“Mau quỳ xuống xin lỗi Hàn Tuyết đi!”  

             Giọng nói lạnh lùng vang lên, cả khán phòng đều náo động, Lâm Thanh Đế là ai?  

             Con cháu nhà họ Lâm ở thủ đô, tại thành phố Cảng này cũng là rồng qua sông, ai dám làm như vậy chứ?  

             Đây đúng là đang sỉ nhục người của nhà họ Lâm, Hàn Tuyết đang có mặt ở đây, cô cũng sửng sốt, không tin nổi khi nghe thấy lời của Diệp Phàm.  

             “Con rơi nhà họ Diệp, mày có biết mình đang nói cái gì không?”, Lâm Thanh Đế tức giận nói.  

             Mặc dù Diệp Phàm đang cầm mảnh sứ sắc bén kề sát vào cổ mình nhưng hắn ta cũng không hề hoảng hốt, trong lòng tin chắc Diệp Phàm cũng chỉ là cáo mượn oai hùm. Hắn ta mà bị thương, cả cái thành phố Cảng này chẳng có một ai có thể chịu nổi sự thịnh nộ của nhà họ Lâm.  

             “Diệp Phàm, dừng tay lại, mau cầu xin cậu chủ nhà họ Lâm tha thứ đi, cậu chủ Lâm không phải là người mà cậu có thể đụng vào đâu…”  

             Lưu Tú Cầm đứng ở bên cạnh cũng tức giận quát, vươn tay muốn giành lấy mảnh sứ trong tay Diệp Phàm, nhưng ngay trong lúc này, Lâm Thanh Đế lại gào thét kịch liệt.  

             “A… dừng tay đi, mau dừng tay…”  

             Lâm Thanh Đế gào to, dọa Lưu Tú Cầm dừng tay giữa không trung, ánh mắt hiện lên vẻ không tin nổi xen lẫn cả sự sợ hãi.  

             Diệp Phàm lại thực sự động thủ, cổ của Lâm Thanh Đế bắt đầu chảy máu, cảm giác chết chóc dường như lướt qua toàn bộ cơ thể hắn ta.  

             Tất cả những vị khách mời có mặt ở đây đều đứng hết dậy, không ai ngờ được Diệp Phàm lại có thể động tay, đó dù sao cũng là Lâm Thanh Đế.  

             Vẻ mặt của Diệp Phàm lạnh lùng: “Mau quỳ xuống xin lỗi Hàn Tuyết đi!”  

             “Tên khốn, mày phải biết tao chính là con cháu của nhà họ Lâm ở thủ đô, tao có thể quỳ xuống nhưng một khi tao quỳ cũng có nghĩa là nhà họ Lâm ở thủ đô cũng quỳ, mày có chịu nổi không?”, Lâm Thanh Đế tức giận quát, Diệp Phàm đúng là một tên điên, sao anh dám đụng tay chân với hắn ta chứ?  

             Hắn ta vô cùng tức giận và hối hận, hối hận vì đã không dẫn theo một người mạnh mẽ của nhà họ Lâm đến thành phố Cảng, bởi vì thành phố Cảng này trong mắt hắn ta cũng chỉ là chốn nhà quê.  

             Hắn ta cảm thấy không có kẻ nào dám đụng vào mình, nhưng bây giờ có Diệp Phàm dám làm điều đó, thậm chí còn muốn giết chết hắn ta.  

             Diệp Phàm cũng không động đậy: “Có chịu hay không thì để sau nói tiếp, bây giờ tao muốn mày quỳ xuống xin lỗi Hàn Tuyết!”  

             Lâm Thanh Đế tức giận đến cực điểm, Diệp Phàm vẫn cố chấp không chịu nhượng bộ, hắn ta cũng không thể quỳ được, chuyện này một khi truyền đến tai nhà họ Lâm, nếu hắn ta dám quỳ trước một tên ở rể, những người lớn trong nhà họ Lâm nhất định sẽ đánh gãy chân hắn ta.  

             “Hàn Tuyết, mau bảo Diệp Phàm thả tôi ra, lẽ nào các người muốn đối địch với nhà họ Lâm chúng tôi sao?”  

             Không khuyên nhủ được Diệp Phàm, Lâm Thanh Đế hét lớn với Hàn Tuyết, Lưu Tú Cầm nhanh nhảu nói: “Hàn Tuyết, mau bảo Diệp Phàm buông ra đi, đó là nhà họ Lâm ở thủ đô, lỡ như bọn họ tiêu diệt chúng ta, chúng ta không thể nông nổi được đâu…”  

             Lưu Tú Cầm cũng vô cùng oán hận, tại sao lúc này không phải là Lâm Thanh Đế đang cầm mảnh sức kề vào cổ của Diệp Phàm uy hiếp chứ, ông trời đúng là bất công!  

             “Hàn Tuyết, khuyên Diệp Phàm buông tay trước đã, đừng nông nổi!”, Hàn Tại Dần đứng bên cạnh cất tiếng nói, nếu như làm Lâm Thanh Đế chết thì khác gì gây họa lớn.  

             Mặc dù ông ta cũng không muốn gặp lại Lâm Thanh Đế nhưng vì Hàn Tuyết, ông ta cũng không muốn vì chút xốc nổi của Diệp Phàm khiến tai họa ập xuống  

             Bây giờ Diệp Phàm có không biết bao nhiêu kẻ thù, nếu như thêm nhà họ Lâm ở thủ đô, ông ta sợ Diệp Phàm sẽ không thể nào xử lý nổi, có thể sẽ gặp rắc rối.  

             Hàn Tuyết hít sâu một hơi: “Diệp Phàm, thả anh ta ra trước đi!”  

             “Được!”  

             Diệp Phàm không hề do dự, cũng không nói thêm gì, lập tức buông Lâm Thanh Đế ra, mảnh sứ trong tay cũng bị vứt đi.  

             Thấy tình hình này, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, đương nhiên cũng có không ít người tỏ vẻ tiếc nuối, những người này đều là kẻ thù của Diệp Phàm, bao gồm cả Diệp Tử Long, trong lòng hắn ta cũng đang không ngừng gào thét, tại sao Diệp Phàm lại không xuống tay đi chứ.  

             Nếu như Diệp Phàm giết chết Lâm Thanh Đế, chắc chắn nhà họ Lâm sẽ phát điên lên, mà nhà họ Lâm nổi điên thì đáng sợ đến mức nào cơ chứ, chẳng ai có thể biết được cả.  

             Sắc mặt của Lâm Thanh Đế hơi hung dữ, còn có chút đắc ý, nói: “Diệp Phàm, mày không dám giết tao, tao biết ngay mà, cái giá phải trả khi giết tao, mày không chịu nổi đâu!”  

             “Tao là con cháu nhà họ Lâm, ở cái Hoa Hạ này chẳng ai dám giết tao cả, hơn nữa…”  

             Lâm Thanh Đế lại nhếch mép cười: “Vẫn là có Hàn Tuyết lên tiếng nói giúp tao, đó chẳng phải chứng minh rằng trong lòng Hàn Tuyết có tao hay sao, ha ha ha…”  

             “Bụp!”  

             “Vèo…”  

             Lập tức có người bay ra ngoài, trong lúc bay đi máu me văng tứ tung.  

             Tiếng cười điên cuồng của Lâm Thanh Đế còn chưa kịp dứt, Diệp Phàm đã lập tức nhấc chân đá hắn ta bay đi, cú đá mạnh mẽ làm cho Lâm Thanh Đế bay xa đến năm sáu mét.  

             Vẻ mặt Diệp Phàm lạnh như băng, định tiếp tục tiến lên đánh Lâm Thanh Đế nhưng lại bị bàn tay dịu dàng níu lại.  

             “Diệp Phàm, đừng nổi nóng, chúng ta chỉ cần anh ta không xuất hiện trước mặt mình là được, nếu như làm cho anh ta bị thương nặng, nhà họ Lâm nhất định sẽ gây khó dễ cho anh, em lo là…”  

             Chưa kịp nói hết câu, Diệp Phàm đã đưa một ngón tay ra đặt nhẹ lên môi đỏ mọng của Hàn Tuyết, tỏ ý cô không cần giải thích, anh biết Hàn Tuyết đang quan tâm đến mình.  

             “Cậu Lâm, cậu sao rồi…”, Lưu Tú Cầm lại tiếp tục nhanh nhảu, vội vàng đi về phía bên kia, chạy tới đỡ lấy Lâm Thanh Đế.  

             Lâm Thanh Đế vô cùng đau đớn, vẻ mặt rất dữ tợn, nhờ có Lưu Tú Cầm đỡ lên, hắn ta mới từ từ đứng dậy.  

             Hàn Tại Dần cũng cảm thấy không hài lòng, người phụ nữ của mình gần gũi với người đàn ông khác, tuy rằng là vì lợi ích nhưng ông ta cũng không thấy vui vẻ gì.  

             “Thằng con rơi nhà họ Diệp, được lắm, Lâm Thanh Đế tao đây sống trên đời bao nhiêu năm, mày là người đầu tiên dám đánh tao mạnh tay như vậy!”  

             Sau khi phun ra một ngụm máu tươi, Lâm Thanh Đế tức giận mắng chửi, hắn ta oán hận Diệp Phàm, chỉ hận không thể ngay lập tức giết chết anh.  

             “Hứ, họa từ miệng mà ra, lẽ nào mày không biết câu này?”  

             Diệp Phàm cũng tức giận hừ mạnh: “Nếu còn có lần sau, tao sẽ cắt đứt lưỡi của mày!”  

             “Khốn nạn!”  

             Lưu Tú Cầm cũng tức giận nói: “Cậu dám động tay với cậu chủ Lâm, đúng là tự tìm đường chết, nhất định cậu sẽ phải nhận kết cục bi thảm!”  

             “Ha ha, kết cục bi thảm, chẳng phải là những gì mà bà muốn thấy sao?”  

             “Có gì mà bà phải tức giận thế?”  

             Diệp Phàm cười nhạt, nếu như Lưu Tú Cầm không phải là mẹ của Hàn Tuyết, thật sự anh đã khâu cái miệng đáng chết của bà ta rồi, sau đó đánh gãy hai chân bà ta, cho bà ta biết thế nào là điểm dừng.  

             “Diệp Phàm, đừng để ý đến bọn họ, bữa tiệc mừng hôm nay chúng ta không tiếp tục nữa, mau kết thúc đi!”, Hàn Tuyết kéo Diệp Phàm nói.  

             Có một người mẹ như vậy, không chỉ là sự đau thương mà còn là nỗi tuyệt vọng.  

             “Anh nghe em!”  

             Diệp Phàm dịu dàng cười nói: “Bữa tiệc ngày hôm nay kết thúc tại đây, nếu mọi người muốn dùng bữa thì mời tiếp tục, còn muốn rời đi thì tùy ý mọi người!”  

             Nói xong, Diệp Phàm kéo lấy Hàn Tuyết quay người rời đi, Lâm Thanh Đế đột nhiên hét lên: “Diệp Phàm, mày đánh tao rồi mà muốn rời đi dễ dàng vậy sao, tao nói cho mày biết, không đời nào đâu!”  

             Diệp Phàm cười lạnh nhạt: “Sao vậy? Một chân vẫn chưa đủ làm mày thoải mái, muốn tao tặng thêm cho một chân nữa à?”  

             “Mày…”  

             “Bụp…”  

             Tức giận đến cực hạn, Lâm Thanh Đế chưa từng chịu sự sỉ nhục nào như vậy, cổ họng trào lên mùi vị tanh nồng, hắn ta lại ho ra một ngụm máu, phun vào mặt của Lưu Tú Cầm.  

             Diệp Phàm chỉ cười đầy trào phúng, đưa Hàn Tuyết rời đi, Âu Dương Ngọc Quân cũng bế Tiểu Hy Hy theo sau.  

eyJpdiI6IktBNzY3aVE5ZDRHUVhOOUpiVnpFU1E9PSIsInZhbHVlIjoiMmxjTDFERllTbnVUZ1YxK216WWQ3ZE5XcmJCTGNyMlFwOVwvSEp0UmJ0RTZpMHdEYUZWQnc3c0lqaW5ET3BFVTZPVDZMcWxPZDlTVWJLMHpRZjVUYXkxTkNcL2Y2TFZKSkFLRVJhbmQyaGEyZUM2TElFd1ZuNGM5VFQ5WjdrY1B3eWV0SFc1RHNndVF4dmxiYXJTeVFOQXlQbWNlUE9PTENlZWl1RzdxSXE2YkxXUnUxS2E4MVNyUzlaSGdIRlE5SFU2VUhsdGpMckp4OGtkTGU2Q3M1R1JDalBydUZkMFdCd1hlYXg3MkFFUWFZaU9YQVY0dUpTUzdBaEpScytiRkQ0WTVleUkwY2VPRHQ3eks1YUc5YWZCWEI0TnBZTVwvWGlUOGYzaVczT1hCZmdOZmlQUFQyMWJvVk5ackl2NFBkeEtyTURnVCtta0p2ZjJVU3hPVTNuY3hNbnNKQVoxSFhOMkd1cnFhZVdUdnpQZnRhY3BVTGlrWTlQNVB6R3dFeU9cL25YbzBWZVJKS3pURXBMck91Vk82Z2JCTXpzeGY1WVhOZzBDbXdWTVwva1czcG5SZUdcLytXZFljZndRbEhPWVlyVyIsIm1hYyI6ImZlMmM4NzIwNmJmOWY1YWE2ODgzODNjNjJlYzZkMDU3OTk5ZWQzMjZiOWQyOGE3MTUzZTM5ZWE3YThlOTM1ODIifQ==
eyJpdiI6Imh6Vyt1cmhJQVQ5MGdad2t1Wk5xSnc9PSIsInZhbHVlIjoiVXVhS1hJMG9yZUxUVHFRcW9UY21PckQ2cFpcL3dKWUFXNVRGVTJIWDNGeXhcL05kb1ZuRTNNVWJuOXhWMEthb21HaTFRdm9BRk05VnF6anR6ODJnXC8ycjVDcWZcL1dLc0g0RXU1dTVSYXk2Um42cWNPdW9XM1pzanU2R3loU2RhUlAwbU1NaFRKU2tJano0QkUxNWNYalwvN2tORTdMcDNOWFhsdENzYzBnMVVKc1lqcG1yVklma3NoTVRPN1BoV2daeVFJTG1rTHVSd1k3UlJtOEx6WDRhOXE2dnlhRm9mZkp5cGlVbmZGMHVzNll2OU9GWjd4cE1tZHp5NXZ3ZU9lWFlqQUk4ZllCV1hiVGdaQ2xlcGx6YXR4XC9SVDNsbWQ4Mks5QkFRWTNRODRvbHoxSlJiNTlsTGZMNVFrOEFBT01HdEQ0N0VJYW43TFZkKzBBajZ1blRKNmVQc1RsNG5KcGt2c1ExbkdQeEc0b25Vd0crdmRkMCt2OTBmVEUwaVcrOXNhVEh4STV1WEpndCthMElcL2pnb0NzMUpvNzRzXC9za2YxcXprcTR6NERNalwvdjcrRERpQzZJbXJhckFnM0xiTmNrTVNjVjRrdks2YTVmTzVUTkNtNkhnSWpNZ1ZBNnlLWkQwUHZ5SkQ2c25adkJsZFhhMEVDSGZWN2w5TFdsOFYxd1wvV1l5Qm8zS2dvNFdlRXZGNjZ4VitxOHBsTlE0b2NaXC96NmtKZ05HbmxSdWViWG05dG1aOUJod1BcL2hcL090cDg3UGtoMDJLS2tWYmExYjZGb2NDSFhzZEsxSXNsWmxnaVFGclk2eTlEWithV0V0OHNJNG9qbVBxZ00ySDlnQTlWVHUwQ1RsUzk2UGFydHFDbit6UkFSVmx3PT0iLCJtYWMiOiI3ZjRjODk5MmFjMTcyNTBlMzY4MTNiMzFmOTdjMWZmNWZhZTU5ZWQ2YjM3ODI3ZDgyMDkwMTYyZTQ3MzA3MWEyIn0=

             Đám người của Diệp Tử Long vây xung quanh, không quan tâm đến bất cứ ảnh hưởng gì, trực tiếp bắt đầu bàn bạc về việc giết chết Diệp Phàm, Lưu Tú Cầm ở bên cạnh nghe ngóng mà lòng thì hãi hùng khiếp vía.

Ads
';
Advertisement
x