG5qb2VSY2xUcVJsbWhoY1dPIiwibWFjIjoiNWZlZmNmN2Q1YTExMjU1MDNlYjEzZTY5N2I0ZjYyMjgyNDBmNTQ1MzBhNzJlZWEyNDZhYzg1MmM0M2FjMGQ2OSJ9

             Lúc này, điện thoại của ông ta reo lên, là Lưu Tú Cầm gọi đến.

Ads
';
Advertisement
x