“Đừng qua đây mà, cầu xin mấy người...”
Hai người Lưu Bưu hùng hổ xông vào Hạ Sương Nhi, khiến Hạ Sương Nhi nói với giọng như muốn khóc.
“Đừng sợ mà, hahaha...”
Những lời nói vô liêm sỉ cùng sự xông tới của Lưu Bưu khiến Hạ Sương Nhi sợ đến phát khóc. Trong sự hoảng hốt, cô ta nhìn thấy một cây kim thêu to, bèn vội vàng cầm lấy rồi đâm về phía trước!
“Á..”
Lưu Bưu kêu lên thảm thiết, Hạ Sương Nhi đâm kim rất mạnh vào cổ tay Lưu Bưu, khiến máu chảy ra ồ ạt.
“Đệch mợ, cô muốn chết phải không...”
Nhìn thấy cánh tay chảy máy của mình cùng nỗi đau đớn khó tả, Lưu Bưu giận giữ vô cùng, vươn tay ra cướp lấy cái kim thêu của Hạ Sương Nhi.
Lưu Dũng cũng đến, giữ chặt Hạ Sương Nhi để Lưu Bưu cướp kim.
“Aaaaaaaaa....”
Lưu Dũng cũng kêu lên thảm thiết, Hạ Sương Nhi đã cắn vào cánh tay hắn ta một phát đau điếng. Một tay còn lại của hắn ta bịt miệng Hạ Sương Nhi lại, đẩy đầu cô ta ra.
“Bốp bốp bốp...”
Hạ Sương Nhi bị tát ba cái, khuôn mặt trắng nõn hiện lên vết hằn rõ ràng.
Cơ thể cô ta vốn yếu ớt, bây giờ còn bị đánh chảy máu miệng.
“Con điếm này, mày dám chọc tao à, hôm nay tao sẽ chơi mày đến chết...”
Lưu Bưu mắng mỏ, xé rách quần áo của Hạ Sương Nhi.
“Xoẹtttt...”
Tay áo của Hạ Sương Nhi bị xé rách, lộ ra làn da trắng ngần.
“Đừng, đừng mà, cầu xin các người... Cứu tôi với...”
“Cứu với...”
Hạ Sương Nhi hoảng sợ kêu lên, nhưng chỉ kêu được hai tiếng đã bị Lưu Bưu chặn miệng lại.
“Anh Dũng, tìm một mảnh vải nhét vào mồm con ả đi, lát nữa thì sẽ cho ả kêu thoải mái, ahhaha...”
Mắt Lưu Bưu long sòng sọc. Gã ta vốn đã uống không ít rượu, một màn vật lộn kích thích đã khiến gã ta như bốc cháy.
Hạ Sương Nhi nức nở trong tuyệt vọng. Hai người đàn ông to khỏe như thế, cô ta sao có thể chống cự. Giờ cô ta chỉ muốn mình chết đi cho rồi.
Nước mắt Hạ Sương Nhi rơi đầy mặt, thậm chí cô ta còn không buồn giẫy giụa nữa.
Cũng vào lúc nào, một cái đầu nhỏ ló ra trước cửa nhà cô ta. Nhưng chỉ hé ra một chút rồi biến mất ngay.
Cái đầu nhỏ ban nãy hóa ra là Hy Hy. Trong phút chốc, cô ta lại dấy lên tia hy vọng, chắc chắn Hy Hy sẽ đi gọi người tới đây.
“Mẹ mày, lại dám chống cự à...”
Bên ngoài căn phòng, Hy Hy chạy nhanh như gió. Diệp Phàm lúc này đang đứng ở trong nhà, lạnh lùng nhìn Lưu Tú Cầm dẫn đám người nhà họ Lục đi tham quan.
“Anh ơi, không ổn rồi, có người đang làm hại chị Hạ Sương Nhi...”
Người còn chưa đến mà giọng của cô bé đã vang lên rồi.
Diệp Phàm phản ứng lại trong nháy mắt, vội vàng chạy qua: “Sao thế? Có gì từ từ nói!”
Hoa Hạ vội vàng nói: “Không từ từ được đâu, có người đã xé áo của chị Hạ Sương Nhi rồi...”
“Vụt...”
Diệp Phàm gia tăng tốc độ đến cực điểm, chạy về phía tầng lầu nơi Hạ Sương Nhi ở.
Không ít người nhà họ Lưu cũng nhìn thấy hành động của anh. Âu Dương Ngọc Quân ôm Hy Hy cùng Hàn Tuyết chạy theo sau.
“Súc vật!”
Diệp Phàm xông vào phòng Hạ Sương Nhi, phẫn nộ không nguôi.
Hạ Sương Nhi bị nhét quần áo vào miệng, hai tay bị trói lại, cả khuôn mặt toàn nước mắt và tuyệt vọng.
Diệp Phàm đột nhiên xuất hiện khiến Lưu Dũng cùng Lưu Bưu sợ hết hồn. Khi thấy Diệp Phàm tức giận thì sắc mặt liền thay đổi, cả người đang say cũng tỉnh hơn phân nửa, run rẩy không thôi.
Sao lại bị Diệp Phàm phát hiện thế này?
“Rầm...”
Bọn chúng đang định lên tiếng thì Diệp Phàm đã biến mất tại chỗ, nắm lấy cổ chúng rồi nắm thẳng vào tường.
“Sương Nhi, em có sao không?”
Diệp Phàm lấy chăn ra choàng vào người Hạ Sương Nhi.
“Anh Diệp, em không sao, suýt chút nữa, suýt chút nữa...”
Hạ Sương Nhi khóc lớn, chỉ muộn một phút nữa là cô ta đã bị làm nhục rồi.
Cô ta đã hoàn toàn tuyệt vọng. Tuy đã thấy Hy Hy nhưng cô ta cũng biết là không thể đến kịp. Cho dù có cứu được thì cô ta cũng đã bị làm nhục, không còn trong trắng nữa.
“Được rồi, em yên tâm, anh Diệp sẽ lấy lại công bằng cho em!”
Diệp Phàm xoay người lại, lửa giận bừng bừng. Hai tên vừa mới đứng dậy kia cũng run rẩy trong lòng. Lưu Dũng vội vàng nói: “Em họ Diệp Phàm, bọn tôi...”
“Rầm...”
Hắn ta còn chưa nói hết thì Diệp Phàm đã đấm vào bụng Lưu Dũng khiến hắn ta lại dính vào tường lần nữa.
“Ặc...”
Lưu Dũng kêu lên thảm thiết, miệng phun ra máu tươi, ôm bụng quằn quại dưới đất.
“Rầm...”
Lại thêm một tiếng ầm nữa, Lưu Bưu cũng rơi vào tình trạng tương tự, nằm dưới đất gào thét. Sau đó, Diệp Phàm không hề dừng tay mà đạp thật mạnh vào cơ thể bọn chúng, từ mặt đến chân.
“Diệp Phàm, có chuyện gì vậy?”
Nhóm Hàn Tuyết chạy đến thì thấy cảnh này, bèn vội vàng hỏi.
Diệp Phàm phẫn nộ nói: “Hai thằng súc vật này định làm nhục Sương Nhi!”
“Không, làm gì có, chúng tôi bị cô ta quyến rũ, là con đàn bà đó quyến rũ chúng tôi...”
“Hàn Tuyết, em mau bảo dì Tú Cầm đến đây đi. Bọn anh sắp bị đánh chết rồi...”
Nghe thấy tiếng của Hàn Tuyết, hai bọn chúng ôm đầu kêu lớn.
“Khốn nạn. Hai người là đồ vô liêm sỉ...”
Hạ Sương Nhi khóc nấc, hét lên: “Hai người bọn họ xông vào phòng của tôi, muốn làm nhục tôi, mọi người hãy đánh chết bọn họ đi...”
“Rầm ầm ầm...”, lúc này, một đám người nữa chay qua. Lưu Tú Cầm đi trước, Hàn Tại Dần bên cạnh, phía sau là một đám người nhà họ Lưu.
Chị Hạ hay tin là phòng mình ở thì cũng bỏ đồ đạc xuống chạy đến, nhưng vì nguyên nhân thân phận nên không dám đến quá gần.
Trong phòng, Diệp Phàm vẫn đang đánh hai anh em nhà họ Lưu. Chúng kêu lên thảm thiết, gương mặt toàn máu.
“Dừng tay, Diệp Phàm, cậu làm cái gì đấy?”, Lưu Tú Cầm chạy đến. Thấy Diệp Phàm đang đánh nhà họ Lưu thì phẫn nộ quát lên, nhưng vẫn chưa nhận ra được là người nào.
“Dì Tú Cầm, cứu bọn cháu với, Diệp Phàm muốn đánh chết bọn cháu, cứu với...”
“Lưu Dũng, Lưu Bưu, sao lại là hai đứa?”
Bọn chúng hét lên thì đám người mới nhận ra được là ai.
Bốn người trong đó đi ra, lần lượt là bố mẹ của hai tên kia. Họ vừa hét vừa xông đến. Âu Dương Ngọc Quân đứng ra chặn lại, không cho ai xông tới.
“Áaaaa...”
“Dừng tay đi, đừng đánh nữa...”
Diệp Phàm không ngưng lại mà vẫn tiếp tục đánh thật mạnh. Hàn Tuyết ngồi ở đầu giường, ôm Hạ Sương Nhi vào lòng, không ngừng an ủi cô ta.
Chị Hạ chạy vào, thấy Hạ Sương Nhi đang khóc ôm Hàn Tuyết, dưới đất còn mảnh vải quần áo thì giật thót một cái, vội vàng chạy vào.
“Sương Nhi, con sao rồi, hai thằng súc vật đó làm gì con phải không?”
“Vớ va vớ vẩn, là con khốn nhà cô quyến rũ bọn tôi trước, đừng có trách bọn tôi. Dì Tú Cầm, cứu bọn cháu với...”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất