Sau khi đi ra, Diệp Phàm lái xe, bọn họ đi thẳng về khu biệt thự số một.  

             “Ngọc Quân, sau này cậu ở luôn tại đây đi, tòa nhà phía bên trái, còn tòa phía bên phải là nơi ở của chị Hạ!”  

             Diệp Phàm vừa nói dứt lời, có hai người đi ra từ chính giữa tòa nhà, đó là chị Hạ và Hạ Sương Nhi. Hai người mặc đồ của người giúp việc và đang lau chùi sàn nhà.  

             Khuôn mặt của Hạ Sương Nhi đỏ ửng lên, bởi vì sức khỏe cô ta không được tốt, chỉ cần làm chút việc nhẹ là đã thở không ra hơi, nhưng những lúc rảnh rỗi, cô ta vẫn cố giúp đã chị Hạ nhiều nhất có thể.  

             Diệp Phàm thấy vậy, nét mặt lộ vẻ áy náy, anh nói anh sẽ giúp Hạ Sương Nhi chữa bệnh, nhưng ai ngờ lần này ra ngoài lại xảy ra nhiều chuyện bất ngờ như vậy, thế mà đã làm chậm trễ thời gian mất nửa tháng.  

             “Cậu Diệp… anh Diệp… chị Hàn…”  

             Hai mẹ con lần lượt chào hỏi bọn họ, Hạ Sương Nhi vẫn trông rất bẽn lẽn ngại ngùng.  

             “Chị ơi, sao trên người chị lại có một đóa hoa vậy?”, Hy Hy đột nhiên chỉ vào Hạ Sương Nhi rồi hỏi.  

             “Hy Hy, hoa gì vậy? Nhóc con, không phải em bị hoa mắt rồi đấy chứ, ha ha…”, Hàn Tử Di nhéo mũi của Hy Hy rồi cười hỏi.  

             “Không phải đâu, là một đóa hoa thật đó, trên lưng của chị ấy là một màu đỏ rực, rất xinh đẹp!”, Hy Hy rất nghiêm túc nói, lời nói khẳng định chắc nịch, giống như một bà cụ non vậy.  

             Cả người Diệp Phàm cũng chấn động theo, đóa hoa bỉ ngạn trên lưng Hạ Sương Nhi chỉ hiện ra khi anh dùng nội lực kích thích vào huyệt đạo đặc thủ, vậy mà Hy Hy lại có thể ngay lập tức nhìn ra, đây đúng là chuyện khó có thể tin được!  

             Diệp Phàm nhìn vào Hy Hy: “Hy Hy, em thấy bông hoa đó như thế nào? Sao em lại có thể nhìn thấy nó?”  

             Hy Hy lại cẩn thận quan sát lưng của Hạ Sương Nhi thêm lần nữa, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc làm cho mọi người phải bật cười.  

             Vẻ mặt của Hạ Sương Nhi đỏ bừng, trong mắt của Hy Hy lại giống như là đang nóng bức.  

             “Anh ơi, đóa hoa đó đẹp lắm, trong nó như này này…”  

             Hy Hy dung bút vẽ lại: “Wao, bông hoa đó còn cử động được nữa, thần kì thật đó…”  

             Vừa nói dứt lời, cả người Diệp Phàm cảm thấy chấn động, Hy Hy chắc chắn không hề nói dối, giọng nói vô cùng khẳng định khiến hai người Hạ Sương Nhi, chị Hạ cũng sợ hãi giật mình.  

             Đặc biệt là chị Hạ, chị ta vô cùng hoảng hốt, nhưng khi nhìn vào ánh mắt của Hy Hy lại thấy tràn đầy vẻ háo hức mới lạ, cô gái bé nhỏ này quả thật rất thần kỳ!  

             Cũng đúng lúc này, tại một sạp báo nhỏ cách không xa nơi chị Hạ sống đã treo lên bảng thông báo doanh thu tạm thời ngày hôm nay!  

             Trong sạp báo, có một người mặc chiếc áo choàng lớn màu đỏ, đến cả chiếc giày cũng là giày thêu hoa màu đỏ.  

             Trên chiếc giày thêu hoa cũng là một họa tiết hoa văn, đóa hoa bỉ ngạn màu đỏ như máu, vừa tinh xảo lại có chút kì quái.  

             Bà lão lấy ra chiếc kim dài, đâm liên tiếp vào lòng bàn tay, từng giọt máu nhỏ xuống chiếc giày thêu trước mặt, trên đó là một đóa hoa bỉ ngạn còn chưa kịp hoàn thành.  

             Nhìn kĩ lại, đóa hoa thêu kia dường như đang chuyển động vậy, vô cùng kì lạ!  

             Đột nhiên, người phụ nữ gầm nhẹ lên một tiếng, cắn lưỡi nhổ máu lên trên đóa hoa thêu, cảnh tượng khiến người ta kinh hãi hiện ra.  

             Hoa văn hoa bỉ ngạn trên chiếc giày thêu đang từ từ biến mất, trên bức tranh thêu dường như phảng phất một tầng sương mù dày đặc, chỉ là lớp sương mù này lại là màu của máu.  

             Thật kì lạ và kinh dị, thậm chí đan xen cả những tiếng gầm gừ yếu ớt, tựa như những tiếng rên rỉ từ địa ngục.  

             Chỉ là bà lão này lại đang hét lên một cách phấn kích, còn phát ra tiếng nói, không biết bà ta đang nói thứ tiếng gì, giống như bà ta được trúng giải xổ số năm triệu vậy…  

             “Phụt…”  

             Đúng lúc này, bà ta đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, máu bắn rất nhiều lên trên bông hoa bỉ ngạn thêu trước mặt.  

             Màn sương màu máu đang yếu ớt dần đi lại được máu của bà ta phun vào, lớp sương mù dường như đã bị vấy bẩn, lập tức biến mất không thấy tăm hơi, nhưng phảng phất lại có tiếng hét thất thanh truyền ra…  

             “Ai, ai dám phá hỏng chuyện tốt của tao, tao sẽ giết chết người đó, a a a….”  

             Vẻ mặt của bà lão vô cùng đáng sợ, giọng nói cũng rất nghiêm túc, đôi mắt già nua trũng sâu với ánh mắt đáng sợ và đầy cay nghiệt.  

             Tại khu biệt thự số một của thành phố Cảng, trong căn phòng bên phải, đám người Diệp Phàm đỡ Hạ Sương Nhi đi nghỉ ngơi, trên tấm lưng trắng mịn của Hạ Sương Nhi ghim đầy những cây kim bạc.  

             Chỉ mới đây thôi, khi Hy Hy đang nói, chân tay Hạ Sương Nhi bỗng nhiên mềm nhũn, lập tức ngã xuống.  

             Không hề có dấu hiệu nào báo trước hay có ai đẩy, Hy Hy đứng bên cạnh nói lớn tiếng, bông hoa trên lưng của Hạ Sương Nhi đang chuyển động ngày càng nhanh hơn.  

             Diệp Phàm lập tức đưa cô ta vào trong phòng, bảo với chị Hạ mau cởi áo khoác của Hạ Sương Nhi, lại thi triển “Hàng Ma Trấn Hồn Châm”, mãi cho đến khi hoàn thành quá trình châm cứu, sắc mặt của Hạ Sương Nhi mới tốt lên.  

             Hy Hy cũng hét lên, bông hoa không còn động đậy nữa, thậm chí còn mờ đi một chút, không còn sáng lên nữa, sau khi trải qua đợt chữa trị, Diệp Phàm để cho Hạ Sương Nhi nằm nghỉ ngơi, còn mình thì nghĩ cách chữa khỏi hoàn toàn cho cô ta!  

             Trải qua lần chữa trị này, anh mới phát hiện ra dường như mình đang đánh giá quá thấp ca bệnh này, phương pháp trước kia của anh chỉ có thể chữa trị những triệu chứng tạm thời chứ không thể nào chữa tận gốc, Hạ Sương Nhi có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào!  

             Anh sử dụng linh nhũ làm chất xúc tác, thời cổ đại thứ này còn được gọi là thạch dược, giá trị của nó không hề thấp hơn Tử Uẩn Lũng Hoàng Đế, thậm chí còn cao hơn.  

             Dùng linh nhũ chắc chắn có thể trị khỏi hoàn toàn hoa bỉ ngạn trong cơ thể của Hạ Sương Nhi, để cô ta không còn cảm thấy đau đớn nữa.  

             Bên ngoài căn phòng, Diệp Phàm ôm Hy Hy trong lòng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc hỏi cô bé: “Hy Hy, tại sao em lại có thể nhìn thấy? Em có thể nói cho anh không?”  

             Hy Hy nghĩ đi nghĩ lại, nhăn mặt nói: “Em cũng không biết nữa…”  

             Diệp Phàm lại nhìn sang Âu Dương Ngọc Quân, cậu ta cũng cười khổ nói: “Hy Hy rất đặc biệt, khi con bé ra đời, hồ sen ngay trước sân nhà qua một đêm lập tức nở rộ, hương thơm tràn ngập khắp nhà”.   

             “Hơn nữa lúc con bé sinh ra, không hề cất tiếng khóc, chưa được một tháng đã biết nói, mà không phải là nói bập bẹ đâu, là nói một cách rõ ràng ấy, chưa được một trăm ngày mà con bé đã biết đứng dậy rồi chạy đi rồi, những người làm trong nhà còn không đuổi kịp con bé”.  

             Lời nói của Âu Dương Ngọc Quân khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc sửng sốt, nhìn Hy Hy với ánh mắt không thể tin nổi, nghe chuyện này giống như một câu chuyện hoang đường.  

             Đây rõ ràng không còn là một thần đồng nữa, mà là…  

             Diệp Phàm đã sống trên đời bao nhiêu năm nay, anh cứ nghĩ rằng mình biết được rất nhiều chuyện ly kì cổ quái, rất nhiều chuyện mà đến khoa học cũng không thể nào giải thích được, nhưng đây là lần đầu tiên nghe thấy một câu chuyện như này.  

             “Đi thôi, để anh dẫn hai đứa đến xem phòng mà hai người sẽ ở…”  

             Cố nén sự hoảng hốt trong lòng, Diệp Phàm đưa bọn họ sang tòa nhà phía bên trái, chị Hạ tiếp tục dọn dẹp tòa nhà chính giữa.  

             Khi bọn họ bước vào căn nhà phía bên trái, cổng của khu biệt thự số một lại lần nữa mở ra, có vài chiếc xe ô tô đi vào.  

             Lưu Tú Cầm, Hàn Tại Dần xuống xe, tất cả mọi người theo sau đều là người nhà của Lưu Tú Cầm.  

             “Mọi người cứ đi nhìn ngắm thỏa thích, đến đây rồi thì cứ coi đây như là nhà của mình, không cần phải khách sáo đâu!”  

             Sắc mặt của Lưu Tú Cầm ửng hồng, giới thiệu với mọi người về cách bày trí của khu biệt thự số một.  

             “Dì ba, chúng ta đi thăm quan một vòng đi, biệt thự nhà dì to quá, đúng là ngưỡng mộ thật đấy!”  

             Hai người đàn ông nhà họ Lưu say sưa nói chuyện với Lưu Tú Cầm, xoay người đi về phía còn lại của khu nhà.  

eyJpdiI6IitmWklTVEN3NHN6S0dDWGVsKzVqTkE9PSIsInZhbHVlIjoiTlVSZ1hOc0wzZ0ZRUW5NamczTGRBQVMxc3o4aFRhSjN2ZXNLQ3VQVmgwK2VqQmYwUDZkQ0pFZkxTS2RycUlLOWJQWG5JV0RrTWhWT1wvTUMyZ0xQemYya0tTcjhnVUR5UHdhSGJYMnN2SjVralM5d0FVKys4c0RsdWhReFwvVW9NREdQY1kydWhqcWVzMXA1V1hiNEladm1xM2Vsc0dyMVhjT2k0TGxvKzBGT2lNdjR1RG5QSHBqd1JlUTRvWTVkamdNOE0ySVUzZlNPekJ0Y1czdGxFMHNQaXducWMrdzk2UG54OWo2VTFhQzFZdzhXMDVBVVJYMDVPNW9Id0xZdWFKSTBPVldIZm8yc3lnaW5sWkU0bFZsZz09IiwibWFjIjoiOWNjOTA3N2FiOGY5ZDI5YjgxM2JkMjI2ZjRlNjk0YWRhYjFhNzZiN2QwMzJkNmI2YWYwMTlkYmZmNzU1YjFmNiJ9
eyJpdiI6IlJ3dkFVYWF4b3FwbFJHMm5Pek9CaHc9PSIsInZhbHVlIjoicUNFUXJWV21DdWN6amd1ZWRvRUFGUDNBNXNZM3AyYWFsK1dQRHZyVURCSzZxTTUwUUZaTkdQM2FlQXk0b05oY2FYWjJPXC8yYjZcL3ZFTytJeW9SOGtaaHF0VzZKT2U5bnZDeE5SZXhSbDdYUXd4S2RNWm50VlwvbERcL09zNEc3cGU4RG1zdGd3ZXBYNUk3c253a3lRQ2xHakd1cUR3V1wvc0pDOEdGSXFmZTByK3cwXC9EMUlLbjFHR3ZuNW9EYTNyaFQwIiwibWFjIjoiZGVkYTgxOWI4NmE5NGMyMjE0M2E1OWI5MWM1MDExZDM5ZjU1NDlhZTAyYzNhNTcyOGQ2ZmNiYjEwOTYzMGE1ZiJ9

             Đám người họ đi vào trong phòng, Hạ Sương Nhi kéo tấm chăn mỏng, thay đổi tư thế khác cho thoải mái, cơ thể quyến rũ bỗng chốc hiện ra.

Ads
';
Advertisement
x