"Nào nào, ngoan, chẳng phải anh về rồi sao?"  

             "Đừng khóc, đừng khóc nữa, hôn cái nào..."  

             Thấy Hàn Tuyết khóc, Diệp Phàm đau lòng, vội vàng an ủi cô, thậm chí bất chấp cái nhìn của người khác, hôn chụt một cái vào môi Hàn Tuyết.  

             Hàn Tuyết xấu hổ không thôi, vùi đầu vào lòng Diệp Phàm, hệt như một cô gái nhỏ.  

             "Em thì sao, em thì sao... Anh rể, em cũng lo lắng cho anh lắm đấy..."  

             Hàn Tử Di xúm lại, chu đôi môi đỏ hồng lên, khiến Diệp Phàm cảm thấy cạn lời.  

             Em vợ mà chu môi lên làm cái gì?  

             Chẳng lẽ cũng đòi hôn à?  

             Diệp Phàm hằm hè gõ vào cái trán bóng loáng của cô ấy: "Hôm khác anh sẽ mời em đi ăn uống thả ga!"  

             "Không được, chỉ một bữa cơm mà đã xong á, em không chịu!"  

             "Vậy em muốn thế nào?"  

             "Mau cho em một chiếc xe, em thi được bằng rồi!", Hàn Tử Di vui vẻ lấy bằng lái của mình ra.  

             Lúc nhìn thấy Diệp Phàm, cô ấy cũng rất kích động, nhưng cô là em vợ, chắc chắn là không thể nhào vào lòng Diệp Phàm được, như vậy không ổn chút nào.  

             Nhưng cô ấy không thể lo lắng không công như thế được, phải mua cái xe mới giải tỏa.  

             "Diệp Phàm, mày lớn mạng nhỉ, như vậy mà vẫn không chết à?"  

             Diệp Tử Long ôm cổ tay, vết thương bị rạch trên đó đã được băng bó rồi. Sau khi biết tin trên núi Bắc Mang xảy ra án giết người, hắn ta và Lâm Thanh Đế đã sai người đi điều tra.  

             Tận sâu trong núi có rất nhiều thi thể, không ngờ Diệp Phàm vẫn chưa chết, bình yên sống tới giờ.  

             "Ha ha, mày chưa chết thì làm sao tao chết được?", Diệp Phàm nở nụ cười cợt nhả.  

             Diệp Tử Long sinh lòng cảnh giác, chỉ thấy Diệp Phàm biến mất tại chỗ, giơ chân đá Diệp Tử Long.  

             "Ngăn hắn lại!"  

             Diệp Tử Long thét ầm lên, nhưng hắn ta vẫn bay đi như diều đứt dây, nện thẳng vào một cái bàn trong phòng tiệc, làm cái bàn ấy vỡ tan tành.  

             Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, rất nhiều người còn chưa kịp phản ứng gì, nhưng Diệp Phàm không hề dừng lại.  

             Anh đạp thêm một phát nữa, Hàn Bách Hào cũng bay ra ngoài với vẻ mặt phẫn nộ.  

             "Diệp Phàm, tôi là con gái, anh định đánh con gái sao?", Hàn Tử Hiên vừa kinh hãi lại vừa phẫn nộ, bắt gặp ánh mắt của Diệp Phàm, trái tim cô ta run lên.  

             "Tôi không đánh con gái, nhưng..."  

             "Tôi đánh loại con gái hèn hạ!"  

             "Bốp bốp bốp..."  

             Vừa dứt lời, Diệp Phàm đã giơ tay tát tới tấp, đến mức khóe miệng Hàn Tử Hiên rớm máu, cuối cùng bị anh đá bay đi.  

             "Vãi nồi... Thế này không phải sao chổi đụng vào trái đất nữa rồi, mà là núi lửa phun trào ấy chứ..."  

             "Tiêu đời rồi, thím ba chơi lớn quá, vốn định khoe khoang, ai ngờ lại biến thành thế này".  

             Không ít người nhà họ Lưu nói kháy, bày ra dáng vẻ xem kịch vui. Vừa rồi khi Lưu Tú Cầm dẫn Lâm Thanh Đế tới giới thiệu, bà ta kiêu căng như một con gà trống, nhìn họ hàng bên ngoại với vẻ mặt khinh thường.  

             Lưu Tú Cầm tức đến mức phát run, như vừa ăn phải một đống phân.  

             Ngông cuồng, Diệp Phàm ngông cuồng quá rồi!  

             "Diệp Phàm, anh đừng qua đó!"  

             "Bọn họ đông lắm!"  

             Hàn Tuyết giữ Diệp Phàm lại, không cho anh tiến lên nữa.  

             Đám vệ sĩ của Lâm Thanh Đế đã xông lên trước người hắn ta, trợn mắt lườm Diệp Phàm, chỉ chờ anh tới gần là sẽ cho anh một trận.  

             "Không sao, nhiều người như thế còn không giết được anh cơ mà!"  

             Diệp Phàm cười khẽ, dám tới cua vợ anh trong lúc anh không có nhà, nếu như vậy mà cũng có thể nhịn được thì anh làm thái giám luôn đi cho rồi.  

             "Thằng ranh, mày mà tiến lên một bước nữa thì bệnh viện sẽ trở thành đích đến của mày đấy!"  

             Người đàn ông đứng ở hàng đầu cao khoảng một mét chín, sở hữu cái đầu đinh và vẻ mặt bặm trợn.  

             Mặc dù Diệp Phàm vừa đạp bay đám Diệp Tử Long, nhưng đối với gã thì vẫn chưa là gì.  

             "Rầm..."  

             Diệp Phàm không nói gì cả, anh xông lên, áp sát và sử dụng Bát Cực Quyền, người đàn ông ấy cứ thế bay đi.  

             Thậm chí người ta có thể nghe thấy tiếng gãy xương rắc rắc của người đàn ông đó. Tiếng la hét của gã khiến đám vệ sĩ còn lại sợ mất vía.  

             Nhưng khoảng thời gian sợ hãi ấy không kéo dài, bởi vì Diệp Phàm đã xông ra ngoài rồi.  

             "Rầm rầm rầm..."  

             Những chiêu thức tung ra liên tục, chưa tới hai mươi giây sau, mấy người đàn ông vạm vỡ mất đi sức chiến đấu, ngã lăn ra đầy đất.  

             Rốt cuộc Lâm Thanh Đế cũng thay đổi sắc mặt, nhiều người như thế mà không cầm cự nổi ba mươi giây với Diệp Phàm, quả thực là kinh khủng.  

             Thế nhưng, nỗi khiếp sợ trong lòng hắn ta nhanh chóng bình ổn. Không phải nhà họ Lâm không có ai giỏi võ như Diệp Phàm, chỉ có điều Diệp Phàm còn trẻ mà đã có võ nghệ cao cường như thế nên hắn ta mới cảm thấy khó tin.  

             Người nhà họ Lưu và khách khứa ở xung quanh vội vàng né tránh, nhường lối cho Diệp Phàm, để anh đi thẳng tới chỗ của Lưu Tú Cầm, Hàn Tại Dần và Lâm Thanh Đế.  

             Diệp Phàm đi tới trước mặt bọn họ, đầu tiên là cúi người với Hàn Tại Dần: "Bố, con cám ơn sự phản đối và kiên trì của bố!"  

             Hàn Tại Dần sửng sốt, sau đó nở nụ cười. Ông ta đoán, có lẽ là Hàn Tuyết hoặc là Âu Dương Ngọc Quân đã nói lập trường của ông ta cho Diệp Phàm biết.  

             Không ngờ Diệp Phàm lại cúi người với ông ta, khiến ông ta cảm thấy vui mừng.  

             "Còn bà thì quá đáng lắm rồi đấy!"  

             "Hổ dữ không ăn thịt con, vậy mà bà lại nhân lúc tôi vắng nhà, đưa Tiểu Tuyết lên giường của loại rác rưởi này, bà có biết hậu quả của chuyện này là gì không?"  

             Khi nói chuyện với Lưu Tú Cầm, giọng nói của Diệp Phàm trở nên lạnh lùng, ánh mắt nhìn Lâm Thanh Đế còn mang theo sát khí.  

             Lưu Tú Cầm ngây ra giây lát, sau đó tức điên lên: "Tôi cóc cần biết sẽ có hậu quả gì, cậu có thể giết được tôi hay sao?"  

             "Tôi nói cho cậu biết, Diệp Phàm, tôi chẳng làm gì quá đáng cả, tôi có lỗi gì khi tìm kiếm hạnh phúc cho con gái mình?"  

             "Bởi vì cậu nên Tiểu Tuyết mới bị đuổi giết, suýt chút nữa thì mất mạng, nó nhập viện rồi cậu cũng không xuất hiện, trong khi đó cậu Lâm tới biết bao lần. Cậu không thấy xấu hổ sao? Cậu có tư cách gì trách móc tôi?"  

             "Hừ, tôi thừa nhận chuyện Tiểu Tuyết bị đuổi giết là lỗi của tôi, tôi đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện đó nữa".  

             "Nhưng bà muốn đưa Tiểu Tuyết lên giường của tên cặn bã này, làm như thế là thách thức giới hạn cuối cùng của tôi!"  

             Diệp Phàm gầm lên, đôi mắt anh đỏ ngầu: "Thách thức giới hạn cuối cùng của tôi thì sẽ phải chết!"  

             "A..."  

             Lưu Tú Cầm hét lên, bà ta giật nảy mình, sát khí trên người Diệp Phàm khiến bà ta run rẩy.  

             Nhưng bà ta còn cảm thấy căm hận nhiều hơn khi Diệp Phàm có ý muốn giết chết bà ta!  

             "Khốn kiếp, một thằng bị nhà họ Diệp vứt bỏ, mở miệng ra là cặn bã, mày coi Lâm Thanh Đế này là cái gì?"  

             Lâm Thanh Đế nổi giận: "Tao là người nhà họ Lâm ở thủ đô, ngay cả Tử Long cũng phải gọi tao là anh, một thằng bị vứt bỏ như mày là cái thá gì?"  

             "Chỉ là một thằng man rợ giỏi đánh nhau mà thôi!"  

             "Ha ha..."  

             Diệp Phàm cười khẩy, nói: "Mày không nói thì tao cũng quên mất, tao đúng là một thằng man rợ!"  

             "Xoẹt!"  

             Diệp Phàm không đánh đấm gì hết, mà là quơ lấy chai rượu vang bên cạnh, giáng thẳng vào đầu Lâm Thanh Đế.  

             Chai rượu vỡ tan, rượu và máu tươi chảy xuống, trông vô cùng đáng sợ.  

             "Thằng khốn, mày dám đánh cậu Lâm, mày muốn chết hả..."  

             Rượu vang bắn tung tóe lên người Lưu Tú Cầm, bà ta chộp lấy cái đĩa sứ trên bàn, đập về phía Diệp Phàm.  

eyJpdiI6IlhTTGJzV2xCbVgyMnpnbjVnVkRhMlE9PSIsInZhbHVlIjoidlZvenp0XC9ZRWpZWGUyMFwvUFZsSTZ1clNGYlRHZmkrWmxxQzI2OHROQlBSSFBvczl0WWQxd1l6cndnbEtMSjBMQXFHOFZuXC9WZ3E3eDFEKzZmQUNLaXFMXC9tN3UxaWFiTjVJN1dPdmZsVUxwQkpGYmhsRFY0dEdVbVBVNEdwSTlFSEpxQkNTVEo3aWZZNG44Mk1KTkVvTXFOWWJjOVpqTHpUcE03SFwvckMrNThzV1ZKdmZ2Vzc5V0o2Qml6ODU1aHAiLCJtYWMiOiIwYzRhMDE3ZmU4ZTE2MTM3ZmMyYTY4Y2FmNzNkZjk0MmE3MDBmNmQ0ZWU4ZWIwZDcyNTMwNDMxYjY4NjdjYjFjIn0=
eyJpdiI6IlVYYkVhOW16ZEJQMnVhNXNycW5iaFE9PSIsInZhbHVlIjoiNFwveWN5TUNhUW9qTlJNSysrQVpUZjZLd2diNVdVTXBub1FwTHRLclFOWkNmNlRZQlI4ZUIxMEcxVWI1TlpGSVBXcDgwcVdRN2VpNWZtc1FBU2xxVElhejlcL1E0Q1BSZitDcEQ5T1hGa0pYZ2MxazJtbVlUSnRJYkw4eUppRTF2M0dMeURcL0lTU003S0ZnRjVpTFJaZ2xTUzV5ZFQ2THo2ZEF5dHkwc2QwazJxSlR3N0dPdldnNjd5K0xzZ0xuVVJjbjdpQ1R4RXU5a3k3YmM1OGJCOFJGSm1cLzNyUXJJZ1NLTENXWVVsM1pKYmpcLytCY2p2VmxtZkcydklJNUdlWVRGR1NENkE2anRcL0tLRUMwYjRzanozbENSYWFiWlc1RnJ5R2VnZGpEckM2R0VjYlQ5M1hINFlUNWlpXC81WTZvV0kwcW1CeEo3YmZ1dTI4WlRQRW0wc0t5MkhhenRvRnZsWDYzOG82OVpHQXZMYz0iLCJtYWMiOiJkMzkwNDhlNzQzNjhiODA5ZjMzMGNhNjNmMzg2MTU0MDQ0OTY5ODVmYzE1ZjFmMjE3Y2MxOGYwYzVkZWY4Yzk2In0=

             "Quỳ xuống xin lỗi Tiểu Tuyết!"

Ads
';
Advertisement
x