“Diệp Phàm, mau dừng tại lại. Bọn họ là anh họ của Hàn Tuyết. Nếu là bị quyến rũ thì sao cậu lại đánh họ chứ?”  

             Lưu Tú Cầm phẫn nộ hét lên. Bà ta nói xong thì đám người nhà họ Lưu lũ lượt lên tiếng, đồng ý rằng Lưu Dũng và Lưu Bưu bị quyến rũ!  

             “Haha, vậy thì tốt. Thế thì nói cho rõ đầu đuôi câu chuyện đi rồi tôi thả, không thì các người sẽ phải thấy thủ đoạn của tôi!”  

             Diệp Phàm hếch mũi lên nói. Hạ Sương Nhi vô cùng đơn thuần, sao có thể quyến rũ đàn ông? Anh thà tin là Lưu Dũng và Lưu Bưu bị gài bẫy còn hơn là nói Hạ Sương Nhi quyến rũ hai thằng đàn ông khốn nạn người toàn mùi rượu kia!  

             Diệp Phàm dừng tay, hai tên kia khó khăn đứng dậy từ góc tường.  

             Không những mặt toàn mùi máu mà cả người còn bị đánh cho sưng húp lên, thê thảm vô cùng. Bố mẹ bọn chúng thì kêu lên đòi báo thù!  

             “Tiểu Dũng, Bưu Tử, mau nói xem con khốn kia đã quyến rũ con như thế nào nào? Có dì Tú Cầm ở đây, dì ấy là chủ nhà, dì ấy sẽ giúp hai đứa!”  

             Một người phụ nữ gào lên, Lưu Tú Cầm cũng gật đầu, tỏ vẻ: “Hai đứa mau nói đi, dì sẽ giúp hai đá!”  

             “Dì Tú Cầm, cháu và anh Dũng đi vòng quanh biệt thự này, nghe thấy trong phòng có tiếng động thì nhìn thấy con đàn bà đó uốn éo cơ thể. Bọn cháu lúng túng vô cùng, xoay người rời đi, nhưng chưa được mấy bước thì cô ta đã gọi bọn cháu lại để làm quen. Cháu và anh Dũng uống say, thấy cô ta như vậy còn tưởng cô ta muốn chơi trò kích thích. Ai mà ngờ lại bị chơi một vố!”  

             Lưu Bưu phẫn nộ nói, thiếu điều rơi nước mắt, nhìn vô cùng oan ức.  

             Hạ Sương Nhi tức đến run rẩy, cô ta chưa từng thấy ai vô liêm sỉ như thế, liền hét lên: “Cái đồ ngậm máu phun người. Các người vào lần đầu thì đi ra, lần hai thì đòi kết bạn. Tôi không chịu thì bắt đầu làm nhục tôi...”  

             Lưu Dũng tức giận đáp trả: “Hừ, cô nói vô căn cứ. Một đứa con gái của vú em như cô, thân phận thấp hèn, sao chúng tôi phải làm nhục cô? Đúng là vớ vẩn!”  

             “E có thể làm chứng, cháu nhìn thấy hai anh này xé áo của chị Hạ Sương Nhi, mà còn mắng những lời rất khó nghe!”, Hy Hy đứng ra nói rõ.   

             Lưu Bưu lập tức quát: “Cút ngay, trẻ con biết gì mà nói!”  

             “Hừ, là Hy Hy gọi tôi đến. Nếu không anh nghĩ tôi chỉ trùng hợp đi ngang qua thôi à?”  

             Diệp Phàm nói rồi, quay sang nhìn Lưu Bưu với ánh mắt lạnh lẽo. Quả nhiên, gã ta lại nhìn Hy Hy bằng ánh mắt ác độc.  

             Ánh mắt của Diệp Phàm trở nên sâu thăm thẳm, cái tên này còn định báo thù Hy Hy sao?  

             “Thôi, mọi chuyện dừng lại ở đây. Hạ Sương Nhi cũng không mất mát gì, nhưng Tiểu Dũng và Bưu Tử thì bị một đứa ăn cháo đá bát nào đó đánh rất đau, mau đưa hai đứa đi bệnh viện nhanh!”  

             Lưu Tú Cầm sầm mặt, ánh mắt nhìn Diệp Phàm tràn đầy sự phẫn nộ. Bà ta cố gắng thiết kế buổi tiệc này nhưng Diệp Phàm đột nhiên xuất hiện, khiến nó trở thành một sự sỉ nhục. Quan trọng nhất, đối tượng bị sỉ nhục chính là bà ta!  

             “Không mất mát gì?”  

             Diệp Phàm cười khẩy, nhìn Lưu Tú Cầm: “Mẹ, nếu Hy Hy không trùng hợp nhìn thấy thì sẽ không đến gọi cho con, Hạ Sương Nhi sẽ bị làm nhục, sau đó thì cô ấy còn nhìn mặt người khác kiểu gì nữa? Sự trong trắng cả một đời của cô ấy, mẹ đang khinh thường mạng người ấy!”  

             “Câm ngay! Cậu dám bảo chúng tôi khinh thường mạng người một cách vô căn cứ thế à? Tôi thấy cậu đang chống lại tôi, chống lại nhà họ Lưu thì có!”  

             Lưu Tú Cầm phẫn nộ quát lên: “Diệp Phàm ơi là Diệp Phàm, không ngờ cậu lại là cái loại hẹp hòi như vậy. Tính thế nào thì cũng chẳng bằng nổi cậu Lâm mà. Vô dụng thì mãi là vô dụng thôi, ngoài việc giải quyết bằng bạo lực ra thì cậu còn làm được cái gì thế? Đúng là hạng thô lỗ!”  

             Hàn Tuyết bất mãn, tức giận nói: “Mẹ, mẹ nói chuyện kiểu gì thế? Diệp Phàm là chồng con, là con rể mẹ, vô dụng hay không liên quan gì đến chuyện này?”,  

             “Từ sau mẹ cũng đừng có nhắc đến cái tên họ Lâm đó trước mặt con nữa. Nghe mà phát tởm. Diệp Phàm là người duy nhất trong lòng con, không ai bằng được hết!”  

             “Con...”  

             “Cái thứ con cái bất hiếu mà...”  

             Lưu Tú Cầm tức chết, Diệp Phàm thì lại lạnh lùng nói: “Mẹ muốn đánh lừa dư luận, hai tên họ Lưu này muốn trốn chạy, đây là chuyện không thể!”  

             Diệp Phàm bước qua nói nhỏ vài câu với Hàn Tuyết, Hàn Tuyết đứng dậy đi về phía xe ô tô của Diệp Phàm.  

             Một lúc sau, Hàn Tuyết quay lại, cầm một túi da đưa cho Diệp Phàm, mở ra thì lại là một cây ngân châm?  

             Đám người nghi hoặc, không hiểu Diệp Phàm định làm gì, chỉ thấy Diệp Phàm nói với Âu Dương Ngọc Quân một vài câu rồi lấy điện thoại ra bắt đầu ghi hình!  

             “Cậu... Cậu định làm gì?”  

             Diệp Phàm đi về phía Lưu Dũng, cây ngân châm dài khiến hắn ta có cảm giác không ổn.  

             Những người khác thì hét lên muốn ngăn Diệp Phàm lại, nhưng lại không dám tiến lên vì không ai muốn bị ăn đánh cả.  

             “Áaaa...”  

             Ngân châm của Diệp Phàm bay ra, năm cây cắm thẳng vào các huyệt vị khác nhau khiến Lưu Bưu kêu lên thảm thiết.  

             Nhưng lại chẳng có cảm giác gì, mãi cho đến khi châm xong thì cũng không đau chẳng ngứa. Diệp Phàm bình thản nói: “Đây là độc Ngũ Tinh Tụ, độc tố trong cơ thể anh sẽ tích tụ tại một chỗ. Nói thật đi, nếu không thì cứ ngồi im mà chờ chết”.  

             Lưu Bưu cười khẩy, đang định nói thì hạ bộ bỗng đau đớn, giống như dạ dày bị ai đấm vậy. Hắn ta đau đến mức phải quỳ rạp xuống, thậm chí nước miếng trong miệng cũng chảy ra, tứ chi co quắp.  

             Tiếng kêu đau đớn khiến người ta rợn tóc gáy, bố mẹ Lưu Bưu thì hét lên, nhưng Âu Dương Ngọc Quân chặn ở đó khiến bọn họ không thể xông vào được.  

             Sắc mặt Lưu Tú Cầm đỏ gay, bà ta hận Âu Dương Ngọc Quân gần chết, nhưng cũng không còn cách nào khác. Cái tên này từng ném bà ta ra khỏi phòng bệnh, cũng là một người không nể nang ai.  

             “Nói thật đi, nếu không anh sẽ giống anh ta đó...”  

             Diệp Phàm nói với Lưu Dũng, ánh mắt Lưu Dũng luân chuyển, ngân châm trong tay lại bay về phía hắn ta.  

             “Tôi nói, tôi nói...”, Lưu Bưu đã quá thảm rồi, cả người vặn vẹo, nôn ra dịch trắng, lại không thể ngất đi, cảm nhận vô cùng rõ ràng!  

             Lưu Dũng kể lại toàn bộ quá trình bọn chúng nhớ nhung Hạ Sương Nhi, nhưng vẫn phải nhấn mạnh rằng đây là ý tưởng của Lưu Bưu. Hắn ta nói ra chỉ muốn không phải chịu dày vò!  

             Lưu Bưu kêu thảm khiết, nghe vậy thì tức đến nôn ra máu. Không ngờ vào lúc này mà Lưu Dũng lại bán đứng gã ta.  

             Diệp Phàm quay lại nhìn Lưu Tú Cầm, cười khẩy: “Mẹ, mẹ xem nên xử lý thế nào đây?”  

             Sắc mặt Lưu Tú Cầm thay đổi liên tục, rõ ràng là rất khó coi. Bà ta không ngờ Diệp Phàm lại ném vấn đề cho bà ta. Lưu Bưu và Lưu Dũng đều là cháu nhà ngoại của bà ta, nếu xử lý không tốt thì sẽ bị người nhà họ Lưu oán hận cả đời!  

eyJpdiI6ImF3TGN4XC81VmJcL0VGUUFoXC8zRlZEaEE9PSIsInZhbHVlIjoiZlBFcUtCN1Y5VTVYcWZHUFowdFlSUE5XUWFNQm8zTGR2WFU5cmlweGxNZTh0eU0za1hzYmZFM3crR0ZUZllyZlU5UE9sQStYSGN5NVZTT3NJRzhOYkdncjdlMXNocG5XVFVhUjdWaTdLbmpUUUNrcms0N09vek53YjZEZ3g5aHl0NDhzcldvZjlGSFkwSTRIdU82eDhtM0tUd3RlMHlNd2dpVllnWTE5OEhBQjAxVmZJcGJPWVJWbTNkalJOdGRXTEk4MkJxdVM4Z0JyOHdJNGE4dHV5KzdDSWN4VlFLdU42RlJsYkUwNHNYQWZNU1JWcFlXVnNnbnlpQzQ3ajBXRmVKWGdTRld6WUNBWEVnaVFPYTlUZmt0Zjk1MHh4emUxY09IQVFBXC9UNkJKak5SY1JCRGNFTFwvWWRDa0Y5ZzFMN0FXMUtiUVJEWDA4VjVGY2U0eHd4d0hhZ1E0N2hIdllnaUJxUzlvUXpTNGNFSDJmbG9XTHRkWXZKVjh2VjZseHVZZmE5WUhxMlFzT0tBWjlSTExKVmJLcDN1WFNKTytKVmJuT29ERW1VNGdvPSIsIm1hYyI6ImEzZjUwYTdhY2MxZWUxNTUzYmI1NTBhY2FhMDlmNjM0MDdlZTZjMmJlNzQyNWY5ZjQxOTAxYzFhNjJmNzRmZTIifQ==
eyJpdiI6IkhwZ0V5bUFob2lOUFwvZnppK0xLQU9nPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjBuTk56aW42NnpHMmdnZ1UzR2pFR1dnR3JmOE96V2ZjQUJxUk9NWVFUSlNYNks4WVhBRCtRMzAyNDM3SUkwK0JkN1JXV0JvcFpnN3hFWGc5WnlvNlRvcEJcL2t4OUNwM3dEZzVoSzZ5RldrRWhaYTlJVGE4TTdsam1LeXhIOTA2TVpSRzZRWEpraGp6UW03djhZbG1LXC9DSEl0WnVCUVU1bnMxa3FkcGVIXC96bVEyQzVUWTRUbURtMG9xT0NLTzBHeG9Va0h2MjJIWDVoZW4zR2J0OXB4d0NYaFI1VzBvQU9VVCsrSmQ5Wm5tSml2ZkJ5VUZNYnFseTZvQVwvZENQSW5jRmtjTUxGSmNMT0ZwN3RNcDFzTUlmS0JoMXRhbVlnVU55NUZwV0lpVk9ZXC9RRDRPOWFTczY2eE5uM3ArWU5SVmhwUHMwdkg3Z2k3UzhlR3dyOE5qNmpXbGVoSnFQVWdGbENkYnU3YkZpemlIWlBvSng2MVBwQ3lWOCt0ek1FTXUwWjRtT3JKVE1jNmNVY3RBTHVGd3FHWlIrRElUcWtJaDRBcjRoZFZWaXowbz0iLCJtYWMiOiJiNWE4M2NhMWYwMDc1YzZkYzNmMWQ1ZDViM2RmYzBiMjc4ZDhiOTRjZTQ5ZjM1NDc0ZTA1ZjRlZTBiOWUwNGJmIn0=

             Bọn họ quái gở nói: “Tú Cầm, đây là cháu ngoại ruột thịt của cô đấy, giúp người thân chứ không giúp lẽ phải chính là truyền thống của nhà họ Lưu chúng ta, cô đừng quên!”

Ads
';
Advertisement
x